Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 264: Thăng cấp vô địch (10)




Ninh Thư dùng đan dược Sư Tuệ Đế đưa cho đổi được rất nhiều bảo bối, trong đó Hỗn Độn thạch mà 2333 nói là trân quý nhất, vừa nghe thấy Hỗn Độn không hiểu sao đã thấy cao quý rồi. Lúc ở trong không gian Thiên Đạo cô đã hấp thu Hỗn Độn tử khí, chẳng lẽ trong Hỗn Độn thạch cũng có Hỗn Độn tử khí?

Ninh Thư quay đầu thấy Sư Tuệ Đế dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình, còn cả ánh mắt như nhìn người chết của Diệp Vũ nữa.

Diệp Vũ nhìn cái người thô bỉ này, quay đầu nói với Sư Tuệ Đế: “Người này không thể giữ lại, để lại sẽ tổn hại đến thanh danh của sư tỷ, hắn làm vậy là cố ý muốn nhục nhã sư tỷ, đợi vào bí cảnh rồi đệ sẽ giúp sư tỷ xả giận, làm cho hắn vĩnh viễn không ra được bí cảnh.” 

Môi Sư Tuệ Đế dưới lớp khăn giật giật, dùng răng cắn môi nhưng cuối cùng không nói gì.

Diệp Vũ biết sư tỷ đồng ý kế hoạch của mình, hơn nữa hắn cũng chỉ là cái dạng con nhà giàu thôi, chỉ cần làm sạch sẽ chút thì không ai có thể phát hiện được. Người sáng chói tựa ánh trăng như sư tỷ không nên vì tên nam nhân đáng ghét này mà phải chịu ánh mắt khác thường của người khác.

“Này, đồ háo sắc kia, sao ngươi có thể đem đan dược sư tỷ cho ngươi để đổi thứ khác được hả?” Yến Kiều điêu ngoa chất vấn Ninh Thư. 

Ninh Thư khẳng khái nói: “Sư tỷ cô đã đưa cho ta vậy nó chính là đồ của ta, ta muốn làm như thế nào cũng được.”

“Thế nhưng ngươi cũng không nên đem mặt mũi của sư tỷ ra mà đổi đan dược cho những nam nhân kia chứ.” Yến Kiều lại hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư liếc nàng ta: “Tiểu nha đầu, ta làm gì cô mà cô luôn gây sự với ta, nếu ta giữ đồ của sư tỷ cô, cô lại nói ta chưa dứt tình với nàng, làm thế nào cũng không được, cuối cùng cô muốn sao đây, cho cô đi chết có được không hả?” 

“Ngươi...”  Yến Kiều tức đỏ mặt, trực tiếp rút roi của mình ra, chỉ vào Ninh Thư tức giận hét: “Bà đây tiễn ngươi chết trước.”

Nói xong vung roi về phía Ninh Thư, Ninh Thư mau chóng tránh được, nhìn roi trong tay Yến Kiều, rất ngưỡng mộ, cô cũng muốn dùng roi đánh người quá đi.

“Ngươi còn dám tránh, ngoan ngoãn để bà đây quất, xem bà đây có quất cái mặt đáng ghét của ngươi nở hoa luôn không.” Yến Kiều rất hung dữ hét lên, một thân y phục màu lam, tóc tết đuôi ngựa dài đơn giản, nhìn rất có sức sống. 

Ninh Thư trốn phía sau trưởng lão dẫn đoàn, cáo trạng với trưởng lão: “Trưởng lão, nàng muốn giết ta.”

Mặt trưởng lão dẫn đoàn âm u, cảm thấy hơi mất mặt.

Yến Kiều tức đến mặt vặn vẹo, chỉ vào Ninh Thư hét to: “Ngươi có phải đàn ông không hả, lại còn cáo trạng, ngươi có biết xấu hổ không?” 

“Ta không biết xấu hổ thì sao.” Ninh Thư căm giận nói với Yến Kiều: “Cô đánh người còn lý luận, cô mới không cần mặt mũi, nói không lại người ta thì ra tay, cô thật không biết xấu hổ.”

“Ngươi mới không cần mặt mũi, đồ háo sắc không biết xấu hổ.” Yến Kiêu lập tức phản bác lại.

Má nó, cô em này đáng yêu quá đi, nếu không quất cô thì càng tốt, em gái đáng yêu như thế lại muốn gia nhập vào hậu cung của Diệp Vũ, Diệp Vũ mỗi lần gặp được một mỹ nhân đều thu nhận các nàng, loại mỹ nhân nào cũng có, nào là lãng mạn, quyến rũ, trong sáng, đoan trang, trong trẻo lạnh lùng, hoạt bát, nói chung kiểu nào cũng có. 

Hơn nữa đám nữ nhân này còn yêu hắn sâu sắc, gặp Diệp Vũ thì đều bị hắn hấp dẫn.

“Được rồi, Yến Kiều, không cần tranh cãi với hắn nữa.” Diệp Vũ nhìn Yến Kiều với Ninh Thư đùa giỡn, trong lòng hơi khó chịu, vội ngăn Yến Kiều lại.

Đối mặt với Diệp Vũ, sắc mặt Yến Kiều dễ nhìn hơn, đi đến chỗ hắn còn quay đầu nhe răng uy hiếp Ninh Thư: “Ngươi chờ đó, ngươi mà rơi vào tay ta, bà đây sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” 

Ninh Thư: Sợ quá đi thôi.

Kết giới của bí cảnh ngày càng yếu đi, chắc không lâu nữa sẽ mở ra, thần sắc Ninh Thư tập trung, cầm chặt túi linh thú, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ lập tức thả Thiểm Phong điêu ra bỏ chạy, không có gì quan trọng hơn tính mạng, để sống sót nguyên tắc gì cũng có thể bỏ được.

“Mở ra rồi.” 

“Kết giới mở rồi.”

Theo tiếng nói, mọi người đều thấy một cái động lớn của kết giới xuất hiện cho bọn họ đi vào. Ninh Thư bị kẹp trong đám người cứ thế bị đẩy chen vào, còn chưa kịp phản ứng đầu đã ong một cái không còn cảm giác gì nữa.

Khi Ninh Thư tỉnh lại thì đã ở một nơi vắng vẻ, bên cạnh còn có một người quen nằm đó, là Lưu Tần Dương. 

Sau khi Ninh Thư tỉnh lại không lâu, Lưu Tần Dương cũng tỉnh, sau đó nôn hết ra đất, đợi cảm giác mê man qua đi, hắn ta mới phát hiện Ninh Thư bên cạnh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi bị trận truyền tống đưa đến đây sao lại không có phản ứng gì hết vậy?”

“Tất nhiên có phản ứng, ta đã muốn ói ra rồi nhưng lại nén xuống.” Ninh Thư chấc lưỡi nói.

Lưu Tần Dương: Ọe... 

Lưu Tần Dương lại nôn tiếp, Ninh Thư không để ý đến hắn, trực tiếp thả Thiểm Phong điêu trong túi ra, chuẩn bị đi.

“Này, ngươi muốn đi đâu?” Nhìn thấy Thiểm Phong điêu của Ninh Thư, ánh mắt Lưu Tần Dương lóe lên, lại nói tiếp: “Bí cảnh nguy hiểm, chúng ta ở cùng với nhau đi, gặp chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Ánh mắt Lưu Tần Dương nóng rực nhìn Thiểm Phong điêu, hỏi Ninh Thư: “Thiểm Phong điêu của ngươi có thể ngồi được mấy người?” 

“Một người.” Ninh Thư điều khiển Thiểm Phong điêu bay lên giữa không trung, Lưu Tần Dương thấy Ninh Thư đi, sắc mặt không tốt, vội vã hô lên với Ninh Thư: “Thực lực của ngươi kém như vậy, lại còn muốn đi một mình à, chúng ta cùng nhau đi đi.”

Ninh Thư hoàn toàn không muốn ở cùng với người lòng dạ bất chính, như vậy còn phải đề phòng người bên cạnh mình nữa.

Tốc độ của Thiểm Phong điêu rất nhanh, nháy mắt biến mất trước mặt Lưu Tần Dương, trong miệng Lưu Tần Dương thầm mắng, hối hận không ra tay sớm, không ngờ phế vật Ngụy Lương Nguyệt này lại có linh thú như Thiểm Phong điêu. 

Ninh Thư ngồi trên lưng Thiểm Phong điêu quan sát xung quanh, cái không gian này có sa mạc, cũng có rừng rậm, trong rừng núi thấp thoáng nghe được tiếng kêu của linh thú, còn có biển ở phía xa.

Nếu đây là tiên phủ của người tu luyện thì chỗ này cũng lớn quá đi.

Ninh Thư cho Thiểm Phong điêu đáp xuống đất, sau đó thu nó lại, đi vào trong rừng, gặp linh thảo thì hái. Hơn nữa nguyên khí trong bí cảnh này dồi dào, Ninh Thư hít mũi một cái, hơi thở tràn đầy linh khí, cả người rất thoải mái. Nếu như thu được cái chỗ này, ở trong đó tu luyện thì thật sự quá tốt. 

Đây chắc là kỳ ngộ của nam chính đi, không liên quan gì đến cô.

Ninh Thư bôi lên người ít linh thảo làm linh thú tránh xa, trong lòng thèm nhỏ dãi cái tiên phủ này, nhưng thực lực của cô bây giờ quá yếu, vốn không thể liều mạng với nam chính được.

“Cái tiên phủ này tốt gì chứ, chỉ là một thứ bỏ đi thôi.” Âm thanh đầy khinh thường của 2333 vang lên trong đầu. 

Ninh Thư nhàn nhạt trả lời: “Thứ cho ta chưa từng va chạm xã hội nên không biết còn cái gì tốt nữa.”

“Sao ngươi nói cái tiên phủ này là rác rưởi?” Thứ mình cầu mà không được lại bị người khác coi không vừa mắt như thế khiến trong lòng Ninh Thư rất phức tạp.