Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1320: Đích nữ trọng sinh 27




Dịch: Lạc Đinh Đang

Lư Viễn Phàm cũng không phải là một phụ thân hợp cách, lão không có bao nhiêu tình cảm với đám nữ nhi ở hậu viện.

Là gia chủ một nhà, lại thêm thân nam tử, nam nữ có nơi khác nhau, lão sẽ không phí thời gian trên người nữ nhi.

Ninh Thư tội nghiệp mà nhìn chằm chằm Lư Viễn Phàm.

Lư Viễn Phàm đang buồn bực đầy người, lại nhìn thấy bộ dáng dỗi hờn của Ninh Thư, trong lòng càng cáu hơn. 

"Ta bảo ngươi quay về cơ mà, hiện tại là thời buổi rối loạn, đừng làm phiền ta." Lư Viễn Phàm xoa mi tâm.

Ninh Thư: →_→

Ninh Thư cúi người hành lễ rồi xoay người rời đi, trong lòng cười trên nỗi đau của người khác, cho ông nóng ruột đến chết ấy.

Dạo bên ngoài một vòng, Ninh Thư trở lại viện của mình, tiếp tục thêu hoa, dù sao cô đã hủy cuốn sổ kia rồi, có thể thả lỏng một thời gian ngắn.

"Tiểu thư, giờ là cuối tháng lại xảy ra chuyện này, không biết lão gia có gọi tiểu thư qua dùng bữa không nữa." Nguyên Hương vừa châm trà cho Ninh Thư vừa nói.

Thường đến cuối tháng Lư gia sẽ có một buổi liên hoan, hiểu đơn giản là cả nhà tụ tập ăn một bữa cơm.

Cũng không thể cả tháng trời cũng không ăn cùng nhau được bữa cơm, dù sao cũng là người một nhà.

Bình thường mà nói, nếu như không có chuyện đặc biệt, trong một tháng cũng chỉ có một cơ hội như vậy để nói chuyện với Lư Viễn Phàm.

Ninh Thư không quan tâm đến liên hoan hay gì đó lắm.

Nhưng lúc ăn trưa, có nha hoàn tới thông báo Ninh Thư, bảo cô giữa trưa tới phòng ăn dùng bữa.

Lư Viễn Phàm còn có tâm tư tập hợp toàn gia ăn uống à, chẳng lẽ chưa cáu giận đến lật bàn ư?

Nếu cha già đã làm, vậy thì đi.

Tới giờ ăn, Ninh Thư thu thập một chút rồi tới phòng ăn.

Lúc cô bước vào thì thoáng sửng sốt, bởi vì Lư Minh Huyên và Lưu di nương cũng tới.

Ninh Thư gọi một tiếng: "Đại tỷ tỷ."

Lư Minh Huyên ừ một tiếng, không để ý tới Ninh Thư.

Lư Minh Huyên có thể ra ngoài, xem ra đã nghĩ thông.

Ninh Thư ngồi bên người Lưu di nương, yên lặng uống trà, cũng không nói chuyện.

Sau đó Lư Quân Ninh và Thẩm Diệc Thần cũng tới.

Nói thực ra, hai người này cùng tiến cùng lùi y như vợ chồng, ở dưới một mái hiên, trừ một cái danh phận, những việc nên làm hai người đều đã làm rồi.

Cũng không biết buổi tối Thẩm Diệc Thần có thể xông vào khuê các Lư Quân Ninh, chung giường cùng gối với nàng ta không.

Ninh Thư cảm thấy chuyện này hoàn toàn có khả năng, dù sao đã lăn giường rồi, ngủ một giấc tính là gì.

Lúc Lư Quân Ninh nhìn thấy Lư Minh Huyên cũng sững sờ, lập tức nói: "Đại tỷ tỷ, ngươi ra rồi à?"

Không ngờ Lư Minh Huyên lại cười một tiếng với Lư Quân Ninh, "Đúng vậy, ở trong phòng khó chịu, đi ra ngoài một chút."

Lư Quân Ninh gật đầu, "Ra ngoài cũng tốt, mãi ở trong phòng cũng không được."

Ninh Thư nhìn hai người kia, cảm thấy khó mà ngờ được, nói chuyện đầy ôn hòa, tỷ muội tình thâm cơ đấy.

Ninh Thư nâng chén trà lên uống, không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người kia.

Có nha hoàn bưng thức ăn đi lên.

Lư Viễn Phàm đi vào trong nhà, quét mắt nhìn người trong phòng, ngồi xuống, "Dùng bữa."

Đám người ngồi xuống quanh bàn.

Lư Minh Huyên nói đầu tiên: "Cha, là nữ nhi không đúng, nữ nhi biết sai."

Lư Viễn Phàm gật gật đầu, "Biết sai là tốt, về sau ngoan ngoãn đừng có sinh sự nữa."

"Vâng." Giọng Lư Minh Huyên pha chút nghẹn ngào, nước mắt thoáng cái đã rơi, "Cảm ơn cha."

Lư Minh Huyên ngồi xuống, càng không ngừng gạt lệ, khiến Vân di nương cũng bắt đầu gạt lệ nói cảm ơn: "Thật cảm tạ lão gia."

Biểu tình vi diệu thoáng lóe qua trên mặt Lư Quân Ninh, sắc mặt càng lãnh đạm hơn.

Ninh Thư nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Nhìn cảnh phụ tử từ hiếu này, nhìn thế nào cũng cảm giác quái dị.

Lư Viễn Phàm nhìn về phía Lư Quân Ninh, mở miệng nói: "Con đừng quản việc trong nhà nữa."

Lư Quân Ninh cau mày hỏi: "Cha, vì sao vậy, nữ nhi làm không chu đáo chỗ nào sao?"

Lư Quân Ninh không nghĩ ra vì sao Lư Viễn Phàm lại lột chức quản gia của mình.

Lư Viễn Phàm để đũa xuống, nhàn nhạt nói: "Con phải chuẩn bị đồ cưới, vi phụ quyết định gả con cho Thần vương điện hạ."

Thẩm Diệc Thần lập tức nở nụ cười, "Đa tạ thành toàn."

Vẻ mặt Lư Quân Ninh thoáng đổi, đập mạnh đũa xuống bàn, "Ta không gả."

Lời này Lư Quân Ninh vừa nói, sắc mặt Thẩm Diệc Thần có chút không dễ nhìn, vẻ mặt lạnh tanh.

Lư Viễn Phàm thấy Thẩm Diệc Thần sắc mặt không tốt, vội vàng nói: "Ngươi không gả thì ai gả hả, Thần vương ở Lư phủ thời gian dài như vậy, ngày nào các ngươi cũng đi về có nhau, ngươi còn muốn gả cho ai, chọn ngày là vừa."

Lư Quân Ninh mím chặt môi, cứng cổ không nguyện ý lấy chồng.

Lư Viễn Phàm không cần suy nghĩ, nói: "Cứ như vậy, ngươi cũng chuẩn bị thêu đồ cưới đi."

"Ngồi xuống."

"Phụ thân, chẳng lẽ ngài xem ta như công cụ củng cổ quyền lợi của ngài sao? Ngài muốn dùng Thần vương, cũng phải nhìn xem ta có nguyện ý gả hay không." Lư Quân Ninh lạnh lùng nói.

"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, không phải do ngươi có nguyện ý hay không." Lư Viễn Phàm trầm mặt nói, ánh mắt đảo quanh mặt Lư Quân Ninh.

Trong lòng có chút kinh hãi, sao nữ nhi này có phản cốt như vậy.

"Ta là người lấy chồng, không ai có thể ép buộc ta lấy chồng." Lư Quân Ninh kiên quyết nói.

"Tùy ngươi, dù sao cũng định ngày rồi." Lư Viễn Phàm xanh mặt nói.

Trong lúc hai cha con tranh chấp, Thẩm Diệc Thần bên cạnh cũng có chút xấu hổ.

Ngay trước nhiều người như vậy, Lư Quân Ninh nói không nguyện ý gả cho hắn.

"Chuyện trong nhà, Lưu di nương bà tạm thời trông coi trước đi." Lư Viễn Phàm lười tranh với Lư Quân Ninh.

Lưu di nương cúi đầu, không có cảm giác tồn tại gì, nghe nói như thế ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút không thể tin: "Lão gia, ngài nói cái gì?"

"Tạm thời bà quản chuyện trong nhà."

Lưu di nương thiếu chút bị miếng bánh đột nhiên rơi xuống đập cho choáng váng. Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, rất là kinh sợ.

Trong lòng Lưu di nương bồn chồn lo sợ, nhịn không được nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư âm thầm lắc đầu.

Quản gia không phải dễ quản như vậy, người phía dưới không nghe lời cũng không có cách nào.

Lưu di nương thấy Ninh Thư lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng, thấy Vân di nương và Lư Quân Ninh nhìn chằm chằm mình với ánh mắt cực kỳ bất thiện, trong lòng cũng nhanh nguôi tâm tư này.

Lưu di nương xua tay, nói với Lư Viễn Phàm: "Lão gia, tỷ thiếp không được, tỷ thiếp chưa từng quản việc nhà, không hiểu chút nào."

"Từ từ là ổn." Lư Viễn Phàm nói.

Lư Viễn Phàm càng nói như vậy, Lưu di nương càng cảm giác không ổn, "Lão gia, tỷ thiếp ngu ngốc, cả một nhà như vậy tỷ thiếp thật sự không quản được."

Lư Viễn Phàm tức giận nhìn thoáng qua Lưu di nương, nhìn về phía Vân di nương, "Vẫn do bà đến quản đi."

"Thật cảm tạ lão gia, tỷ thiếp nhất định sẽ quản tốt cái nhà này." Vân di nương lập tức vui mừng nói, trên mặt đều là vui sướng ngọt ngào, ánh mắt nhìn Lư Viễn Phàm tràn đầy nhu tình.

Lư Viễn Phàm vốn cũng không đối diện với ánh mắt Vân di nương.

Bữa cơm này tan rã trong không vui, Lư Quân Ninh xoay người rời đi, làm Lư Viễn Phàm sắc mặt khó coi, nói với Thẩm Diệc Thần: "Vương gia chê cười, đứa nhỏ này mẫu thân mất sớm, có chút tùy hứng, mong Vương gia rộng lòng tha thứ."