Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 443: Nam phượng hoàng (11)




Ninh Thư không để ý đến chuyện của Trương Gia Sâm và Tiết Man Man, hiện tại đa số thời gian cô đều ở trong nhà máy, phát hiện rất nhiều camera trong nhà máy không dùng được, rất nhiều cái đã bị hỏng, cho dù có camera tốt, nhưng những công nhân kỳ cựu trong nhà máy, vẫn có thể né tránh được.

Tùy tiện lấy đi ít đồ, cây kéo cây kim gì gì đó, mặc dù không phải là những đồ đạc đắt tiền, nhưng trong nhà máy nhiều người như vậy, mỗi người lấy một thứ, đó cũng là một con số không ít.

Vẻ mặt Ninh Thư không biến sắc, cầm một khoản tiền của cha Miêu để tìm nhân viên chuyên nghiệp, sau khi công nhân tan ca, liền lắp đặt những chiếc camera mini ở những chỗ quan trọng trong nhà máy, nhất là trong kho hàng.

Cha Miêu nghi hoặc không biết tại sao Ninh Thư không lấy tiền ở bộ phận tài vụ của công ty.

Ninh Thư đương nhiên sẽ không nói, trong công ty có Trương Gia Sâm theo dõi, nếu cô lấy số tiền này ở bộ phận tài vụ, chắc chắn Trương Gia Sâm sẽ hỏi cô làm cái gì.

Ninh Thư không muốn để Trương Gia Sâm biết chuyện này, nếu cô muốn quản lý nhà máy, thì nhất định phải nắm giữ nó ở trong tay mình.

Ninh Thư lại nhờ cha Miêu kiểm tra lại sổ sách, đặc biệt là sổ sách của hai năm gần đây, nhất là sổ sách sau khi Trương Gia Sâm thăng chức.

Ngôi nhà ở khu Tomson chắc chắn là tài sản mà Trương Gia Sâm tham ô từ trong công ty.

Cha Miêu thấy Ninh Thư nóng lòng muốn kiểm tra sổ sách, ông lại không đồng ý, nói: "Không có một quyển sổ nào là sạch sẽ tuyệt đối, có một số tiền cha có để ra, coi như cho những người này chút ít lộc lá, trong lòng có âm mưu đen tối thì ngược lại càng phải nghiêm túc làm việc, không cần kiểm tra sổ sách."

Ninh Thư lắc đầu, nói: "Không phải con muốn tra chút tiền này, mà là một số tiền lớn, con tùy tiện tra một chút, cha giúp con nhé."

Cha Miêu cũng không nhẫn tâm đả kích tính tích cực của Ninh Thư, sai thư ký của mình đi lấy sổ sách về, giải thích với bộ phận tài vụ là ông muốn xem mức tiêu thụ của hai năm gần đây.

Ninh Thư thấy cha Miêu đồng ý giúp đỡ, thở phào một hơi, nghĩ đến căn nhà ở khu Tomson, trong lòng lại tức giận muốn ói máu, bao nhiêu tiền như vậy, đều là máu hút từ trên người của Miêu gia.

Kỳ thực lợi nhuận trong một năm của công ty Miêu gia cũng chẳng có bao nhiêu, trừ đi các loại phí tổn, nhân công, lợi nhuận cơ bản cũng chỉ có như vậy.

Số tiền tham ô này chẳng qua là làm giả lúc nhập hàng, lúc báo giá đã nâng giá cả lên cao hơn.

Trong lòng Ninh Thư càng ngày càng ác cảm với Trương Gia Sâm, lừa gạt hôn nhân quá trớn, còn lòng muông dạ thú cướp đi đồ đạc của người khác, lại còn cảm thấy mình vô cùng tủi thân, vô cùng khó khăn khi phải chịu đựng sự coi thường của gia đình nhà vợ.

Ninh Thư ở trong phòng làm việc của nhà máy quan sát nhà thiết kế đang thiết kế trang phục, nhận được điện thoại của Trương Gia Sâm, Ninh Thư không chút suy nghĩ lập tức cúp máy, ngay sau đó điện thoại lại vang lên, Ninh Thư lại tắt máy, sau khi tắt máy điện thoại lại vang lên.

Lúc này Ninh Thư mới chậm rãi nhận điện thoại: "Alo."

Đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Gia Sâm: "Diệu Diệu, tại sao em lại không nghe điện thoại của anh."

"Là điện thoại của anh gọi đến sao, em tưởng là ai đó gọi đến làm phiền, em đang bận, cúp máy nhé." Ninh Thư nhẹ nhàng nói.

Trương Gia Sâm cũng không nhắc đến chuyện cúp điện thoại nữa, hít một hơi thật sâu nói: "Diệu Diệu, em về nhà trước đã, trong nhà có chuyện quan trọng."

"Chuyện gì, em hơi bận." Ninh Thư nói xong liền cúp điện thoại.

"Diệu Diệu, em về nhà trước đã được không?" Giọng nói của Trương Gia Sâm rất dịu dàng, xuyên qua điện thoại càng thêm trầm thấp mê người.

Ninh Thư nhíu mày, hiện tại lại muốn quyến rũ ai, nói: "Em sẽ về ngay."

Nhà mà Trương Gia Sâm nói là quà cưới của cha mẹ Miêu mua cho đôi vợ chồng son, là một tiểu khu hạng sang điều kiện cũng vô cùng tốt, Ninh Thư lái xe trở về.

Đến cửa nhà, Ninh Thư móc chìa khoá ra, lúc mở cửa thì nhìn thấy giày dép bày ngổn ngang ở hành lang, hơn nữa trên giày còn dính đầy bùn đất.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá cay mũi xộc ra, Ninh Thư bước vào, trong phòng khách vô cùng náo nhiệt.

Vợ chồng Trương gia đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cha của Trương Gia Sâm cầm một điếu thuốc lá, tàn thuốc rơi trên sofa tạo thành một mảng bụi đen.

Mẹ của Trương Gia Sâm đang ngồi bên bàn uống trà ăn hoa quả, vỏ trái cây vứt đầy mặt bàn, em gái Trương thì nhìn khắp nơi xung quanh nhà, trong ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.

Còn người anh sinh đôi của em gái Trương thì đang chiếm giữ cái máy vi tính, chơi rất vui vẻ.

Trong đó còn có ba người lạ mặt Ninh Thư chưa từng gặp, nhìn giống như một gia đình ba người, trên tay của người phụ nữ còn bế một bé gái ba bốn tuổi, ánh mắt của chồng cô ta bẩn đục, đôi mắt đó quan sát khắp nơi ở trong phòng, chốc chốc lại xoa xoa tay.

Ninh Thư:...

Đồng tử trong mắt Ninh Thư co rút, trong lòng có cảm giác không tốt lắm.

Căn nhà này vốn dĩ rất lớn, xấp xỉ hai trăm mét vuông, nhưng nhiều người như vậy ở trong đó, căn nhà lập tức trở nên vô cùng chật chội.

"Diệu Diệu, em về rồi à." Trương Gia Sâm từ trong phòng bếp đi ra, ánh mắt nhìn Ninh Thư cực kỳ dịu dàng.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, kết quả ngửi thấy mùi thuốc lá xộc vào mũi, khiến Ninh Thư không chịu được đã bị sặc.

"Hừ, làm vợ mà không biết lại chạy đi đâu, không ở nhà nấu cơm lại để đàn ông vào bếp." Mẹ Trương Gia Sâm bày ra dáng vẻ của một người mẹ chồng, trên người bà mặc bộ quần áo tối màu, khuôn mặt đen thui, không ăn khớp với cách trang trí sang trọng của ngôi nhà này.

Càng lộ rõ dáng vẻ quê mùa của mẹ Trương Gia Sâm, nhưng hiện giờ bà đang ngồi thẳng lưng, cố gắng thể hiện phong thái của một bà mẹ chồng trước mặt Ninh Thư.

"Mẹ." Người phụ nữ đang bế đứa bé kéo kéo mẹ Trương Gia Sâm, sau đó nói với Ninh Thư: "Chào em dâu."

"Diệu Diệu, đây là chị cả của anh, Trương Vấn Lan." Trương Gia Sâm nói với Ninh Thư, sau đó lại chỉ về phía người đàn ông bên cạnh Trương Vấn Lan: "Đây là chồng của chị ấy, Đàm Hợp Vũ."

Đàm Hợp Vũ nở nụ cười nịnh bợ với Ninh Thư, lộ ra hàm răng vàng khè hô lớn về phía Ninh Thư: "Chào em dâu."

Ninh Thư dời ánh mắt đi, nhìn đại gia đình này, sau đó ngoảnh đầu nhìn Trương Gia Sâm, hiện giờ là tình huống gì vậy, không chỉ có mỗi Trương gia, ngay cả gia đình của chị cả Trương Gia Sâm cũng đến.

Trương Gia Sâm vươn tay kéo Ninh Thư ra ngoài ban công, dường như đang lựa chọn từ ngữ, Ninh Thư không nói lời nào, trong lòng lại cười nhạt, quét mắt nhìn những người trong phòng, ngược lại muốn xem xem Trương Gia Sâm sẽ nói gì?

"Diệu Diệu, cha mẹ sẽ chuyển đến đây sống cùng chúng ta." Trương Gia Sâm nói: "Cha mẹ đã vất vả cả đời, chưa được hưởng thụ một ngày hạnh phúc, để cho anh học đại học, họ đã phải đập nồi bán sắt, em trai và em gái cũng không được sống một ngày sung sướng, chị cả cũng tìm mọi cách để giúp đỡ anh, Diệu Diệu, vợ chồng chúng ta là một, cha mẹ của anh cũng là cha mẹ của em, em có thể hiểu cho anh không?"

Tôi hiểu cái đầu anh ý, cô chưa từng lấy bất cứ thứ gì của Trương gia, cô không cần phải có trách nhiệm với Trương gia, hiện tại Trương Gia Sâm lại dùng hôn nhân ép buộc để đổ trách nhiệm này lên đầu cô.

Điều này giống như, trước khi cưới hắn mượn rất nhiều tiền, kết hôn rồi thì để vợ trả tiền giúp hắn, đừng có mơ.

Ninh Thư tức điên lên, Trương Gia Sâm thực sự coi cô là một đứa ngốc, hắn tưởng rằng cô thật sự yêu hắn, nên điều gì cũng phải nghe theo hắn.

Phải nuôi cả một đại gia đình như vậy, không chừng còn có nhiều người hơn gia nhập vào đội ngũ này, như cô dì chú bác gì đó.

Trong lòng Ninh Thư niệm Thanh Tâm chú, tôi không tức giận không tức giận một chút nào, ha ha ha...