Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1338: Ám ảnh cực đoan 9




Dịch: Moringa

Trình Phi thể hiện như kiểu mình là người đàn ông tốt cuối cùng còn sót lại vậy.

Đối với cô tình thâm bất hối.

Anh ta nói lời bảo đảm với giáo sư Ngải, “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ngải Vân.”

Ninh Thư thờ ơ lạnh nhạt, dù sao cô cũng sẽ không ở chung với Trình Phi.

Nếu thật sự yêu sâu đậm như thế, lại đi khâu dị vật vào vết thương của người mình yêu hay sao?

Vết thương hở rất dễ nhiễm trùng, thứ vốn dĩ không thuộc về cơ thể, thân thể sẽ bài trừ nó, gây nên mưng mủ.

Nếu tình huống nghiêm trọng phải cắt chi thì tính sao.

Bất luận cha mẹ Ngải có đồng ý ly hôn hay không, cô sẽ không tiếp tục sống cùng Trình Phi nữa.

Vạn nhất Trình Phi thừa lúc không ai để ý, chuốc thuốc khiến cô hôn mê thì làm sao.

Trình Phi là một bác sĩ, mấy thứ này rất dễ dàng kiếm được, hơn nữa hắn còn tự mở phòng khám.

Muốn lấy thứ gì là có thể lấy được.

Giáo sư Ngải thở dài một hơi, “Trình Phi ba biết con là người đàn ông tốt, nhưng nếu Ngải Vân thật sự xảy ra chuyện gì, hai đứa vẫn nên ly hôn đi.”

Trình Phi ngạc nhiên.

Ngay cả Ninh Thư cũng có chút kinh ngạc, giáo sư Ngải thoạt nhìn rất thưởng thức Trình Phi, sao đột nhiên lại cho phép ly hôn.

Mẹ Ngải vốn dĩ muốn nói gì đó, môi bà giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Trình Phi cau mày, có chút hoảng loạn hỏi: “Vì sao vậy ba, xin đừng bắt con và Ngải Vân chia tay được không?”

Giáo sư Ngải cầm tờ giấy khám, đứng lên, giơ tay vỗ vai Trình Phi, “Ba vẫn luôn coi con như con ruột, nhưng giờ Ngải Vân xảy ra chuyện như vậy, hai đứa vẫn nên ly hôn đi, ba không muốn thấy con gái mình trở thành gánh nặng của con.”

“Dù bây giờ con không oán trách, tương lai cũng sẽ oán thán, con có thể chăm nom nó một năm, vậy còn 5 năm, mười năm sau, một ngày nào đó con sẽ chán ghét, ba không hy vọng đến lúc cha qua đời, Ngải Vân không có nơi dựa vào, cũng không muốn thấy người ta bắt nạt con bé.”

Ninh Thư: Con sai rồi, người đúng là cha ruột nha …

“Con có thể, con nhất định sẽ chăm lo cho Ngải Vân thật tốt, thật sự, con có thể thề.” Trình Phi sốt ruột tóm tay giáo sư Ngải, “Ba à, con cầu xin người, ba có thể đem Ngải Vân phó thác cho con được không.”

“Con sẽ không oán trách gì hết, chỉ cần nhìn Ngải Vân, con cũng đã cảm thấy hạnh phúc, nếu ly hôn, con sẽ sống không bằng chết.” Trình Phi nói vô cùng sâu sắc chân thành, “Đời này nếu không phải là Ngải Vân con không thể ở với ai khác nữa.”

Ninh Thư:…

Mẹ nó quá thâm tình, cũng làm cho người ta sởn tóc gáy.

Giáo sư Ngải nhìn về phía Ninh Thư, “Đây là cuộc đời con, con tự lựa chọn đi.”

Trình Phi nhìn về phía Ninh Thư, ánh mắt mang theo ý cầu xin, còn có ánh nước mắt, giống như sắp khóc tới nơi.

Đối mặt với ánh mắt của Trình Phi như vậy, ngay cả Ninh Thư trong lòng cũng có chút hổ thẹn.

Ninh Thư cảm thấy vô cùng cảm động, sau đó quyết đoán cự tuyệt, “Trình Phi, em cảm thấy ba nói đúng, em không muốn sau này anh nhớ về em, chỉ nhớ đến những chuyện không tốt, chúng ta vẫn nên ly hôn đi.”

“Ngải Vân.” Tiếng Trình Phi gọi Ninh Thư như run lên “Xin em đừng đối xử với tôi như vậy, cầu xin em.”

Ninh Thư dời mắt đi không nhìn dáng vẻ yếu ớt thống khổ của Trình Phi, xách theo vali nói: “Ba mẹ, chúng ta đi thôi.”

Mẹ Ngải nhìn thoáng qua Trình Phi, có chút không đành lòng, bất quá vẫn phải đi.

Ba người vào thang máy, Trình Phi đột nhiên chạy ra, tóm Ninh Thư ra khỏi thang máy, kéo vào lồng ngực mình rồi ôm xiết.

“Ngải Vân, nếu chuyện cameras khiến em không vui, tôi có thể sửa, về sau tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy nữa, lúc này đây, em có thể tha thứ cho tôi được không, chỉ một lần, một lần này thôi được không.”

Ninh Thư bị Trình Phi ấn vào trong ngực, đầu đập phát đau, nghe được lời cầu xin của Trình Phi, vô cùng cạn lời.

Gặp một người đàn ông thâm tình như vậy, hẳn là chuyện tốt mới đúng, nhưng Ngải Vân lại nói chồng mình giết mình.

Trình Phi buông Ninh Thư ra, thấp thỏm nhìn Ninh Thư, “Ngải Vân, đừng đi, tôi xin em đừng đi, đừng rời bỏ tôi, bằng không tôi sẽ chết.”

Ninh Thư vỗ vào ngực Trình Phi, “Không chết được đâu.” Sau đó xoay người vào thang máy, Trình Phi thất hồn lạc phách nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại.

Mẹ Ngải rốt cuộc có một chút mềm lòng, “Trình Phi rất tốt với Ngải Vân.”

Ninh Thư nói: “Mẹ, mẹ nên xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất của vấn đề, nếu hắn thật sự yêu con như thế, sẽ không gây thương tổn cho con.”

“Thực ra, thực ra chuyện này cũng có thể tha thứ được.” Mẹ Ngải nói, “Giữa vợ chồng không có khả năng không có mâu thuẫn, hơn nữa nó làm như vậy cũng vì không có cách nào khác.”

Ninh Thư buông tay, cho nên đã bảo phụ nữ luôn mang đầy lòng mẫu tính, thích tìm lý do để lấy cớ tha thứ cho những sai lầm, nói nôm na là lòng dạ đàn bà.

Cửa thang máy mở ra, giáo sư Ngải không nói một lời xách theo valy ra khỏi cửa.

Trình Phi đứng ở cửa thang máy thở hồng hộc, tóc trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt.

Trình Phi chạy từ cầu thang bộ xuống, hắn thở hổn hển cầu xin Ninh Thư: “Ngải Vân, đừng đi.”

Ninh Thư:…

“Để mỗi người chúng ta bình tĩnh lại một chút.” Ninh Thư từ thang máy ra ngoài, đi thoáng qua Trình Phi.

Trình Phi xoay người lại, nhìn Ninh Thư, “Tôi sẽ không ly hôn với em, chết cũng không.”

Chả sao cả.

Ninh Thư lên xe, giáo sư Ngải lái xe.

Ninh Thư nhìn qua kính chiếu hậu thấy Trình Phi vẫn đứng im, ánh mắt nhìn chằm chằm xe.

Thẳng đến lúc xe quẹo ra khỏi khu chung cư.

Ninh Thư hỏi giáo sư Ngải: “Ba, sao ba lại đồng ý cho con ly hôn với hắn.”

Giáo sư Ngải nói: “Con thật sự bị bệnh.”

“Con không mắc bệnh, tuyệt đối không.” Ninh Thư khẳng định.

“Kẻ uống say cũng không bao giờ nói mình say.”

“Chuyện này không giống nhau, uống say là ý thức không rõ, nhưng hiện giờ lý trí của con vô cùng tỉnh táo, con ý thức được mình là người bình thường.” Ninh Thư nhấc tay nói.

Giáo sư Ngải nói: “Trong dòng họ ta tựa hồ không có ai bị di truyền bệnh tinh thần, tuy rằng đã có giấy khám của bệnh viện, nhưng rốt cuộc vẫn có vài điểm đáng ngờ.”

“Chưa kể đến, hắn còn khâu dị vật trong người con, chuyện này ta không chấp nhận được, hắn là một bác sĩ, hẳn thừa biết có vật lạ trong thân thể sẽ gây ảnh hưởng như thế nào, đến lúc trái gió trở trời sẽ đau nhức, phải chịu đựng cả đời.”

Ninh Thư nở nụ cười, “Cảm ơn ba.”

Về đến nhà, Ninh Thư cảm giác thoải mái tự tại hơn nhiều.

Mẹ Ngải hỏi Ninh Thư: “Về sau con tính toán thế nào?”

Ninh Thư nghĩ nghĩ nói: “Để coi xem, có lẽ sẽ ly hôn.”

“Cả đời đàn bà gặp được một người đàn ông tốt không hề dễ dàng, chuyện Trình Phi làm hơi quá đáng, nhưng cũng là vì lo lắng cho con.”

Ninh Thư nhìn mẹ Ngải, “Chẳng lẽ dù gây ra chuyện gì chỉ cần nhân danh tình yêu, thì con đều phải thỏa hiệp hay sao?”

“Con không thiếu thốn tình yêu, càng không cần kiểu tình yêu của Trình Phi.” Ninh Thư xoay người, “Mẹ cảm thấy hiện giờ nhìn con giống kẻ bệnh tâm thần mắc hoang tưởng à?”

Mẹ Ngải bất đắc dĩ nói: “Con à, mẹ chỉ bảo con hãy suy xét cho rõ ràng, cũng không phải muốn cưỡng ép con ở cùng Trình Phi, con người không ai hoàn mỹ, cũng không có ai chưa từng phạm sai lầm.”

Ninh Thư buông tay, ngược lại nói: “Đúng vậy, con người không hoàn mỹ, nhưng Trình Phi quá hoàn mỹ.”

Mẹ Ngải tức giận lườm Ninh Thư, “Đối tốt với con con cũng gây chuyện, không tốt với con, con càng ầm ĩ, con đúng là không bao giờ biết đủ.”

Ninh Thư:…