Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 543: Tiêu dao tại đất nước nữ tôn (10)




Ánh mắt Mộc Tuyết quét từng tấc từ trên mặt nhìn xuống, sau đó cúi đầu không dám nhìn thẳng Thánh nhan, nói rằng: "Mẫu hoàng đã khám qua Ngự y rồi chứ, thân thể khó chịu thì đừng tự mình chịu đựng."

Ninh Thư vô cùng lạnh nhạt: "Trẫm vì sao phải chịu đựng, chịu đựng làm gì?"

Lông mày vẽ thẳng trông cực kỳ anh tuấn của Mộc Tuyết cau lại, lập tức cung kính nói rằng: "Nhi thần là lo lắng cho thân thể Mẫu hoàng, Mẫu hoàng cảm thấy mạnh khỏe thì tốt." 

Ninh Thư nghe ra được lời này của Mộc Tuyết có ý là, ngươi vui vẻ là được rồi.

Để có thể không lộ ra điểm bất thường trước mặt nhiều người như vậy, Ninh Thư đã rất vất vả, nói thẳng một câu bãi triều liền xoay người rời đi.

Trở lại trong tẩm cung, Ninh Thư ngã trên giường rồng, cảm giác có vô số cây đao đang khoét xương của mình, đau như vậy, đau đến mức ý thức của Ninh Thư cũng trở nên mơ hồ. 

Ninh Thư mặc niệm Thanh Tâm chú trong lòng, nếu không trị được đau nhức, vậy cũng chỉ có thể thôi miên chính mình.

Tên khốn nạn đang chém ngàn đao, bà đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, đợi ta biết ngươi là ai, thù này chắc chắn phải giải quyết.

Muốn giết người thì cho người ta một đao không được sao, còn không dằn vặt người thì không chịu được. 

Ninh Thư nhìn thoáng qua Thu nữ quan đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng vô cùng, bình thường cô tiếp xúc nhiều nhất với Thu nữ quan, nếu như là Thu nữ quan, Ninh Thư biểu cảm kĩ năng diễn xuất của Thu nữ quan quả thực đã vượt ra khỏi vũ trụ rồi.

Ninh Thư có thể cảm giác được lòng trung thành của Thu nữ quan đối với mình, nhưng cũng không nói chắc được.

Còn có Liễu Trường Thanh, thời gian tiếp xúc cùng Liễu Trường Thanh cũng tương đối nhiều, thậm chí còn ở Phượng Tê điện ngủ cả đêm, đang ngủ thì gì cũng không biết được. 

Liễu Trường Thanh bị xếp vào danh sách hoài nghi.

Hoàng tứ nữ Mộc Dao, hẳn là một em gái đáng yêu, ánh mắt của một người không lừa được người khác, nhiệm vụ giả có thể giả bộ đơn thuần đến như vậy, ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào thuần túy như thế không dễ đâu.

Còn có... Mộc Tuyết, trong lòng Ninh Thư hoài nghi nhất là Mộc Tuyết, nếu như linh hồn trong thân thể Mộc Tuyết là nhiệm vụ giả, như vậy thì có nhiệm vụ giả phản công thay Mộc Tuyết, thì ra Mộc Tuyết bị biến thành vật hi sinh đã dâng ra linh hồn của chính mình để xin nhiệm vụ giả phản công. 

Nếu như trong thân thể Mộc Tuyết là một linh hồn phụ nữ, Ninh Thư sẽ thuận thế thành toàn, nhưng đó lại là nam nhân, hơn nữa xem ra nhiệm vụ kia giả còn có dã tâm bừng bừng, muốn đem đất nước nữ tôn biến thành xã hội nam quyền.

Tư tưởng chỉ cần xuất hiện thôi, thì sẽ không khống chế nổi.

Quan trọng nhất là, hắn lại hạ bùa chú cho mình, Ninh Thư có phải liều mạng đau chết cũng không để cho hắn hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản. 

Bản cô nương kéo ngươi sống mái một phen.

"Bệ hạ, hay là nô tỳ đi tìm Ngự y nhé, người sao lại đau như vậy." Thu nữ quan gấp đến độ không chịu được, Ninh Thư khoát tay áo: "Đừng lan truyền ra, không cần mời Ngự y, đem tấu chương trên bàn lấy tới cho trẫm."

Ninh Thư cũng không muốn nhúc nhích chút nào, Thu nữ quan đem tấu chương đặt trước mặt Ninh Thư, trước mắt Ninh Thư đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đọc chữ trong tấu chương cũng mơ mơ hồ hồ, một chữ biến thành hai. 

"Đọc cho trẫm nghe." Ninh Thư nói với Thu nữ quan.

"Nô tỳ không dám." Thu nữ quan phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, Ninh Thư lạnh nhạt nói rằng: "Trẫm nói có thể là có thể."

Cuối cùng Thu nữ quan cũng đọc từng quyển tấu chương cho Ninh Thư nghe, để Ninh Thư có thể hiểu rõ một vài việc từ những tấu chương này. 

Thu nữ quan mỗi lần đọc xong một quyển tấu chương, Ninh Thư lại nắm bút chu sa ấn chữ trên tấu chương, vì phòng ngừa tay quá run, Ninh Thư dùng tay bên trái cầm cổ tay tay phải, thời điểm hạ bút mới có thể không run rẩy.

Ninh Thư:...

Thật là khổ. 

Nói ra thì, sống như vậy thật tình rất thống khổ, mỗi ngày đau nhức muốn chết, còn nôn ra máu, thân thể của con người có thể nhổ được bao nhiêu máu chứ, hơn nữa bây giờ Ninh Thư đã cảm giác ăn không ngon rồi, tựa như dạ dày cũng mất đi công năng tiêu hóa, ăn vào sẽ làm thân thể thống khổ gấp bội.

Không đau chết cũng đói chết, cũng may trước đó Ninh Thư đổi Tích Cốc đan rồi, ăn một viên là hóa thành năng lượng mà thân thể cần, không cần tiêu hóa, hơn nữa có thể không cần ăn uống trong thời gian rất lâu.

Mỗi lần dùng bữa, Ninh Thư chỉ giả vờ ăn một chút, mấy thứ này ăn vào cũng thành gánh nặng cho thân thể. 

Người hạ nguyền rủa thật độc ác, Ninh Thư cảm giác hiện tại sống một ngày mà dài bằng một năm, mỗi một giây đồng hồ đều phải chịu đựng thống khổ như vậy, khó khăn như vậy.

Cảm giác mình ở trong địa ngục, không biết lò luyện ngục này lúc nào mới có thể kết thúc.

Ninh Thư vẫn luôn suy tư phương pháp đối phó với Mộc Tuyết, mặc kệ nhiệm vụ giả là Liễu Trường Thanh hay là Mộc Tuyết, mục đích cũng đều là ghế rồng. 

Phải lột bỏ thân phận Hoàng thái nữ của Mộc Tuyết, hơn nữa còn phải được tìm được người kế thừa, trong lòng Ninh Thư rất sợ chính mình không chịu đựng được mà chết, cho dù lật đổ Mộc Tuyết, những đại thần này đem Hoàng tứ nữ đẩy lên ngôi vị hoàng đế, Ninh Thư thực sự sẽ phun ra máu mà chết.

Ninh Thư hiện tại cứ cố bằng một hơi thở, cứ không cho Mộc Tuyết lên làm Nữ hoàng đấy, bây giờ Ninh Thư đã quên mất nhiệm vụ rồi, dù gì thân thể này không bao lâu nữa sẽ chết, người ủy thác thân thể đều chết hết, nhiệm vụ của cô cũng sẽ thất bại.

Thân thể này sẽ bị thống khổ vô biên hành hạ đến hỏng mất. 

Ninh Thư chịu đựng thống khổ trong thân thể, vẫn mỗi ngày vào triều như trước, chỉ là son phấn trên mặt càng tô càng dày, môi bắt đầu biến đen, mỗi lần đều thoa son đỏ thẫm, trang điểm rất đậm.

Thấy Mộc Tuyết càng ngày càng ra vẻ nghi hoặc, thậm chí bắt đầu nghe ngóng tình trạng thân thể của cô, trong lòng Ninh Thư có tám mươi phần trăm khả năng cảm thấy linh hồn trong thân thể Mộc Tuyết là nhiệm vụ giả.

Có điều Ninh Thư khá tò mò, Mộc Tuyết hạ nguyền rủa cho cô thế nào, chẳng lẽ là lập đàn làm phép trong phủ của mình? 

"Bùa chú này hạ trên người của ta như thế nào?" Ninh Thư hỏi 2333 trong lòng.

2333 nói rằng: "Bùa chú này cần vật dẫn, bất kỳ vật gì cũng có thể trở thành vật dẫn, sau đó người bị hạ sờ tới vật dẫn này, bùa chú sẽ chuyển tới người chịu nguyền rủa, nói chung là giết người vô hình, rất độc."

Ninh Thư nhíu mày một cái, đồ đạc cô sờ qua đâu có ít, ai biết cái nào là vật dẫn của bùa chú chứ. 

Mẹ nó, Ninh Thư xem như đã được thấy, lòng người không có hiểm ác nhất, chỉ có hiểm ác hơn.

Về sau phải đổi nhiều vật hơn, đem mình trang bị đến tận răng, để coi khi các ngươi nhìn những thứ muốn hại người này của mình mất đi hiệu lực, sướng phải biết.

Ninh Thư biết Mộc Tuyết đã bắt đầu âm thầm lung lạc đại thần rồi, chỉ là vì âm thầm nên không dám có động tác quá lớn. 

Ước chừng còn vì phải tạo thế cho sau này mình đăng cơ, hơn nữa thủ hạ của Mộc Tuyết còn có một số nam nhân có tài hoa, xem ra là định về sau đăng cơ sẽ để những nam nhân này làm quan trong triều.

Kiên quyết không cho chuyện này trở thành sự thật, quá nhiều thế giới trọng nam khinh nữ rồi, Ninh Thư chỉ muốn nhìn những nam nhân này hèn mọn sống dưới sự kiểm soát của nữ nhân xem.

Nói Ninh Thư có thú vui độc ác cũng được, dù gì Ninh Thư cũng muốn như vậy, cho dù nam nhân có thể có ngày trở mình, Ninh Thư cũng không hy vọng ngày này đến sớm như vậy. 

"Bệ hạ, Phượng hậu ở ngoài điện chờ, bệ hạ muốn triệu kiến Phượng hậu không?" Thu nữ quan thấy Ninh Thư đau đến mức trên trán nổi gân xanh, gương mặt đều vặn vẹo, cẩn thận từng li từng tí hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư lắc đầu, cô không muốn gặp Phượng hậu, bộ dạng cô như vậy, Phượng hậu nhất định sẽ nhìn ra, Ninh Thư cũng không hy vọng tin tức mình trúng độc truyền đi.

Nếu không sẽ cho Mộc Tuyết cơ hội giám quốc, một Nữ hoàng như mình nhất định sẽ bị mất quyền lực.