Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 830: Hệ thống minh tinh siêu cấp 26




Ninh Thư kéo Lý Tân Trạch chạy thật nhanh vào trong sân trường, chạy tới bên dưới ký túc xá, Ninh Thư mới dừng lại, chống tay vào đầu gối thở hồng hộc.

Lý Tân Trạch nằm thẳng trên mặt đất, ngực phập phồng liên hồi.

Một lúc sau, Lý Tân Trạch lấy lại được nhịp thở bình thường rồi mới bò từ dưới đất dậy, nhìn Ninh Thư nói: “Em cố ý đúng không, biết rõ có người theo dõi còn muốn đi bộ.” 

“Anh luôn một mực không tin em, em để anh cảm nhận một chút.” Ninh Thư nói thẳng.

“Nếu anh nghi ngờ gì thì cứ nói thẳng với em, nói rõ ràng rồi chẳng phải sẽ không có hiểu lầm nữa sao?” Ninh Thư thành khẩn nói: “Đêm hôm đó em thật sự không hề làm chuyện có lỗi với anh.”

Lý Tân Trạch:... 

Vì sao luôn cảm thấy bất lực như vậy.

“Anh không hề tính toán những chuyện này, chỉ là trễ như vậy, một mình em ở bên ngoài không an toàn, có chuyện gì thì em cũng nên nói với anh, chứ đừng có một mình hành động như vậy.” Lý Tân Trạch nói.

Ninh Thư lập tức nói: “Không hiểu lầm là tốt rồi, về sau có chuyện gì em đều nói cho anh, được rồi, anh nói anh biết Long đại ca, chuyện này anh định xử lý như thế nào.” 

“Đương nhiên là đi tìm Long đại ca, Long đại ca có hợp tác với công ty, còn đang chung vốn đóng một bộ phim.” Mặt Lý Tân Trạch vô cùng nghiêm túc: “Chuyện này không thể cho qua như vậy được.”

“Bố Long Sương Sương còn quay phim ư?” Ninh Thư có chút ngạc nhiên.

“Quay phim là cách rửa tiền nhanh nhất, mà còn kiếm được nhiều, hiện tại chính sách phía trên nghiêm ngặt, nhiều người đã bắt đầu rửa tay gác kiếm, cứ đánh đánh giết giết mãi người phía trên sẽ để mắt tới.” Lý Tân Trạch nói. 

Ninh Thư gật đầu: “Chuyện này để anh xử lý nhé, ngày ngày bị người ta theo dõi, em cũng sợ lắm rồi.”

Lý Tân Trạch nghi hoặc hỏi: “Em chạy nhanh như vậy từ khi nào đó, đến anh cũng không theo kịp.”

“Anh có hiểu thế nào là bản năng sinh tồn không, gặp phải nguy hiểm thì sức mạnh ắt phải bùng lên.” Ninh Thư nghiêm túc nói. 

“Em lên đây, khắp người đầy mồ hôi rồi.” Ninh Thư lau mồ hôi, nói với Lý Tân Trạch: “Anh cũng về đi.”

Lý Tân Trạch gật đầu, lái xe rời đi.

Ninh Thư xoay người đi lên lầu, vừa đến ký túc xá, trong đầu liền vang lên tiếng 2333: “Ninh Thư nghĩ cách tới gần Dương Vũ Huy đi.” 

“Tại sao?”

“Số mệnh của Dương Vũ Huy sắp tận, hệ thống sắp rời khỏi hắn, chọn đối tượng ký sinh mới.” 2333 nói: “Hiện tại ta phải phá hủy tận gốc cái hệ thống này.”

Lần đầu tiên nghe 2333 nói có khí phách như vậy. 

“Loại hệ thống này có gây hại cho thế giới không?” Ninh Thư hỏi.

“Đương nhiên rồi, đây là một loại thế giới chưa hình thành, không thể hình thành không gian quy luật, dựa vào cách đem lại lợi ích và thuận tiện cho đối tượng ký sinh, khiến quy luật trời đất bị thay đổi theo vận mệnh của đối tượng ký sinh, cướp đoạt số mệnh và quy luật của trời đất.

“Tồn tại giống như ký sinh trùng.” 

Ninh Thư gật đầu, ừ, hiện tại phải đi tìm Dương Vũ Huy, phá hủy tận gốc cái hệ thống kia, mới thật sự giải quyết được chuyện này.

“Chỉ cần đến gần Dương Vũ Huy là được sao?” Ninh Thư hỏi.

“Không, phải đợi hệ thống chủ động thoát khỏi ký chủ, ta mới có thể nhân cơ hội tấn công hắn.” 2333 nói: “Nếu như tấn công trực tiếp sẽ khiến người bị ký sinh tử vong.” 

“Dương Vũ Huy có chết cũng đâu sao đâu!?” Ninh Thư nói.

2333 tức giận nói: “Ta chỉ là một hệ thống, nếu ta khiến người trong thế giới nhiệm vụ chết, ta sẽ bị xóa bỏ, dù người đó đáng chết hay không.”

“Chúng ta bị hạn chế như vậy, chính là sợ nhiệm vụ giả lợi dụng sự giúp đỡ của hệ thống mà phá, làm chuyện gây hại cho thế giới.” 

Ninh Thư an ủi 2333: “Không sao đâu, dù sao ta cũng không dựa vào cô, cô không cần lo mình bị xóa bỏ.”

2333: Cút cút cút...

Ninh Thư đi tắm một chút, vấn đề là hiện giờ cô nên đi đâu để tìm Dương Vũ Huy. 

Cũng không biết Phương Mộng Hàm đi đâu mất rồi, lâu lắm không thấy xuất hiện.

Cũng không biết bây giờ Dương Vũ Huy ra sao rồi, sao lại không có lấy một chút tin tức nào vậy chứ.

Lẽ nào Dương Vũ Huy không sao hết? 

Thế nhưng 2333 nói số mệnh Dương Vũ Huy sắp tận rồi.

Đi chết đâu rồi không biết?

Ninh Thư lấy mặt nạ hòa với nước rồi đắp lên mặt, mở máy tính ra xem tin tức giải trí. 

Hiện tại giới giải trí rất náo nhiệt, dù sao gần đây cũng xuất hiện rất nhiều bộ phim và bài hát hay.

Lúc này cứ phải gọi là trăm hoa đua nở, tương đối phồn thịnh.

Cũng không biết sự phồn thịnh này có thể kéo dài trong bao lâu. 

Mấy thứ này vốn không thuộc về thế giới này, nhưng lại bị người ta cố tình nhét vào thế giới này.

Ninh Thư đang xem phim thì nghe thấy tiếng cửa mở “cạch”.

Ninh Thư quay đầu liền thấy Phương Mộng Hàm. 

Phương Mộng Hàm có chút tiều tụy, vành mắt đều đen hết lên, vừa về đã mở tủ thu dọn quần áo, rồi bỏ vào trong túi.

Ninh Thư nhíu mày, hỏi: “Cô thu dọn đồ đạc làm gì vậy, sắp đi học rồi, cô thu dọn đồ đạc đi đâu chứ?”

“Tôi có việc.” Phương Mộng Hàm mệt mỏi nói, không thèm đấu võ mồm với Ninh Thư, lấy chút đồ để thay rồi chuẩn nị rời đi. 

“Chờ chút, chừng nào cô trở về, sắp đi học rồi, nếu giáo viên quản lý ký túc hỏi, tôi nên nói thế nào?” Ninh Thư hỏi Phương Mộng Hàm.

“Lúc khai giảng tôi sẽ trở lại.” Phương Mộng Hàm mở cửa đi mất.

Ninh Thư chạy vào phòng rửa mặt, rửa hết mặt nạ dưỡng da trên mặt, sau đó nhanh chóng đuổi theo Phương Mộng Hàm, Phương Mộng Hàm bắt taxi ở cổng trường rồi đi. 

Ninh Thư cũng lập tức gọi một chiếc xe taxi khác, nói với tài xế: “Đuổi theo chiếc xe trước mặt.”

Xe của Phương Mộng Hàm dừng trước cổng bệnh viện, Ninh Thư theo Phương Mộng Hàm đến cửa phòng bệnh, Ninh Thư nhìn qua số phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh mở ra, Ninh Thư thấy Dương Vũ Huy nằm trên giường bệnh, miệng Dương Vũ Huy bị lệch, nước bọt theo khóe miệng chảy ra, Phương Mộng Hàm dùng khăn lau khóe miệng của hắn. 

Dương Vũ Huy nhìn Phương Mộng Hàm khó khăn nói: “Lần này, tiền lần này, sao, sao lại thiếu một nửa?”

Lần trước Dương Vũ Huy thấy Phương Mộng Hàm làm việc đáng tin, cầm chi phiếu năm triệu trở về.

Dương Vũ Huy tràn đầy tự tin vào bản thân, cho rằng Phương Mộng Hàm trung thành và tận tâm với mình, nên đã đưa kịch bản của mình cho Phương Mộng Hàm đi giao dịch với người ta. 

Trước đó Dương Vũ Huy đã đưa ra giá, nếu không phải giá này thì kiên quyết không bán, nhưng đã có mấy lần tiền đều thiếu mất một nửa, thậm chí ít hơn.

Mắt Phương Mộng Hàm lóe lên: “Công ty đè giá xuống rất thấp, trước đó em còn nộp tiền thuốc cho anh nữa.”

Dương Vũ Huy cũng không hề nghi ngờ, trong lòng chỉ giận những công ty này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đợi bệnh của hắn khỏi rồi, có đủ tiền rồi, hắn sẽ tự mình quay phim. 

Phương Mộng Hàm thấy Dương Vũ Huy không truy cứu chuyện thiếu tiền nữa, liền thở dài một hơi, lại hỏi: “Trong tay anh còn kịch bản không, em giúp anh đi bán.”

Dương Vũ Huy lắc đầu, giá cả quá thấp: “Không, không bán.”

Phương Mộng Hàm có chút thất vọng: “Anh hết kịch bản rồi ư?” 

“Có...” Dương Vũ Huy thấy Phương Mộng Hàm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng lên, bên trong hiện vẻ có chuyện không muốn người khác biết, trong lòng Dương Vũ Huy liền có dự cảm chẳng lành: “Không có, không có...”