Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 179: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (58)




Edit: Akito

Thần y lạnh lùng nói: “Cả ngươi còn không dùng được, thì ngươi có thể phối dược gì?”

Bác sĩ gì đó quá đáng ghét, người có bản lĩnh có tư chất đều nói chuyện thẳng thắn như vậy sao? Ninh 

Thư kéo Hứa Ngọc qua, nói: “Con không còn dùng được, nhưng tiểu sư đệ có thể mà, về sau chuyện gì đều để hắn làm a.”

Hứa Ngọc cau mày, cảm giác mình bị Đại sư tỷ hố.

“Gần đây ta sẽ không phối dược gì đó.” Thần y lạnh lùng nhìn Ninh Thư, “Ngươi bón phân cho thảo dược chưa? Sao cứ đứng đây nói nhiều như thế.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư cảm thấy thần y đã cởi mở hơn, biểu hiện trực quan nhất chính là mỗi lần châm chọc nàng càng ngày càng độc ác hơn, nàng cũng có một trái tim nhỏ bé yếu ớt mẫn cảm, cứ luôn châm chọc nàng như vậy, nàng cũng sẽ buồn khổ mà.

Ninh Thư bĩu môi, dặn dò thần y một tiếng, “Người nhưng ngàn vạn không nên phối dược.”

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như thế, thần y cũng không phối dược gì đó, làm Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng Ninh Thư thả lỏng quá nhanh, hôm nay thời điểm Ninh Thư làm cỏ, liền nghe thấy có người đi về phía nhà trúc, hơn nữa số người còn không ít.

“Thần y ở chỗ này?” Một giọng nói vang lên.

Ninh Thư nghe thấy giọng nói này liền lập tức như bị sét đánh trúng vậy, vội vàng vọt vào phòng bếp, lần mò tro nồi bôi lên mặt, ngay cả trên cổ cũng xoa nốt.

“Sư tỷ, tỷ làm gì vậy?” Hứa Ngọc nhìn thấy cái dạng này của Ninh Thư, lại nói tiếp: “Tỷ lại nghịch ngợm, đợi lát nữa sư phụ sẽ lại mắng tỷ đấy.”

“Tiểu sư đệ, bên ngoài có người tới, đệ đi đón tiếp đi, đại sư tỷ của đệ là nữ tử, đi chiêu đãi nam tử không hay cho lắm.” Ninh Thư trốn ở trong phòng bếp nói với Hứa Ngọc.

Đậu xanh rau má? Ta Fuck Your Mom, tại sao Lạc Quân Diễm lại tới đây, tại sao Nhiếp chính vương lại tới cái nơi xó xỉnh này.

Chuyện này không khoa học?!

Chắc không phải biết được nàng ở nơi này nên đến tìm nàng đi?

“Đi xem bọn họ nói gì với sư phụ?” Ninh Thư đưa ấm nước cho Hứa Ngọc, “Đi châm trà cho khách đi.”

Hứa Ngọc cầm theo ấm nước đi vào nhà chính, Ninh Thư một mình trong phòng bếp đi tới đi lui, hi vọng 

Lạc Quân Diễm không phải đến đây tìm nàng, bây giờ ám vệ không có ở đây, bị bắt được thì tuyệt đối là cái chết viết hoa, sống không bằng chết viết hoa, những tên đó sẽ tra tấn nàng.

“Thế nào, bọn họ nói gì thế?” Ninh Thư hỏi Hứa Ngọc đang bước vào: “Bọn họ nói gì thế?”

Ngữ khí của Hứa Ngọc có hơi kích động, nói: “Những người kia bảo sư phụ đi xem bệnh cho Hoàng Thượng.”

“Phù…” Ninh Thư thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, lại hỏi: “Sư phụ nói như thế nào?”

“Sư phụ không có lập tức đồng ý, sau đó người kia bảo ngày mai lại đến.” Hứa Ngọc đáp.

Đợi đến lúc một đoàn người Lạc Quân Diễm đi rồi, Ninh Thư mới lén lút đi ra, đi đến nhà chính hỏi thần y: “Sư phụ, người muốn vào kinh sao?”

Thần y trông thấy khuôn mặt đen xám của Ninh Thư, cau mày nói: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”

“Trước không cần lo cho mặt của con, người muốn vào kinh xem bệnh cho Hoàng Thượng sao?” Ninh Thư lại hỏi.

“Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, chỉ cần sống trong quốc thổ này, ta liền không được phép cự tuyệt, lần này ta cự tuyệt, nhưng lần sau sẽ phải đáp ứng.” Thần y nhàn nhạt nói.

Ninh Thư lại không đồng ý, “Nhưng thân thể người chịu được không? Nơi này cách kinh thành không gần đâu.”

“Ngươi đang trốn những người kia?” Thần y hỏi một vấn đề không liên quan, trong lúc nhất thời khiến cho Ninh Thư không kịp phản ứng.

“Ngươi sợ những người đó?” Thần y còn hỏi thêm.

Gia hỏa này quan sát thật tỉ mỉ, Ninh Thư không nói gì, thần y cũng không hỏi nữa, Hứa Ngọc cũng muốn vào kinh, liền cầu xin thần y, “Sư phụ mang con theo với, con chưa từng được tới hoàng cung.”

“Ngoan ngoãn ở nhà với sư tỷ của con, không được chậm trễ việc học.” Thần y nhàn nhạt nói, sau đó lại nhìn Ninh Thư: “Chăm sóc nhà cửa cho tốt.”

“Không thể không đi?” Sao lại xuất hiện chuyện này, cảm giác cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi luôn rồi.

Thần y lãnh đạm nói: “Thu dọn đồ đạc cho ta, nếu ngươi sợ những người đó thì không cần ra ngoài tiễn ta, đừng để cho những người đó thấy ngươi.”

Ninh Thư thở dài một hơi, nói: “Vâng sư phụ con sẽ chuẩn bị đồ đạc cho người.”

“Sư phụ, trong nhà giờ chỉ còn con và Hứa Ngọc, một người phụ nữ, một đứa trẻ con, quả thực quá nguy hiểm, nếu không, sư phụ người dạy cho chúng con chế độc đi.” Ninh Thư nói ra mục đích của mình.

Thần y liếc mắt nhìn Ninh Thư, gật đầu, nói: “Có thể.”

Ninh Thư thiếu chút nữa nhảy dựng lên tung tăng như chim sẻ.

Thần y dạy Ninh Thư và Hứa Ngọc chế độc, “Độc dược, chính là lấy thảo dược có độc hoặc nọc độc trộn lẫn với nhau, cũng có thể là loại thảo dược nào đó khi dùng nhiều sẽ sinh ra tác dụng độc hại cho cơ thể.”

Thần y cho Ninh Thư một quyển sách chế độc, mặt trên đều là phương pháp chế tác độc dược, thời điểm chế độc dược Ninh Thư lại học rất nhanh.

Thần y lạnh lùng nói: “Mấy thứ tà môn ngoại đạo này ngược lại ngươi lại học rất nhanh nhỉ.”

Ninh Thư cười ha hả.

“Ngươi cất quyển sách này đi, tự mình nghiên cứu, lần này ta đi phỏng chừng mất rất nhiều thời gian, chăm sóc Hứa Ngọc cho tốt.” Thần y nhàn nhạt nói.

“Con biết rồi, sư phụ người yên tâm.” Ninh Thư hạ cam đoan.

Thần y lãnh đạm nhìn Ninh Thư, Ninh Thư đối diện với ánh mắt của hắn, hơi sửng sốt hỏi: “Sư phụ, còn có chuyện gì muốn giao phó ư.”

“Không có gì, ngày mai không cần tiễn ta.” Thần y nói xong quay người đi vào nhà đóng cửa lại.

“Sư phụ, đợi đã.” Ninh Thư đẩy cửa, lấy bình dược đưa cho thần y, nói: “Sư phụ, đây là dưỡng tâm hoàn con làm cho người.”

Thần y liếc nhìn Ninh Thư, đổ ra một viên dưỡng tâm hoàn, ngửi ngửi, lại nhìn màu sắc một chập, lãnh đạm nói: “Làm không tốt, màu sắc và dược tính đều không đủ, lãng phí nhân sâm.”

“Đây là con làm cùng với Hứa Ngọc đấy, sư phụ đi đường chú ý thân thể.” Bây giờ Ninh Thư đã có thể tự động ngăn cản sự châm chọc của thần y.

“Ồ, là Hứa Ngọc làm sao, mới tuổi này đã chế được dưỡng tâm hoàn như vậy thì không tồi.” Thần y quay sang nói với Hứa Ngọc: “Lần sau chú ý độ mảnh khi nghiền nát dược liệu.”

Ninh Thư: …

Ngày hôm sau, thần y xách đồ đạc đi với một đoàn người Lạc Quân Diễm, Hứa Ngọc đứng trước cửa tiễn thần y, trên mặt Ninh Thư bôi tro nồi trốn trong phòng bếp.

“Sư tỷ, sư phụ đã đi rồi.” Hứa Ngọc đi về phía Ninh Thư.

Ninh Thư ‘nga’ một tiếng, lau sạch vết đen xám trên mặt, nói với Hứa Ngọc: “Đệ còn ngốc ở đây làm gì, không đi đọc sách đi.”

“Sư tỷ, sư phụ không có ở nhà, chúng ta đi bắt cá đi.” Hứa Ngọc dùng ánh mắt chờ mong nhìn Ninh Thư, 

“Bên dưới dòng suối nhỏ có không ít cá. Buổi trưa chúng ta ăn cá nướng.”

Tiểu tử này ở trước mặt thần y thì bày bộ dạng nhu thuận nghe lời, cố gắng khắc khổ, lúc này thần y vừa đi, liền lộ ra cái đức hạnh này.

Nhưng mà đứa nhỏ này đã mất đi hai người thân, không trở nên tự kỷ đã rất may mắn rồi, Ninh Thư gật gật đầu nói: “Có thể, buổi trưa chúng ta ăn cá nướng.”

Ninh Thư cầm sách độc dược đi theo Hứa Ngọc đến dòng suối nhỏ, đọc sách ngay bên cạnh bờ, thỉnh thoảng lại quan sát tình hình của Hứa Ngọc.

“Là một mỹ nhân, đi với bản tôn.” Một giọng nói gợi cảm đột nhiên vang lên.