Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 660: Người quen




Ninh Thư thật lòng muốn tát bản thân hai cái để biểu cảm của mình bình thường trở lại, cô ho khan vài tiếng rồi bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”

Ninh Thư không thể ngờ được cô lại có thể gặp Trương Gia Sâm ở chỗ này.

Trương Gia Sâm! Trời ơi, là Trương Gia Sâm.

Sau khi tự sát hắn còn có thể trở thành nhiệm vụ giả sao?

Ninh Thư xoay người rời khỏi đó, cô không muốn có chút dính líu nào với Trương Gia Sâm cả.

Trương Gia Sâm giơ tay ra cản Ninh Thư lại, cô nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác: “Anh làm gì vậy?”

Trương Gia Sâm thu tay lại: “Tôi chỉ muốn hỏi cô có sao không thôi.”

Ninh Thư lắc đầu: “Tôi không sao cả.”

Trương Gia Sâm lùi lại vài bước, sau đó xin lỗi Ninh Thư một cách lịch sự: “Xin lỗi, tôi mới đi bên trong ra, không chú ý, nếu như cô có chỗ nào không khỏe thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẵn lòng bồi thường.”

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm như vậy thì trong lòng hơi bất an, cô hiểu rất rõ con người này, tâm tư thâm trầm, thủ đoạn độc ác, cho dù hắn làm bất cứ việc gì cũng có mục đích cả.

“Không sao cả, tôi không có việc gì.” Ninh Thư xoay người rời khỏi đó.

Trương Gia Sâm lại ỷ vào đôi chân dài của hắn để ngăn Ninh Thư lại, khiến cho Ninh Thư lập tức xù lông, sau đó lạnh lùng nhìn hắn: “Anh còn có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn mời cô ăn cơm để tỏ lòng xin lỗi!” Trương Gia Sâm chỉ về phía quán ăn cách đó không xa: “Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, cô là người đầu tiên mà tôi gặp nên tôi muốn mời cô ăn cơm.”

Ninh Thư: o(*T▽T) ツ ┏━┓[Đập bàn khóc lớn]

Đây là loại nghiệt duyên gì mà để cô gặp được Trương Gia Sâm ở nơi này vậy.

Ninh Thư không muốn dính líu gì với Trương Gia Sâm cả, một chút cũng không muốn.

Ninh Thư lùi về sau hai bước, lạnh nhạt nói: “Không cần, cảm ơn anh.”

Trương Gia Sâm khẽ nhíu mày, nhìn Ninh Thư rồi hỏi: “Cô sợ tôi?”

Sợ cái con khỉ ấy, có giỏi thì đấu tay đôi.

Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư từ đầu đến chân, ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén, làm Ninh Thư nổi hết cả da gà.

Ninh Thư có chút không vui: “Anh nhìn cái gì?”

Trương Gia Sâm sờ sờ cằm: “Tôi cảm thấy cô hơi quen mắt.”

Ninh Thư: Bà nó, quen cái con khỉ ấy.

Thật lòng mà nói thì Ninh Thư cũng không muốn trò chuyện với một người như Trương Gia Sâm, gặp phải một lần là đủ rồi, ai ngờ còn có thể gặp lại.

Trong lòng của Ninh Thư cảm thấy rất bất an.

Trương Gia Sâm đã trở thành nhiệm vụ giả, nhỡ đâu trong lúc làm nhiệm vụ mà cô gặp phải hắn thì sao bây giờ.

Bà nó, đời người sao lại khổ như vậy chứ, bây giờ lại có thể sẽ có một nhiệm vụ giả muốn trả thù cô.

Nhưng Ninh Thư cũng không cảm thấy hối hận, cho dù biết Trương Gia Sâm sẽ trở thành nhiệm vụ giả thì cô vẫn sẽ làm như vậy, tuy nhiên sau đó cô sẽ lấy Linh Hồn châu để thu linh hồn của hắn ta lại.

Trương Gia Sâm nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, tuy vẻ mặt thì ngẩn ra nhưng đôi mắt lại lóe sáng một cách kỳ lạ, sau đó hắn lại lên tiếng: “Tôi trịnh trọng mời cô một lần nữa, mong cô cho tôi cơ hội để xin lỗi.”

“Không cần.” Ninh Thư trực tiếp từ chối.

Hàng lông mày của Trương Gia Sâm lập tức nhíu chặt lại, sau đó nhanh chóng giãn ra, cuối cùng thì cười khẽ một tiếng.

Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻

Cười cái con khỉ ấy, đồ bệnh thần kinh!

Trương Gia Sâm lặng lẽ nhìn Ninh Thư, sau đó hô lên: “Miêu Diệu Diệu.”

“Phụt, khụ khụ khụ...”

Bà nó, Trương Gia Sâm đúng là nghịch thiên, ngay cả chuyện này mà hắn cũng biết.

Trương Gia Sâm mỉm cười: “Quả nhiên là cô, không ngờ dáng vẻ của cô lại là như vậy.”

Ninh Thư: →_→

Ninh Thư ưỡn thẳng sống lưng, nói năng một cách hùng hồn: “Là tôi, thế nào, anh muốn tìm tôi để báo thù sao?”

Trương Gia Sâm dịu dàng nói: “Tại sao tôi lại muốn tìm cô để trả thù, nếu không có cô thì tôi cũng sẽ không được hệ thống chọn lựa.”

Ninh Thư: Thật là châm chọc mà!

“Ha ha ha...” Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm.

“Những lời mà tôi vừa nói là thật lòng, những chuyện trước đây đều đã qua rồi, bây giờ trách nhiệm trên vai tôi cũng đã biến mất, hiện tại thì tôi chỉ sống vì bản thân thôi.”

Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: “Tôi cũng không hận cô.”

“Bây giờ nghĩ lại thì tôi cũng rất thương Miêu Diệu Diệu, cô ấy đã dâng hiến linh hồn của bản thân để có được cơ hội nghịch tập.” Vẻ mặt của Trương Gia Sâm có chút đau buồn: “Đối với linh hồn mà nói thì lực linh hồn là một thứ vô cùng quan trọng.”

Ninh Thư: Có quỷ mới tin lời của anh.

Lời mà Trương Gia Sâm nói đều không thể tin được.

“Tên của cô là gì?” Trương Gia Sâm hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư còn rất đề phòng Trương Gia Sâm nên cô không có ý định cho hắn biết tên thật của mình.

“Nếu như anh đã không hận tôi thì chúng ta hãy quên hết những chuyện trong quá khứ đi, tạm biệt.” Ninh Thư xoay người rời khỏi.

Lần này thì Trương Gia Sâm không cản đường của Ninh Thư nữa, ngược lại chỉ đứng nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ sờ lên cằm rồi xoay người đi về hướng ngược lại với Ninh Thư.

Sau khi gặp phải Trương Gia Sâm thì Ninh Thư cũng không còn lòng dạ nào mà ăn cơm, nhưng rồi nghĩ lại, cảm thấy bản thân rất nhát gan, chỉ là Trương Gia Sâm thôi mà, sợ cái con khỉ gì chứ.

Mọi người đều dựa vào thủ đoạn của bản thân, xem ai hơn ai.

Ninh Thư vẫn đến quán ăn để ăn một bữa, vừa vào đến cửa thì lập tức có tiểu nhị ra đó tiếp, sau đó nói tiếp: “Quý khách, có người mời cô đi đến phòng đã đặt trước.”

Ninh Thư rất ngạc nhiên, cô không quen biết ai ở cái không gian ảo này, vậy mà có người mời cô đến phòng đặt trước, phải biết là phòng đặt trước đều rất đắt.

Mỗi lần đến quán này cô đều chỉ ngồi ở đại sảnh mà thôi.

Ninh Thư đi theo tiểu nhị đến phòng đặt trước, tiểu nhị vừa mở cửa thì Ninh Thư lập tức ngửi được mùi thơm thanh nhã của trầm hương.

Hít một hơi liền cảm thấy linh hồn của bản thân trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Khi ngửi thấy mùi hương này thì Ninh Thư lập tức nghĩ ngay đến hình ảnh một vị cố vấn với mái tóc màu bạc.

Ninh Thư vào trong phòng thì lập tức nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc, đang chăm chú đọc quyển sách trên tay.

“Ngồi đi.” Người đàn ông ưu nhã gấp quyển sách vào, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Ninh Thư không biết người này tìm cô vì việc gì, vì vậy cất tiếng hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Bây giờ cô đã là nhiệm vụ giả trung cấp rồi nhỉ.” Người đàn ông kia nói với Ninh Thư: “Tôi chỉ muốn một thứ mà thôi, và tôi hy vọng cô có thể giúp tôi tìm kiếm nó ở trong các thế giới trung cấp.”

Ninh Thư càng không hiểu: “Vật gì mà chỉ có thế giới trung cấp mới có, nếu anh cần thì sao lại để tôi đi tìm, chẳng lẽ anh không thể đi được sao?”

“Tôi không thể đến những thế giới có cấp bậc quá thấp được.” Người đàn ông tóc bạc lạnh nhạt nói.

Ninh Thư:...

Tuy là cô có thể đoán được người này rất mạnh, nhưng cũng không có ai lại có thể nói thế giới trung cấp là thế giới cấp thấp một cách đương nhiên như thế cả.

Khóe miệng của Ninh Thư khẽ run rẩy: “Đó là thứ gì?”

“Một loại hạt cát được gọi là tinh sa.” Người đàn ông kia nói: “Chỉ cần cô giúp tôi tìm được loại tinh sa này thì tôi sẽ trả cho cô một khoản thù lao kếch xù.”

Không vội mà bàn đến chuyện tiền công, Ninh Thư căn bản cũng không biết tinh sa là thứ gì nên cất tiếng hỏi: “Thứ này có hình dạng như thế nào, vì sao chỉ có những thế giới trung cấp mới có.”

Người đàn ông tóc bạc nói: “Tuy gọi nó là một loại cát nhưng thực chất nó là một loại đá, cũng có thể nói là một dạng tinh thể, là Pháp Tắc thạch được hình thành khi một thế giới trung cấp trở thành thế giới cao cấp.”

Ninh Thư vô cùng ngạc nhiên: “Vật như vậy nhất định rất quý giá, anh có thể đổi được mà.”

Có rất nhiều cửa hàng ở trong không gian ảo, nên sẽ có thể tìm được thứ mà hắn muốn thôi.

Người đàn ông kia nhìn Ninh Thư đang ngạc nhiên tò mò: “Kỳ thực loại vật này cũng không có lợi ích gì, nó chỉ giống như là nhựa cây trong thân cây thôi.”

Ninh Thư: →_→

Cảm thấy bản thân rất ngốc, tự nhiên lại bị người khác khinh bỉ rồi.