Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 387: Chàng là thiên thần của ta (11)




Ninh Thư thật không ngờ hai người lại bày tỏ tình cảm nhanh như vậy, lúc này đã được bao lâu rồi nhỉ, tính từ lúc Quận chúa Minh Châu ở trong phủ Tướng quân tới giờ cũng mới có hơn một tháng.

Lại có thể khiến cho hai người có tình cảm mãnh liệt, không thể tự kiềm chế tình cảm của bản thân, cũng không thể đè nén được tình cảm trong lòng mình.

An Hựu rõ ràng biết trên người gánh vác trách nhiệm, thân phận, địa vị, nhưng vẫn bất chấp tất cả, cũng không đè nén tình cảm dâng trào cuồn cuộn trong lòng mình, như con thiêu thân lao đầu vào trong thứ cảm xúc mãnh liệt này. 

Mà Quận chúa Minh Châu thì càng chẳng cần phải nói, vị thần của nàng, chúa tể của nàng, chủ nhân của nàng đáp lại tình cảm của nàng, cũng đủ để khiến nàng mừng đến phát điên rồi.

Ninh Thư là người đứng xem, hoàn toàn không nhìn ra tình yêu giữa hai người rốt cuộc là cảm động đến mức nào, chỉ cảm thấy buồn môn vô cùng.

Thực sự nghĩ không ra thứ tình yêu này đến cuối cùng còn có được sự tác thành và kính trọng của tất cả mọi người, logic bị chó gặm mất à. 

Trong lòng An Linh Vân rất tức giận vì Quận chúa Minh Châu dám lừa dối mình, nhìn thấy Quận chúa Minh Châu đều đi đường vòng mà tránh.

Đặc biệt là An Linh Vân nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Quận chúa Minh Châu, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng xinh đẹp của nàng, quả thực giận dữ đến phát điên.

Quận chúa Minh Châu thấy bạn tốt của mình đối xử với mình như vậy, con tim còn đang vui vẻ khi bản thân nhận được hồi đáp có vẻ đã lạnh lùng hơn một chút. 

Nàng muốn có được chúc phúc của tất cả mọi người, đặc biệt là An Linh Vân con gái của An Hựu.

Minh Châu khóc sướt mướt chắn An Linh Vân lại, hỏi: "Linh Vân, tại sao cô lại đối xử với ta như vậy, có phải ta làm sai điều gì rồi không, nếu như ta có làm gì sai, cô hãy nói cho ta biết đi, cô không thèm quan tâm ta như vậy, làm ta thực sự rất khó chịu, khó chịu vô cùng đó, ta không muốn mất đi một người bạn như cô, cầu xin cô mà."

An Linh Vân gạt bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, lạnh lùng nói: "Quận chúa, ta coi cô là bạn, nhưng thật không ngờ cô lại yêu cha ta." 

Vừa nghe thấy chuyện mà nàng đau khổ cất giấu trong lòng được thốt ra từ chính miệng An Linh Vân, khuôn mặt của Quận chúa Minh Châu vô cùng kinh hãi và buồn khổ, lắc đầu đau khổ nói: "Linh Vân, ta không muốn lừa dối cô, nhưng ta thật là không kiềm chế được, tình cảm không biết từ lúc nào đã càng ngày càng sâu đậm, tình cảm của ta đối với cha cô là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm, ta không có cách nào khống chế tình cảm của mình, cho dù trước mặt ta là vách đá vạn trượng, ta cũng bất chấp nhảy xuống."

Vẻ mặt An Linh Vân vô cùng chấn động: "Cô..."

"Nhưng, mẹ của ta..." Vẻ mặt An Linh Vân đang rất đấu tranh, nhưng đây chính là cha của nàng, là chồng của mẹ nàng. 

Quận chúa Minh Châu cầm lấy tay của Linh Vân, hèn mọn nói: "Linh Vân, từ trước đến giờ, ta chưa từng nghĩ tới việc phá hoại gia đình của cô, ta chỉ muốn ở lại bên cạnh cha cô, nhìn từ xa thôi, nhìn từ xa là đủ lắm rồi."

An Linh Vân không còn gì để nói nữa rồi, nhìn khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Quận chúa Minh Châu, trên lông mi của nàng còn vương vài giọt nước mắt, rõ ràng là rất đáng thương, An Linh Vân mềm lòng: "Thực sự chịu thua cô rồi đấy."

Quận chúa Minh Châu lập tức vừa khóc vừa cười, cầm lấy tay An Linh Vân, "Linh Vân, cám ơn cô có thể tha thứ cho ta, cám ơn cô." 

"Ta bị cô làm rung động rồi." An Linh Vân lắc đầu, dáng vẻ như hết cách rồi.

Ninh Thư đứng ở trên hành lang cách đó không xa nhìn lại, lấy tay che ngực, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Người ta còn muốn làm mẹ nhỏ của ngươi, ngươi lại tha thứ dễ dàng như vậy sao? 

Nhìn thấy hai người tay trong tay, gân xanh trên trán Ninh Thư đập liên hồi, sao Quận chúa Minh Châu còn mặt mũi nói ra những lời như thế chứ?

Vẻ mặt ngây thơ vô tội, cướp chồng của người khác, mẹ nó còn kiên định như vậy đấy.

Mà chẳng lẽ An Linh Vân không có khả năng phân biệt thị phi sao? 

Thật là đau lòng mà! Ninh Thư đập vào ngực, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy.

"Phu nhân?" Châu nhi lo lắng nhìn Ninh Thư: "Phu nhân người không sao chứ."

"Không sao, đi tìm lão thái thái." Ninh Thư ho khan hai tiếng, đi tìm lão thái thái. 

Ninh Thư muốn bảo toàn phủ Tướng quân, chứ không phải muốn phá hủy toàn bộ phủ Tướng quân, đã là con thuyền nhỏ bấp bênh rồi, không thể vì trả thù một vài người, mà nhấn chìm cả chiếc thuyền, phủ Tướng quân chính là nơi sống yên phận của Vệ Lệnh Nhàn.

Cho nên nhất định phải tìm được đồng minh. Mà lão thái thái chính là đồng minh.

Lão thái thái mất chồng, một mình chống đỡ chấn chỉnh cả gia đình, để An Hựu có được tiền đồ, còn thay An Hựu tìm một thê tử có đức hạnh như Vệ Lệnh Nhàn, khiến An Hựu có thể an tâm kiến công lập nghiệp. 

Lão thái thái là người thấu tình đạt lý nhất, nhiều năm như vậy cơ bản không xảy ra mâu thuẫn với Vệ Lệnh Nhàn bao giờ, ngoại trừ bản thân Vệ Lệnh Nhàn hiếu thuận hiền lành, còn do bà không can dự vào chuyện giữa An Hựu và Vệ Lệnh Nhàn.

Cho dù hậu viện của An Hựu không có tiểu thiếp, lão thái thái cũng không có ý kiến, ngược lại khiến cho Vệ Lệnh Nhàn an tâm hơn.

Làm Vệ Lệnh Nhàn càng thêm tôn kính người mẹ chồng này. 

Ninh Thư đi vào trong viện của lão thái thái, nghe thấy nha hoàn theo hầu của lão thái thái nói lão thái thái đang ngủ trưa, Ninh Thư cũng không nói gì thêm, chờ ở bên ngoài đợi lão thái thái tỉnh dậy.

Nha hoàn giúp Ninh Thư lấy một cái ghế, Ninh Thư bình thản cười cười ngồi trên ghế.

Ninh Thư đợi sắp được một tiếng đồng hồ rồi, trong phòng mới có động tĩnh, đương nhiên là lão thái thái vừa mới tỉnh, một lát sau, nha hoàn mới gọi Ninh Thư vào. 

Ninh Thư đưa tay chỉnh lại quần áo của mình, mới cất bước đi vào, lão thái thái đang uống nước trà, nhìn thấy vành mắt Ninh Thư hơi đỏ lên, sửng sốt một chút, mới lên tiếng: "Chuyện này là thế nào?"

"Mẹ, con dâu có mấy lời muốn nói riêng với mẹ." Ninh Thư nói.

Lão thái thái cho nha hoàn phục vụ trong phòng đi ra ngoài, mới nói với Ninh Thư: "Nói đi, giữa hai mẹ con ta có gì mà không thể nói chứ." 

Ninh Thư mở miệng kể hết tất cả từ đầu chí cuối chuyện đêm qua nhìn thấy cho lão thái thái, lão thái thái vừa nghe xong tin này, chén trà đang bưng trên tay khẽ rung, nước trà đều sánh ra ngoài, Ninh Thư tiến lên một bước nhận chén trà trong tay lão thái thái, để lên bàn.

Thần sắc lão thái thái mệt mỏi rã rời: "Sao An Hựu lại không biết thân biết phận, làm ra chuyện như vậy, để con, để Quận chúa Minh Châu phải xử lý như thế nào."

Vẻ mặt lão thái thái thay đổi liên tục: "Không thể như vậy được." 

Ninh Thư nhìn thấy thái độ của lão thái thái, tất cả đều nằm trong dự tính, một người phụ nữ ở goá nuôi nấng con khôn lớn, trong đó đã từng trải qua biết bao gian khổ khó mà tưởng tượng nổi, phủ Tướng quân có thể có được dáng vẻ ngày hôm nay, lão thái thái là người có công lao rất lớn.

Quận chúa hoàng gia không thể làm thiếp cho một tên tướng quân được, đó là khiêu khích uy nghiêm của hoàng gia, như vậy phải để An Hựu bỏ vợ tái giá, như vậy sẽ khiến cho An Hựu đội cái mũ Trần Thế Mỹ trên đầu, hơn nữa Vệ Lệnh Nhàn không làm ra chuyện gì quá đáng, không vi phạm bảy điều cấm kỵ, còn sinh ra hai đứa bé, xử lý ngay ngắn rõ ràng chuyện trong phủ Tướng quân.

Nổi tiếng hiền lành, bỏ Vệ Lệnh Nhàn rồi người khác sẽ đánh giá phủ Tướng quân như thế nào. 

Lão thái thái là người phụ nữ đã mất chồng, cực kỳ coi trọng chuyện danh tiết.

Hơn nữa Quận chúa Minh Châu là một người không hiểu chuyện, nếu như gánh vác được trách nhiệm của người phụ nữ trong phủ Tướng quân, chỉ có cái vẻ như thể ông trời đã sắp đặt sẵn để làm tiểu thiếp rồi.

Cho nên trong kịch bản lão thái thái chỉ có thể cực lực phản đối Minh Châu và An Hựu như vậy, nhưng lão thái thái càng lý trí, thì nguyên chủ càng chìm sâu vào trong vô hạn đau đớn và buồn khổ, khiến cho hành vi của cô càng trở nên có chút điên cuồng. 

Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, Ninh Thư và lão thái thái đều không nói gì, bầu không khí trầm trọng khiến người ta phải nín thở.

Lão thái thái nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra hỏi Ninh Thư: "Con cảm thấy chuyện này nên làm như thế nào?"