Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 820: Hệ thống minh tinh siêu cấp 16




Lý Tân Trạch lái xe đến phim trường, kêu đạo diễn sắp xếp cho Ninh Thư một vai.

Đạo diễn quan sát Ninh Thư một lát, liền cho Ninh Thư vào vai một nha hoàn vừa xuất hiện trong hai tập đã bị đánh chết.

“Làm cho tốt đó.” Lý Tân Trạch nói với Ninh Thư. 

Ninh Thư gật đầu, liền bị gọi đi hóa trang.

Làm một nha hoàn thì phải nịnh nọt, phải hèn mọn.

Ninh Thư làm nha hoàn hầu hạ công chúa ở hậu viện của Tứ gia. 

Đây là lần đầu tiên Ninh Thư đóng phim nên còn sai sót nhiều lần, nhưng sau đó cũng dần trở nên thuận lợi hơn.

Cơm trưa là một cặp lồng đựng cơm, mùi vị không ra gì, nhưng Ninh Thư vẫn ăn sạch sẽ, sau đó cô ngồi một bên chờ đến lượt diễn, nhân thể học thuộc thêm lời thoại.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Buổi trưa Lý Tân Trạch đến hỏi Ninh Thư. 

“Vẫn ổn.” Ninh Thư nói: “Sao anh lại có thời gian rảnh đến đây?”

“Anh qua kiểm tra tiến độ.” Lý Tân Trạch nói.

“Vậy anh ăn chưa, làm việc mệt không?” Ninh Thư nói: “Cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi đó.” 

Lý Tân Trạch nhìn Ninh Thư: “Sao em khách sáo thế?”

Ninh Thư:(╯°Д°)╯︵┻━┻

Mẹ kiếp, cảm giác mình nói gì cũng không đúng, làm gì cũng sai. 

“Em, em đang quan tâm anh đó.” Ninh Thư chân thành nói.

“Giả tạo thế, em không cần phải như vậy đâu.” Lý Tân Trạch lạnh nhạt nói.

Hai người yên lặng. 

Ninh Thư:o(︶︿︶)o haizz

Tiếp theo nên nói gì đây?

Ninh Thư cảm thấy mình không có gì để nói với Lý Tân Trạch. 

Bầu không khí hơi ngượng ngùng.

Lý Tân Trạch xoay người đi hỏi đạo diễn tiến độ quay, nên đã đi cùng đạo diễn rồi.

Haizz, Ninh Thư cảm thấy rất bất lực, cô không yêu Lý Tân Trạch nên mọi hành động đều không có lấy chút yêu thương nào, tất cả đều là giả vời. 

Cứ như vậy, liệu cặp đôi bên nhau vượt qua khó khăn trong cốt truyện có chia tay không!?

Xem ra cần phải gia tăng tốc độ, hoàn thành nhiệm vụ rồi chuồn mới được.

Lần sau trước khi làm nhiệm vụ cần phải hỏi rõ người ủy thác có người yêu hay không mới được. 

“Trần Gia Nam...” Trợ lý trường quay gọi Ninh Thư đi quay phim rồi.

Lý Tân Trạch định đến nói vài câu với Ninh Thư rồi mới đi, nhưng Ninh Thư lại bị người gọi đi rồi, nên đành đi trước.

Ninh Thư liếc mắt nhìn Lý Tân Trạch, thở dài một hơi. 

Thật phiền phức, muốn rời khỏi thế giới này quá.

Đối phó với đàn ông tồi thì Ninh Thư sẽ không nương tay, nhưng Lý Tân Trạch như vậy, cô có chút không nỡ ra tay.

Quay xong phân đoạn hôm nay, Ninh Thư gọi điện nói với Lý Tân Trạch mình trở về ký túc xá. 

Lý Tân Trạch kêu Ninh Thư chờ hắn, nói muốn qua đưa Ninh Thư về.

Ninh Thư đành ở lại phim trường chờ Lý Tân Trạch qua.

Lý Tân Trạch lái một chiếc xe màu bạc, rất đẹp mắt tới phim trường. 

Hắn đẹp trai ngời ngời xuống xe, đi thẳng tới chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư liền cảm thấy vô số ánh mắt đang tập trung trên người mình.

Trong số đó có cả nghi hoặc, ước ao, đố kị, hèn mọn... 

Lúc quay phim, Ninh Thư cũng cảm giác đối thủ cố ý gây khó dễ cho cô, không ưa cô.

Chắc Lý Tân Trạch cũng là một trong những nguyên nhân.

“Đi thôi, đi về thôi.” Lý Tân Trạch nói với Ninh Thư. 

Ninh Thư lên xe, quay đầu nhìn Lý Tân Trạch đang lái xe, ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, gò má cao ráo, là một nam nhân có mị lực cộng thêm hiện giờ đã ra xã hội nên có vẻ rất chói mắt.

Trong đầu Ninh Thư chỉ có một suy nghĩ, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để rời đi, Ninh Thư cảm giác Lý Tân Trạch đang hoài nghi cô rồi.

Đến dưới lầu ký túc xá, Ninh Thư mở cửa xe, Lý Tân Trạch cũng xuống xe, đi tới trước mặt Ninh Thư, đặt tay lên vai Ninh Thư. 

Lý Tân Trạch cúi đầu nhìn cô, đầu càng ngày càng thấp hơn.

Toàn thân Ninh Thư cứng đờ, nổi hết da gà.

Mẹ kiếp, đừng nói là muốn hôn cô đấy chứ?!!! 

Khuôn mặt càng ngày càng gần, hơi thở nóng hổi của Lý Tân Trạch phả cả lên mặt của cô?!

Ninh Thư nhăn mặt, vội vàng nói: “Trên... trên đầu anh có cái gì ý.”

Lý Tân Trạch khựng lại, chỉ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư giơ tay lên vuốt tóc Lý Tân Trạch, cười ha ha một tiếng nói: “Trên đầu anh có bụi đó.” 

Lý Tân Trạch mím môi, lập tức nói: “Lên đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn có phân đoạn nữa.”

Ninh Thư vô cùng khó chịu, càng cảm thấy không nhẫn tâm, định giải thích: “À thì, à thì...”

“Em lên đi.” Lý Tân Trạch nói. 

Ninh Thư đưa tay xoa gáy, lưu luyến nhìn Lý Tân Trạch: “Em lên đây, anh cũng nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng đó.”

Lý Tân Trạch thở dài một hơi.

Nghe thấy Lý Tân Trạch thở dài, Ninh Thư cũng thở dài theo. 

Lý Tân Trạch im lặng nhìn Ninh Thư, cuối cùng nở nụ cười: “Gần đây sao em cứ mất tự nhiên sao sao ý, cứ như biến thành người khác vậy.”

Ninh Thư không nói lời nào.

“Em lên đây, anh đi trước đi, em nhìn anh đi.” Ninh Thư nói. 

Lý Tân Trạch lên xe, chuyển bánh.

Đến khi xe của Lý Tân Trạch đã đi khuất, Ninh Thư mới xoay người lên ký túc xá.

Đầu tiên là đi tắm một cái, sau đó lôi máy tính trong ngăn kéo ra. 

Xem tin tức giải trí, lại phát hiện mấy bài hát quen thuộc, đúng là ca khúc Dương Vũ Huy mới viết thật.

Ninh Thư lại mở diễn đàn của trường ra, bài viết thể loại nào bên trong cũng có, Ninh Thư xem những bài viết này, thấy cái tên Dương Vũ Huy.

Nick name trong diễn đàn tên “Dương Vũ Huy bản tôn”. 

Mẹ kiếp, cứ như có người sẽ giả mạo anh không bằng, Ninh Thư kiểm tra địa chỉ IP của nick name này, căn cứ vào địa chỉ IP này mà xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy.

Trong máy Dương Vũ Huy có rất nhiều thứ, rất nhiều kịch bản và bài hát.

Ninh Thư không ngần ngại hack hết dữ liệu trong máy tính của Dương Vũ Huy, có được bản thảo trong tay, Ninh Thư liền đóng gói gửi đi. 

Bây giờ Dương Vũ Huy đã có chút danh tiếng rồi, tư liệu trên mạng có ghi là người viết nhạc hiện đại, nhà biên kịch.

Nhìn một chuỗi dài vinh quang, Ninh Thư bĩu môi, dùng đồ của người khác giúp bản thân thành công, phải lớn gan lắm mới dám nói đây là đồ của mình.

Ninh Thư gửi bản thảo cho mấy công ty liền, họ lập tức trả lời và thương lượng giá với Ninh Thư, đối phương ra giá rất cao, Ninh Thư liền đồng ý. 

Nhận được tiền, Ninh Thư mang một nửa đi quyên góp.

Làm xong việc, Ninh Thư lấy bột mặt nạ trong ngăn kéo đắp lên mặt, sau đó nằm lên giường ngủ ngon lành.

Tâm trạng Ninh Thư rất tốt, nhưng bên kia Dương Vũ Huy đang tức đến mức muốn cho nổ tung nhà, đồ trong máy của hắn lại không thấy, tại sao có thể như vậy chứ? 

Mặc kệ máy tính đắt vô cùng, Dương Vũ Huy vẫn ném máy xuống đất.

Sao chuyện của hắn luôn không thuận lợi vậy chứ, lúc đi bán kịch bản thì người ta báo công ty đã có kịch bản này rồi.

Dương Vũ Huy suy nghĩ mãi, lúc bán kịch bản thường gửi cho nhiều công ty, bên nào giá cao thì bán cho bên đó. 

Bây giờ Dương Vũ Huy rất muốn kiếm nhiều tiền, sau đó dùng số tiền này làm ra tác phẩm giúp mình nổi tiếng ngay lập tức.

Nhưng thời gian trôi qua, Dương Vũ Huy lại phát hiện ưu thế của mình ngày càng nhỏ, bởi vì đồ ở thế giới kia xuất hiện ngày càng nhiều.