Hoắc Khanh bất mãn với cô, cũng không hài lòng việc Tiêu Thanh Dương trở thành bạn học của Thừa Vọng.
Trong lòng của Hoắc Thừa Vọng cũng rất khó chịu, vô cùng khó chịu, còn Ninh Thư chỉ có thể thở dài: “Mẫu hậu đã sai người mang thi thể của cún con về, đợi đến lúc con khỏe hơn thì chúng ta sẽ chôn cất cho nó.”
Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư không chớp mắt, sau đó gằn từng tiếng: “Bên người của phụ hoàng cũng có một con tiểu hồ ly, phụ hoàng có thể nuôi tiểu hồ ly mà lại nói nhi thần bị mê muội đến mất cả lý trí, hơn nữa lại còn đánh chết cún con. Vì sao phụ hoàng có thể mà nhi thần lại không thể?”
“Thừa Vọng, con muốn biết vì sao không?” Ninh Thư nhìn về phía đứa bé này, rốt cuộc không giống như trước đây, đã từng bị tổn thương thì cũng nên biết tại sao.
Tuy đứa bé này là một vị Hoàng tử, thân phận cao quý, thế nhưng phần tôn quý này lại không có gì là chắc chắn cả.
Ninh Thư khẽ nở nụ cười: “Lý do sao, là vì phụ hoàng của con là Hoàng thượng, là người nắm giữ số mệnh của tất cả mọi người trong thiên hạ, hắn nắm giữ vận mệnh của chúng ta, không ai dám gây sự với hắn bởi vì hắn có đủ quyền lực để có thể bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, hắn có thể cướp đoạt những thứ mà người khác quý trọng nhất nhưng lại không có ai dám nói gì cả.”
“Vì phụ hoàng là Hoàng thượng, nắm giữ quyền lực lớn nhất ở trong tay cho nên người có thể bảo vệ thứ mà mình muốn bảo vệ sao?” Hoắc Thừa Vọng nhìn về phía Ninh Thư.
Ninh Thư ôm lấy đứa bé vào trong lòng, giọng nói cũng rất lạnh nhạt: “Thừa Vọng, trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, ai cũng sẽ phải trả giá vì những việc mà mình đã làm, mẫu hậu chỉ hy vọng con vẫn luôn vui vẻ, nhưng cũng mong con đừng hy vọng sẽ có được thứ tình cảm cha con bình thường từ phụ hoàng của con, hắn là chúa tể của chúng ta, nếu như mạng sống của mình còn ở trong tay của đối phương thì càng không có tư cách nói đến chuyện tình cảm.”
“Mẫu hậu, Thừa Vọng phải làm như thế nào để không còn khó chịu như vậy nữa?” Hoắc Thừa Vọng vừa khóc vừa trông ngóng nhìn về phía Ninh Thư: “Nhi thần muốn bảo vệ mẫu hậu, muốn bảo vệ thứ mà mình quý trọng, không muốn việc ngày hôm nay lại xảy ra thêm lần nữa, mẫu hậu, trong lòng của nhi thần rất khó chịu, khó chịu vô cùng.”
Ninh Thư thấy vậy cũng rất đau lòng, nhẹ nhàng lấy khắn tay lau nước mắt trên khuôn mặt của Thừa Vọng, sau đó khẽ vỗ về: “Thừa Vọng, con phải vui vẻ, phụ hoàng con không có cách nào có thể cướp đoạt sự vui vẻ của con. Mẫu hậu chỉ mong Thừa Vọng sẽ vui vẻ, còn về việc ngày hôm nay thì mẫu hậu sẽ thay con đòi lại công bằng.”
“Mẫu hậu.” Hoắc Thừa Vọng nhào vào trong lòng của Ninh Thư rồi bắt đầu gào khóc.
Ninh Thư thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, dù sao xả ra hết còn hơn là vẫn cứ giữ khư khư ở trong lòng.
Thấy khuôn mặt nhỏ của Hoắc Thừa Vọng tràn đầy nước mắt nên Ninh Thư lại lấy khăn tay ra lau sạch.
“Nương nương, người ăn chút gì đi.” Bởi vì cùng Ninh Thư thức trắng một đêm cho nên sắc mặt của Thanh Trúc cũng có chút tiều tụy.
Ninh Thư cầm bát cháo trắng, sao đó quay sang nói với Hoắc Thừa Vọng: “Thừa Vọng, phải ăn chút gì đó thì mới nhanh khỏe lại được.”
Ninh Thư đút từng muỗng từng muỗng cháo cho Thừa Vọng. Hoắc Thừa Vọng vừa ăn vừa hỏi thăm: “Mẫu hậu, phụ hoàng đã đến chưa? Phụ hoàng đã đến thăm nhi thần chưa?”
“Chưa.” Ninh Thư khẽ lắc đầu: “Thừa Vọng, mẫu hậu đã từng nói với con rồi, không nên quá chờ mong vào đặt quá nhiều tình cảm lên người phụ hoàng của con.”
“Nhi thần chỉ muốn phụ hoàng biết được những việc mà người đã làm là sai rồi, hơn nữa còn khiến cho nhi thần bị tổn thương, nhi thần là con của người, nhi thần chỉ muốn người cảm thấy áy náy mà thôi...” Hoặc Thừa Vọng nói.
Ninh Thư nở nụ cười: “Thừa Vọng của mẫu hậu cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, nhưng mà có những người, cho dù bọn họ làm tổn thương những người khác nhưng lại không biết gì cả, cho dù có biết thì bọn họ cũng không để ở trong lòng.”
Sau khi ăn hết bát cháo trắng thì Hoắc Thừa Vọng liền nằm xuống để nghỉ ngơi. Nhưng mà Ninh Thư cũng biết đứa bé kia vẫn trốn trong chăn để khóc.