Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 658: Người mang thai hộ (36)




Ninh Thư liên lạc với cổ đông Lý, nói cô nguyện ý góp một phiếu giúp ông ta trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của công ty.

Cảnh gia đang vô cùng hỗn loạn, Cảnh Thiếu Trạch thì suốt ngày buồn bã, sau đó đi khám khắp nơi, mong có thể trị khỏi căn bệnh của mình, nhưng mà đâu có dễ như vậy.

Hiện tại Cảnh gia đều do ông Cảnh chống đỡ, nhưng lại vì người phụ nữ kia mà ông Cảnh và bà Cảnh không ngừng cãi cọ, không chỉ thế mà bà Cảnh còn thường xuyên đến công ty để làm loạn, khiến ông Cảnh rất khó chịu, hơn nữa còn cảm thấy mất mặt với các nhân viên trong công ty.

Uy tín của bản thân đều bị bà Cảnh làm mất hết rồi nên ông Cảnh liền ra chiêu cuối, ông ta nói nếu bà Cảnh còn làm loạn nữa thì sẽ ly hôn với bà ta, ai ngờ bà Cảnh như được dịp vậy, nói ông Cảnh vì người phụ nữ kia nên mới đòi ly dị, nói ông ta bỏ vợ bỏ con.

Ông Cảnh tức muốn chết, sau đó trực tiếp nhốt bà Cảnh ở nhà, để cho bà ta tỉnh táo lại, bởi vì bây giờ bà Cảnh trở nên đanh đá, chua ngoa không khác gì bà bán cá ngoài chợ cả.

Diệp Tích ở nhà chăm sóc cho bà Cảnh, mỗi lần đều đợi bà ta đói đến mức không chịu nổi mới cho bà Cảnh ăn cơm, hơn nữa mùi vị của món ăn cũng không quá ngon.

Vì thế mà bà Cảnh lại bắt đầu chửi ầm lên, mọi người trong biệt thự đều có thể nghe thấy tiếng chửi của bà ta.

Diệp Tích không nói một lời cứ để mặc cho bà Cảnh chửi bới, thế nhưng bữa tiếp theo cũng không có gì thay đổi.

Một Cảnh gia như vậy đã không còn năng lực để quản lý công ty.

Cổ đông Lý nghe thấy Ninh Thư nói muốn giúp đỡ hắn, lại xác dịnh đối phương sẽ không thay đổi thì lập tức triệu tập cuộc họp cổ đông, nói muốn cắt chức chủ tịch của ông Cảnh, đồng thời muốn đoạt quyền kinh doanh của Cảnh gia.

Sắc mặt của ông Cảnh trở nên đen thui, nhưng trong lòng ông ta lại rất bình tĩnh, dù sao Cảnh gia cũng là cổ đông lớn nhất, hơn nữa chưa chắc vài vị cổ đông ngồi đây đều tán thành ý kiến của ông Lý.

Cuối cùng đến lượt các vị cổ đông bỏ phiếu biểu quyết, mọi người đều vô cùng thận trọng, tuy Ninh Thư không tham gia buổi họp này nhưng cũng thông qua điện thoại để bầu một phiếu cho ông Lý.

Cổ đông Lý đã lôi kéo được không ít cổ đông, mặc dù có người rút lui nhưng số phiếu ủng hộ ông ta vẫn cao hơn Cảnh gia.

Ông Cảnh lên cơn đột quỵ ngay tại phòng họp, sau đó được đưa vào bệnh viện để cấp cứu.

Mãi đến khi Cảnh Thiếu Trạch đi công tác về mới phát hiện công ty đã thay đổi rất nhiều, cha của hắn đã không còn là chủ tịch, còn hắn cũng đã không còn là tổng giám đốc nữa rồi.

Bây giờ thì công ty đã không còn chút liên hệ nào với nhà của hắn rồi, tuy Cảnh gia vẫn còn vài công ty con nữa nhưng cái công ty này vẫn là quan trọng nhất.

Cũng không phải là nói Cảnh gia đã mất tất cả, bởi vì trong tay bọn họ vẫn còn có rất nhiều cổ phần, tiền hoa hồng hàng năm cũng đủ để bọn họ sống trong vinh hoa phú quý.

Thế nhưng dựa vào cái gì chứ, đây là tài sản của Cảnh gia.

Cảnh Thiếu Trạch muốn đi tìm ông Lý, nhưng hắn ta còn chưa tìm thấy người đã bị bảo vệ lôi ra ngoài rồi.

Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ lần này của cô cũng đã hoàn thành rồi, không biết lúc nào cô mới có thể rời khỏi.

Cảnh gia tìm đủ mọi cách để có người thừa kế, cũng vì việc mang thai hộ mà có biết bao nhiêu sóng gió, hiện tại gia nghiệp của Cảnh gia cũng không còn, giờ cần người thừa kế để tiếp nhận vài cái công ty nhỏ và cổ phần công ty sao?

Mấy công ty nhỏ kia so với tập đoàn Cảnh thị thì không khác nào hạt cát bỏ biển, căn bản không cách nào để so sánh.

Ông Cảnh thì ở trong bệnh viện, bà Cảnh thì bị nhốt trong nhà, suốt ngày chỉ biết chửi mắng.

Còn Ninh Thư thì lại rất thoải mái, nhưng ông Nghê, bà Nghê suốt ngày nói muốn tìm cho Ninh Thư một người đàn ông có thể chăm sóc cô cả đời.

Nhất là khi hai người họ nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch kết hôn thì cả hai đều lập lời thề phải kiếm cho Ninh Thư một người đàn ông tốt hơn Cảnh Thiếu Trạch gấp trăm nghìn lần.

Ninh Thư nghe hai người nói vậy thì lập tức biến sắc, cô vất vả lắm mới bò ra khỏi cái hố kia, nay lại muốn cô nhảy vào một cái hố khác sao?

Hơn nữa những người đàn ông có điều kiện môn đăng hộ đối với Ninh Thư đều tránh cô, bởi vì tác phong của Ninh Thư quá mạnh mẽ, nào là quay lại cảnh chồng trước lên giường với người phụ nữ khác, sau đó là hét giá đòi hai trăm triệu tiền bồi thường, hơn nữa Ninh Thư còn có bệnh tim không thể sinh con, cho nên chỉ cần là người đầu óc bình thường đều sẽ không lấy Ninh Thư.

Cũng có vài người nhìn trúng hai trăm triệu trong tay Ninh Thư nên tỏ ý muốn cưới cô.

Ninh Thư: Mấy người đến từ đâu thì cút về đó đi.

Hai vợ chồng Nghê gia đều hết cách, cuối cùng còn dặn Nghê Ngôn hỗ trợ tìm xem có người đàn ông nào đáng tin hay không.

Nghê Ngôn nhìn Ninh Thư, nhưng cô vẫn không hề để ý đến vấn đề này: “Thật ra cũng có người thích hợp, đó là thủ hạ của anh, con người của cậu ấy rất kiên định lại đáng tin cậy, tính tình khá tốt, nếu như em muốn thì anh có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

“Ồ, vậy điều kiện gia đình của anh ta ra sao?” Ninh Thư vẫn không hề vội vàng.

“Cũng không phải là quá tốt, nhưng được cái là cậu ấy rất nỗ lực, tiền đồ rộng mở, là trợ thủ đắc lực của anh.” Nghê Ngôn nói.

Ninh Thư nói: “Vẫn nên thôi đi, hai người không môn đăng hộ đối, chỉ sợ đến lúc đó hắn lại nói anh dùng quyền lực để ép hắn cưới cô em gái bệnh tật của anh, tiền của em lại còn nhiều hơn hắn, sợ là chủ nghĩa đàn ông của đối phương sẽ không chịu nổi, khiến hắn cảm thấy bị đè nén, hơn nữa cũng không biết hắn có mục đích gì mà lại đi cưới một người vợ không thể sinh con được?”

Nghê Ngôn:...

“Em nghĩ như vậy thì chẳng lẽ cả đời này của em sẽ không kết hôn sao.” Nghê Ngôn nói với Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không để ý: “Vốn là em cũng không tính toán sẽ kết hôn, tại sao phụ nữ nhất định phải kết hôn chứ, không phải là bây giờ em đang sống rất tốt sao.”

Ninh Thư cảm thấy cuộc sống xuyên không này của mình rất tốt, không có ai ép cô kết hôn, làm như phụ nữ mà không kết hôn thì chính là phế vật, loại phế vật không ai muốn vậy.

Nghê Ngôn không giới thiệu đối tượng cho Ninh Thư nữa, hắn nói: “Người hiến tặng đã đồng ý hiến trái tim cho em, đoán chừng không bao lâu là có thể tiến hành phẫu thuật rồi, bây giờ phía bệnh viện đang sắp xếp phòng phẫu thuật, hôm nay ở nhà thu dọn một ít đồ đạc, từ ngày mai bắt đầu chuyển vào trong viện.”

Ninh Thư: Không, em không...

Không biết lúc nào mới có thể rời khỏi thế giới này.

Nghê gia không thèm quan tâm đến ý kiến của Ninh Thư mà trực tiếp đưa cô vào viện, tuy không ngừng an ủi Ninh Thư không cần phải khẩn trương, nhưng bọn họ cũng vô cùng khẩn trương.

Nghê Ngôn nói với Ninh Thư: “Không có gì phải sợ cả, trước mắt em chỉ cần điều trị sức khỏe thật tốt, anh sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất cho em, đợi đến lúc trái tim được chuyển đến là em có thể tiến hành phẫu thuật rồi, sau đó em có thể đi đến những nơi em muốn.”

Ninh Thư nhìn người của Nghê gia kỳ vọng như vậy thì cảm thấy rất bất đắc dĩ, nếu như cô không làm phẫu thuật thì họ sẽ đau lòng đến mức nào, cho dù có phải chết trên bàn phẫu thuật thì cũng tốt hơn không làm.

Trái tim đã được chuyển đến bệnh viện, Ninh Thư cũng lập tức bị đẩy vào phòng cấp cứu, các thiết bị cắm đầy trên người cô, Ninh Thư cũng bắt đầu chửi thầm trong lòng, 2333 đã chết rồi sao, tại sao chưa đưa cô trở về.

Sau khi được gây mê thì Ninh Thư không còn biết gì nữa, đến lúc cô tỉnh lại thì cả người đều chết lặng.

Nghê Ngôn mặc trang phục vô khuẩn đi vào trong phòng, thấy Ninh Thư tỉnh lại thì lập tức nở nụ cười: “Phẫu thuật thành công, Tịnh Tịnh, em phải cố gắng điều dưỡng thân thể.”

Ninh Thư cảm thấy khổ trong lòng, đối diện với một nhà vui vẻ như thế này thì trong lòng Ninh Thư cảm thấy rất khó chịu.

Đáng tiếc là nguyên chủ không muốn trở về, sau khi phẫu thuật thì cô ấy sẽ không động một tý là ngất như lúc trước nữa.

“Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, cô có muốn rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không.” Giọng nói của 2333 lại vang lên.

Ninh Thư cảm thấy vô cùng đè nén: “Rời khỏi.”

Đến sớm một chút thì ngươi sẽ chết sao, đợi đến lúc phẫu thuật thành công rồi mới đưa cô đi, như vậy thì sao mọi người ở Nghê gia có thể chịu được.