Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 395: Chàng là thiên thần của ta (19)




Lại nói ở bên này, Quận chúa Minh Châu vượt qua muôn vàn gian khổ mới đến được chiến trường, vừa đúng lúc An Hựu cầm kiếm trên tay đang định tự vẫn. Quận chúa Minh Châu thét lên một tiếng chạy tới ôm lấy An Hựu khắp người đều là máu.

An Hựu ban đầu không nhận ra nữ nhân tóc tai rối bời, mặt mũi toàn bùn đất này là ai, nhưng nghe được giọng nói của Minh Châu, cả người hắn cứng ngắc, sau đó không ngừng run rẩy, không thể tin nổi, thốt ra: "Minh Châu."

"Là ta, là ta..." Minh Châu khóc như mưa, ôm chầm lấy An Hựu. 

Hai người nhìn nhau, tựa như trải qua muôn vàn trắc trở, cảm xúc trong lòng trào dâng, hai người ôm nhau thật chặt.

An Hựu lên tiếng: "Ta lúc đầu định chết đi nhưng nhìn thấy nàng, bỗng nhiên không muốn chết nữa."

"Chàng đừng chết, không được chết." Minh Châu tựa vào ngực An Hựu vừa khóc vừa nói. 

Sau đó hai người quyết định cùng nhau "tham sống sợ chết".

Tiếp sau đó là màn giao lưu, hòa điệu giữa hai tâm hồn.

An Hựu và Minh Châu đã về tới kinh thành, biết rõ có một cơn sóng thần đang chào đón hai người nhưng trong lòng họ đều không sợ hãi. 

An Hựu cùng Minh Châu cưỡi chung một ngựa, Minh Châu ngoảnh đầu lại mỉm cười với An Hựu.

Chuyện của An Hựu và Quận chúa Minh Châu khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình, lập tức phế bỏ danh hào của Quận chúa Minh Châu, giáng xuống làm thứ dân, An Hựu đang là nhất phẩm Chấn uy Tướng quân bị giáng chức xuống thành Đô úy tam phẩm.

Để có được Quận chúa Minh Châu mà phải đánh đổi những thứ này, An Hựu cũng vui lòng rồi. Có thể ở bên cạnh người mình yêu dẫu phải trả cái giá như thế nào hắn cũng bằng lòng. 

Quận chúa Minh Châu hết sức bình tĩnh tiếp nhận thánh chỉ. Nếu phải lựa chọn một bên là danh vị Quận chúa, một bên là An Hựu, nàng sẽ không chút do dự mà chọn An Hựu.

Hiện giờ vấn đề thân phận đã không còn ngăn trở gì nữa, nàng sẽ được bước vào phủ Tướng quân ở bên cạnh An Hựu.

Quận chúa Minh Châu ôm đệ đệ tiểu Thế tử của mình, không, đúng ra mà nói, hiện tại Minh Châu là thứ dân, hoàn toàn không phải là tỷ tỷ của tiểu Thế tử. 

Quận chúa Minh Châu khóc sướt mướt nói tiểu Thế tử phải gắng sức chấn hưng gia nghiệp phủ Yến vương, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại, một mạch theo An Hựu về phủ Tướng quân.

Cả gia đình đứng trước phủ Tướng quân chờ hai người trở về, Ninh Thư tươi cười, An Linh Vân dậm chân: "Nàng ta sao có thể vô liêm sỉ như vậy!"

"Lẽ nào con không cảm động trước lòng dũng cảm dám vào sinh ra tử cùng cha con của nàng ta sao?" Ninh Thư nhếch chân mày, nhìn An Linh Vân. 

"Nàng ta chính là bỏ nhà theo trai, không biết xấu hổ." An Linh Vân phỉ nhổ một tiếng. Trong khoảng thời gian này nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng hiểu biết hơn nhiều.

Lão thái thái thở dài tuyệt vọng, nhìn thấy hai người cùng cưỡi trên một ngựa mặt liền đen lại.

"Lệnh Nhàn, bất luận thế nào ta đều đứng về phía con." 

Ninh Thư không nói gì, không biết dưới vầng hào quang của nữ chính sẽ xảy ra những chuyện gì, khó mà nói trước được.

Nhưng Ninh Thư thấy sắc mặt An Hựu có phần vàng đi, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên.

Hơn nữa thấy hai người thân mật như vậy, có lẽ là đã có quan hệ xác thịt rồi. 

Hai người xuống ngựa, Minh Châu trước hết quỳ gối trước mặt lão thái thái, dọa bà lão hoảng sợ một phen, lùi ra sau hai bước, mặt tái mét không nói nên lời.

"Lão phu nhân, ta yêu con trai người hơn cả bản thân mình, ta muốn được vào phủ Tướng quân. Lão phu nhân ta sẽ hết lòng hiếu kính người, sẽ yêu thương người như yêu An Hựu, kính trọng, hiếu thuận với người. Lão phu nhân, cầu xin người chấp nhận ta, ta nhất nhất định sẽ cảm động người bằng tấm chân tình này."

"Cô đứng dậy đi." Lão thái thái vẻ mặt run rẩy. 

Minh Châu lại nói với Ninh Thư: "Phu nhân, ta yêu thương An Hựu thật lòng, mong người tác thành cho hai ta, thứ lỗi cho sự không kìm nén được cảm xúc này của ta. Ta sẽ không chiếm đoạt An Hựu, người cứ coi ta như chó mèo cũng được."

Nếu thật sự là chó là mèo, đã sớm bị một gậy đánh chết rồi.

Ninh Thư vươn tay ra, giáng cho Minh Châu một cái bạt tai, sau đó tỏ ra đau khổ, rầu rĩ mà nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi là ta không kìm nén được cảm xúc, cô có thể thứ lỗi cho sự không kìm nén được cảm xúc này của ta không?" 

Minh Châu ôm lấy mặt, nước mắt rưng rưng nhìn Ninh Thư, lắc đầu: "Phu nhân, ta không sao."

Giỏi chịu đựng đó, xem kìa cái bộ dạng như thể bị người ta bắt nạt không bằng.

Sắc mặt của An Hựu ngay lập tức sầm xuống, quát Ninh Thư: "Nàng làm gì, sao dám động tới Minh Châu!" 

Ninh Thư đáp lại: "Vừa rồi là thiếp không kìm nén được cảm xúc của mình."

"Nàng..." An Hựu hai mày nhíu chặt: "Nàng bắt nạt Minh Châu làm cái gì."

"An Hựu, thiếp không sao, xin đừng trách mắng phu nhân." 

"Được rồi, vào đi thôi." Lão thái thái cắt đứt tranh chấp, trong lòng chán ghét cực điểm dáng vẻ mềm yếu của Minh Châu.

Tới bữa ăn, lão thái thái thấy Minh Châu một mạch ngồi xuống, hắng giọng một cái lên tiếng: "Không biết Quận chúa Minh Châu ăn mấy thứ này có quen không?"

Minh Châu liền vội vàng đáp: "Mẹ, mấy món này con đều thích ăn." 

"Cô khỏi cần gọi ta là mẹ, không hợp lễ nghĩa. Cô tuy là Quận chúa nhưng đã bị giáng xuống làm thứ dân rồi, hơn nữa còn là tiểu thiếp, gọi ta là lão phu nhân." Lão thái thái lạnh nhạt nói.

Những lời này hiển nhiên hạ bệ Minh Châu, nàng chỉ tủi thân đáp một tiếng. An Hựu không nhịn được nói: "Mẹ, hãy cứ đối xử với Minh Châu như trước đây."

"Không sao đâu." Minh Châu mỉm cười với An Hựu, lão thái thái lại đen mặt. 

Ninh Thư cười nhạo một tiếng, Minh Châu của ngày trước mang thân phận Quận chúa cao quý, nhưng Minh Châu của hiện tại chỉ là một tiểu thiếp bị tước mất thân phận Quận chúa mà thôi.

An Hựu này đầu óc cũng thật có vấn đề, lại muốn mẹ mình phải cung phụng tiểu thiếp?

Minh Châu cảm nhận rõ rệt sự bài xích của gia đình này đối với mình, lão thái thái không thích mình, phu nhân không ưa mình, ngay cả bằng hữu tốt An Linh Vân cũng nhìn mình bằng ánh mắt đầy chán ghét. 

Thân phận đột nhiên thay đổi khiến Minh Châu rất khó chịu, nhưng chỉ cần nhìn thấy An Hựu, trong lòng nàng lại tràn đầy dũng khí, nàng nhất định có thể khiến những người này một lần nữa chấp nhận mình bằng sự chân thành của nàng.

Sau bữa tối, An Hựu cùng Minh Châu đi đến tiểu viện của nàng. Minh Châu nhìn thấy Ninh Thư và An Linh Vân đứng cách đó không xa, đang nhìn về phía mình, nàng hơi bất an, nói với An Hựu: "Chàng đến tiểu viện của phu nhân đi, hai người cũng lâu rồi mới gặp nhau."

An Hựu nắm lấy tay Minh Châu: "Nàng nỡ lòng nào đẩy ta về phía nữ nhân khác?" 

Không cam lòng, không cam lòng mà, Minh Châu thì thầm: "Chàng là người thiếp yêu, thiếp tất nhiên không đành lòng."

"Nàng yên tâm, ta sẽ chung tình với nàng, sẽ chung thủy với tình yêu của hai ta." An Hựu vừa vào phòng liền manh động hôn môi Minh Châu, Minh Châu cũng cuốn theo nụ hôn của An Hựu, miệng thoát ra những âm thanh khi trầm lúc bổng.

"Thực sự không cần phải đến chỗ phu nhân?" Minh Châu ý thức mơ hồ, mừng rỡ hỏi. 

"Không cần, người ta yêu là nàng." An Hựu nói: "Không thể phản bội tình yêu của hai ta."

Rõ ràng ý hắn là ông đây đã đá bay con mụ già kia rồi, trên miệng còn nói hay như vậy.

An Hựu vô cùng kích động trước thân thể thiếu nữ của Minh Châu, hì hục đóng cọc một hồi, chẳng được bao lâu đã hưng phấn mà trút ra, nằm sấp trên người nàng hổn hển thở không ra hơi. 

Minh Châu vừa mới có chút cảm giác mà An Hựu đã đầu hàng rồi, nàng như bị mắc kẹt giữa không trung, lên không được mà xuống cũng không xong, vô cùng bứt rứt khó chịu, nhưng thấy An Hựu mệt như vậy, cũng không tiện mở miệng nói với hắn làm thêm lần nữa.

Đặc biệt khi thấy An Hựu cứ thế mà ngủ thiếp đi, Minh Châu hơi mất hứng, nhưng niềm vui sướng khi được ở bên cạnh An Hựu đã xua tan chút mất hứng vừa nhen nhóm trong lòng nàng.