Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 196: Vườn trường kinh hoàng (1)




Edit: Akito

Ninh Thư cảm thấy rất mệt, kiểu mệt mỏi này là từ linh hồn lực phát ra, trực tiếp nằm xuống ngủ, trước không quan tâm cứ ngủ một giấc đã.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại Ninh Thư cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn, duỗi lưng, hỏi: “2333 hệ thống quân, cậu đâu rồi?”

“Ở đây.” 2333 hỏi, “Bây giờ muốn làm nhiệm vụ sao?”

Ninh Thư gật đầu, “Nhiệm vụ lần này đừng quá phức tạp, nhẹ nhàng đơn giản một chút.”

“Được thôi, tôi nhất định sẽ chọn cho cô một nhiệm vụ đơn giản.” 2333 nói nhẹ nhàng.

“Đúng rồi, lần trước nhiệm vụ của Mộc Yên La không phải là một nhiệm vụ đặc biệt sao? Tôi được đánh giá thế nào?” Ninh Thư hỏi.

2333 hỏi: “Bây giờ muốn tiến vào thế giới nhiệm vụ sao?”

“Tôi hỏi cậu đánh giá nhiệm vụ của tôi, không phải nói để trở thành người chơi chính thức đều có một nhiệm vụ đặc biệt, giám định phong cách làm việc của người chơi sao? Tôi được đánh giá thế nào?” Ninh Thư rất bất mãn khi 2333 lãng sang chuyện khác.

2333 tạm dừng một lát, nói: “Cô thật sự muốn xem sao?”

“Không thể xem sao?” Ninh Thư hỏi lại.

“Có thể xem, nhưng đánh giá của cô thật sự rất kém, oa…” Hệ thống quân lệ chảy đầy mặt, “Tại sao tôi lại theo cô một người như vậy, không có tiền đồ a.”

Ninh thư: →_→

Thật sự kém như thế sao? Tốt xấu gì cũng hoàn thành nhiệm vụ mà.

“Cho xem đánh giá.” Ninh Thư hỏi 2333.

“Cô nghe nè, người chơi số hiệu 2333, hệ thống đầu não 2333, kết quả giám định nhiệm vụ đặc biệt: Phong cách làm việc cực kỳ đáng khinh, không có trình tự.”

“Chỉ như vậy, chỉ có mấy chữ như thế?” Ninh Thư hỏi.

Thanh âm 2333 có hơi tan vỡ, “Tôi cho rằng sẽ là suy nghĩ tinh tế các kiểu gì đó, tại sao lại có đánh giá như này, không có tiền đồ mà.”

Ninh Thư: …

Quản phong cách làm việc gì đó làm gì, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của mình, bất luận cách thức gì đều được hết.

Ninh Thư cũng không phải rất để ý cái đánh giá này, hỏi 2333: “Chọn nhiệm vụ xong chưa, tôi nên đi làm nhiệm vụ rồi.”

“Được rồi, lần này tôi chọn một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, cô nghỉ ngơi cho tốt một chút.” 2333 ngoan ngoãn nói.

Ninh Thư ‘ừ’ một tiếng, ngay sau đó liền cảm thấy choáng váng, nhưng nháy mắt lại khôi phục lại, nguyên nhân phỏng chừng là vì linh hồn trở nên mạnh mẽ hơn.

Ninh Thư mở to mắt, chung quanh rất tối, đốt hai cây nến, Ninh Thư nhìn thấy ngồi đối diện mình là một cô gái, ngồi bên cạnh là hai cô gái nữa, hình thành tứ giác, mặt ba cô gái dưới ánh nến tối tăm lộ ra trắng đen không rõ, trên mặt đều mang theo khẩn trương và sợ hãi.

Không khí khủng bố này, trong lòng Ninh Thư tức thì có cảm giác không tốt.

Cửa sổ mở ra, tấm màn bị gió thổi phần phật phần phật vang lên, Ninh Thư cảm giác trong tay mình cầm đồ vật giống như bút, hơn nữa tay bị một ngoại lực túm lấy vẽ vòng, Ninh Thư cúi đầu liền thấy, trên bàn bày một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng viết hai chữ đơn giản, là có hay không, đầu bút chì ở trên tờ giấy vẽ vòng tròn.

Con mẹ nó, mấy đứa ranh con này, cư nhiên chơi trò này.

Ninh Thư muốn thu tay về, nhưng tay dường như không nghe theo sai khiến của mình, tốc độ vẽ vòng càng lúc càng nhanh, giọng nói của cô gái ngồi đối diện Ninh Thư run rẩy, kích động xen lẫn sợ hãi, “Bút tiên đến rồi, thật sự có bút tiên.”

Ninh Thư:?!!

Cửa sổ bị gió thổi qua lại đập, phát ra âm thanh chấn động mãnh liệt, ngay sau đó Ninh Thư liền cảm giác được một cỗ hơi thở âm lãnh đến gần, làm cho tóc gáy Ninh Thư đều dựng lên, ngay cả hít thở cũng khó khăn, giống như bị người ấn vào trong nước vậy, cái loại cảm giác ẩm ướt dinh dính này khiến Ninh Thư rất khó chịu.

Thậm chí Ninh Thư cũng không dám nhìn quanh bốn phía, sợ thấy thứ dọa vỡ tim gì đó, Ninh Thư có thể cảm giác được, trong phòng này xuất hiện một thứ khác, không biết có phải bút tiên gì đó hay không.

Ninh Thư ‘ừng ực’ một tiếng nuốt một ngụm nước bọt, máu toàn thân dường như đều đọng lại, đây là nhiệm vụ 2333 nói đơn giản, còn bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, con mẹ nó, kích thích như vậy, adrenalin* chuyển động bão táp, kêu nhiệm vụ đơn giản.

*Adrenalin: Khi đối mặt với nguy hiểm, đa số động vật có một cơ chế phòng vệ tự nhiên. Trong tình huống bị đe dọa hay căng thẳng, cơ thể tiết ra hormone adrenaline hay epinephrine. Còn có cách gọi khác mà anh em hay dùng là "máu điên". Nó sẽ kích hoạt tất cả các cơ chế và bản năng sinh tồn của động vật. Nó đưa cơ thể vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu (Nguồn: Hội những người mê võ thuật).

Ninh Thư cảm giác được dường như thứ này đang đứng ở bên cạnh mình, thậm chí có thể cảm giác được có thứ gì đó nhỏ tí tách trên người, làm Ninh Thư sợ tới mức thiếu chút nữa trợn trắng mắt, sau đó loại cảm giác này giảm bớt một ít, đoán chừng thứ này đã tạm thời rời khỏi bên cạnh cô.

Ninh Thư quá muốn khóc.

Cô gái đối diện Ninh Thư dẫn đầu hỏi: “Bút tiên bút tiên xin người nói cho con biết, con và Thanh Viễn có tương lai hay không, tương lai chúng con có ở bên nhau không?”

Ngòi bút vẽ vòng ngừng lại một lát, cuối cùng dừng trên chữ có, trên mặt cô gái hỏi chuyện tức khắc lộ ra nụ cười, mặt còn đỏ ửng, dưới ánh nến tối tăm chiếu rọi, có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Có một người làm mẫu trước, cô gái bên trái Ninh Thư lập tức hỏi: “Bút tiên bút tiên xin người nói cho con biết, sau này con có trở thành đại minh tinh không?”

Ngòi bút chuyển động, cuối cùng ngừng ở trên chữ có, cô gái tức khắc vui vẻ ra mặt.

Sau khi hai cô gái hỏi xong, Ninh Thư cảm thấy hàn ý trong phòng lại tăng thêm, cả người cũng nổi da gà, nhưng thấy mấy cô gái kia đều không có cảm giác gì, Ninh Thư hoài nghi là vì linh hồn lực của mình được tăng cường, cảm giác trở nên nhạy bén hơn.

Lúc này Ninh Thư tình nguyện mình không có cảm giác nhạy bén như thế.

“Bút tiên bút tiên, xin người nói cho con biết, người con thích có thích con không?” Cô gái bên phải hỏi, nhìn bút mang theo mong chờ.

Ngòi bút chuyển động, cuối cùng ngừng ở trên chữ không, trên mặt cô gái tức khắc lộ ra thần sắc suy sút, ánh mắt nhìn cô gái hỏi đầu tiên mang theo ghen ghét cực hạn.

Ba cô gái đã hỏi xong, chỉ còn lại Ninh Thư chưa hỏi gì, ba cô gái đều nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cảm giác một cỗ hơi thở âm lãnh nhích lại gần mình, thật giống như đang đứng bên cạnh, nhìn mình, cái loại cảm giác ẩm ướt dinh dính kia lại tới nữa.

Căn bản Ninh Thư không biết nên hỏi gì, hiện tại cô cái gì cũng không biết, trong đầu cũng không có cốt truyện.

Ninh Thư cũng biết mình phải hỏi, bằng không bút tiên gì đó này sẽ không đi, Ninh Thư hắng giọng, nói: “Bút tiên bút tiên xin người nói cho con biết, về sau con có kiếm được nhiều tiền không?”

Ninh Thư chỉ là tùy tiện nói.

Cuối cùng ngòi bút ngừng ở trên chữ có, trong lòng Ninh Thư không có bất luận tâm tình cao hứng gì.

“Bút tiên bút tiên, hôm nay đến đây thôi, thỉnh người đi thong thả.” Cô gái đối diện Ninh Thư trịnh trọng nói.

Ngòi bút đang chuyển động tức thì không động nữa, Ninh Thư động tay, muốn dùng bút, nhưng cây bút như bị thứ gì đó cố định lại, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

Trông thấy loại tình huống này, mặt ba cô gái kia đều luống cuống, cô gái đối diện Ninh Thư trên trán cũng nhỏ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Bút tiên bút tiên thỉnh người đi thong thả, thỉnh người đi thong thả…”

Nhưng ngòi bút vẫn không động như cũ.

Gió thổi càng thêm lớn, cửa sổ ‘bang bang bang’ rung động, ngọn nến cũng bị thổi tắt, trong phòng một mảnh đen kịt, như bị bao phủ trong nước mực đen đậm đặc