Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 121: Ngoại truyện mạt thế




Edit: Akito

Bầu trời mạt thế tối tăm mờ mịt, toàn bộ đất trời dường như đều bị cát bụi bao phủ, virus, tang thi gào rống, toàn bộ quang cảnh đều tràn ngập một cỗ tuyệt vọng, dục vọng, nhân tính phóng đại vô hạn, luật rừng, cường giả vi tôn.

Giãy dụa để tồn tại, cường giả càng cường đại hơn, kẻ yếu bị loại bỏ.

Ở trước mặt một căn cứ, bốn phương tám hướng đều vây đầy tang thi không có lý trí đang gào rống, điên cuồng hướng căn cứ xông lên.

Trên khoảng không của căn cứ con người cùng tang thi đối mặt.

Sồ Phượng nhìn Hoa Đóa Nhi ở đối diện, mắng chửi: “Hoa Đóa Nhi, cô còn biết xấu hổ hay không, mỗi ngày tới công kích căn cứ của chúng tôi, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Tiểu Minh một thân âu phục đứng bên cạnh Hoa Đóa Nhi, Tiểu Minh không để ý tới Sồ Phượng đang kêu gào, xoay đầu lại hướng Hoa Đóa Nhi nói: “Hoa Nhi, cô lui qua bên cạnh đi, để tôi đối phó với nữ nhân này.”

Hoa Đóa Nhi lắc đầu, nhìn Sồ Phượng, nói: “Tôi tự mình tới.”

Sồ Phượng nữ nhân này đẩy cô vào trong bầy tang thi, muốn giết cô, cô liền cùng Sồ Phượng đối đầu.

Ký ức của Hoa Đóa Nhi cũng chỉ dừng ở việc mọi người tìm được gen dịch, cô không đề phòng bất ngờ liền bị đẩy vào trong bầy tang thi, về sau cô cũng không biết mình như thế nào trở thành tang thi, bên người còn có một tang thi gọi là Tiểu Minh.

Cũng không biết là ai lấy cái tên này, quá qua loa đi, nhưng Tiểu Minh lại nói do cô đặt tên, Hoa Đóa Nhi tỏ vẻ mình mới sẽ không lấy cái tên như vậy, gọi Tiểu Minh còn không bằng gọi Tiểu Đông đâu.

Tiểu Minh gật gật đầu, lại nói với Hoa Đóa Nhi: “Đánh không lại liền nhanh chóng chạy, đừng cùng nữ nhân này cứng đối cứng, thực lực của nữ nhân này so với lúc trước cường đại hơn.”

“Tôi sẽ chạy.” Hoa Đóa Nhi gật gật đầu, tên Tiểu Minh này tuy rằng là tang thi, nhưng bụng dạ lại rất đen tối, là người có độ đen rất sâu.

“Sồ Phượng, cô đẩy tôi vào bên trong bầy tang thi, hôm nay tôi chỉ muốn báo thù.” Hoa Đóa Nhi giơ lên nắm đấm hướng Sồ Phượng xông tới.

Sồ Phượng cười nhạo một tiếng, “Chẳng qua là may mắn biến thành tang thi biến dị, liền cảm giác mình biến thành siêu nhân, cô có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa đều là cái loại không có tiền đồ, là đồ vật cung cấp tinh hạch cho tôi.”

Hoa Đóa Nhi không nói gì, né tránh băng trùy của Sồ Phượng, quấn lấy Sồ Phượng tranh đấu, Hoa Đóa Nhi vẫn luôn không hiểu được, tất cả mọi người đều đi ra từ trong tổ đặc công, đều là người do trưởng quan dẫn dắt, Sồ Phượng và Cô Lang cư nhiên còn ra tay với trưởng quan.

Quả thực là mặt người dạ thú.

“Cô bất quá chính là một tiện nhân, đồ nam trộm nữ kỹ đê tiện, còn được người gọi thành Nữ Thần, làm bao nhiêu chuyện, còn giả vờ băng thanh ngọc khiết.” Hoa Đóa Nhi một bên đối phó với Sồ Phượng, một bên trong miệng mắng chửi.

Sồ Phượng bị lời nói của Hoa Đóa kích thích Nhi đến đỏ con mắt, bởi vì thời điểm cô ta làm nhiệm vụ, thậm chí đã giao ra thân thể của mình, đã vậy không phải chỉ có một lần, vì hoàn thành nhiệm vụ đây đều là chuyện cần thiết.

Trước kia Sồ Phượng không để ý, nhưng hiện tại cô ta là Nữ Thần của căn cứ, lịch sử đen tối như vậy Sồ Phượng rất để ý, cô bây giờ là cường giả của căn cứ, sao có thể có lịch sử không hoàn mỹ như vậy.

“Hoa Đóa Nhi, cô nếu nói vớ vẩn, có tin tôi xé miệng của cô hay không.” Sồ Phượng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói, đặc biệt khi chứng kiến ánh mắt nhìn vào cô của những chung quanh mang theo quái dị, ánh mắt càng thêm oán độc mà nhìn Hoa Đóa Nhi.

Hoa Đóa Nhi cười tủm tỉm nhìn Sồ Phượng thẹn quá hóa giận, trông thấy Sồ Phượng kích phát ra băng trùy vừa lớn vừa dày, liền vội vàng trốn đi, hướng Tiểu Minh la to: “Tôi đánh không lại cô ta, chúng ta chạy mau đi.”

Tiểu Minh đang đối phó với Cô Lang, nhưng sau đó liền xoay người bỏ chạy, kéo theo Hoa Đóa Nhi nhanh chóng chạy trốn, thoáng phát liền không nhìn thấy bóng người.

Sồ Phượng tức đến mặt cũng đỏ lên, nhìn theo Hoa Đóa Nhi chạy trốn không ảnh, tức giận đánh vào tang thi phía dưới một trận cuồng oanh loạn tạc.

“Hoa Đóa Nhi, không giết được cô, Sồ Phượng tôi thề không làm người.”

Sồ Phượng quả thực đã bị Hoa Đóa Nhi làm cho tức chết, không có việc gì liền mang theo một sóng lớn tang thi đến quấy rầy căn cứ, tình huống không ổn, liền lập tức bỏ chạy.

Cô Lang gắt gao cau mày, hướng Sồ Phượng nói: “Tên tang thi đó và Hoa Đóa Nhi còn thành lập căn cứ, xem dáng vẻ thì tên tang thi vừa rồi chính là vua tang thi.”

Sồ Phượng càng thêm tức giận, “Thật sự là phiền chết rồi.”

Hơn nữa căn cứ mà Hoa Đóa Nhi cùng tên vua tang thi gì đó thành lập còn cách nơi này không xa, Sồ Phượng cảm thấy Hoa Đóa Nhi chính là cố ý, chỉ là con người đến cùng không thể đánh lại vô cùng vô tận tang thi không biết mệt mỏi, bằng không thì Sồ Phượng đã sớm đánh đến tận cửa rồi.

Tiểu Minh và Hoa Đóa Nhi chạy một hồi, liền ngừng lại, sau đó chậm rì rì đạp không hành tẩu đi về căn cứ.

Hoa Đóa Nhi nhìn thấy phía trước không xa có một chiếc xe con đỗ lại, một người đang dựa vào trên cửa xe, khẽ ngẩng đầu nhìn cô và Tiểu Minh.

Nét mặt của hắn rất lạnh lùng, trên sống mũi mang theo mắt kiếng gọng vàng, thân hình cao lớn đĩnh bạt, một thân áo khoác màu đen nhẹ đong đưa trong gió.

Hoa Đóa Nhi cảm giác được ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua trên mặt cô, Hoa Đóa Nhi đều có loại cảm giác bị người nhìn thấu.

Hoa Đóa Nhi có thể cảm nhận được người đàn ông này không phải dị năng giả, nhưng toàn thân lại mang theo một cỗ khí chất thâm trầm không đáy.

“Rống…” Cả người Tiểu Minh giống như bị bứt lông hướng Giáo Y đại thúc rống lên một tiếng, cảnh giác mà nhìn hắn, đang chần chờ một lát chuẩn bị bổ nhào về phía Giáo Y đại thúc, ý định móc ra trái tim của hắn.

Hoa Đóa Nhi túm chặt Tiểu Minh ý định tiến lên, Tiểu Minh xoay đầu lại nhìn Hoa Đóa Nhi, Hoa Đóa Nhi nói: “Hắn không có công kích chúng ta, chúng ta liền bỏ qua hắn.”

Tiểu Minh nhíu mày, cuối cùng cũng không có động thủ, nhưng thần sắc lại ngưng trọng nhìn người tựa ở bên cạnh xe, cơ bắp toàn thân đều đang rung động, chuẩn bị tùy thời phát động công kích.

“Chúng ta đi.” Hoa Đóa Nhi lôi kéo Tiểu Minh rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông kia, hắn đang nâng kính mắt trên sống mũi, ánh mặt trời chiếu xuống kính mắt, chiết xạ ánh sáng trắng lạnh lẽo.

Giáo Y đại thúc nhướng mày, sau cùng cười nhạo một tiếng, mở cửa xe, khởi động xe, tro bụi bay lên, chỉ trong chốc lát, liền không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe đâu.

Rời ra người đàn ông kỳ quái kia, Hoa Đóa Nhi thở phào một hơi, tuy rằng không biết vì điều gì, nhưng khi cô vừa nhìn thấy người đàn ông kia, cả người đều không thoải mái.

Tiểu Minh cùng Hoa Đóa Nhi đi vào căn cứ, căn cứ này là do Tiểu Minh thành lập, tụ tập bên trong căn cứ này đều là tang thi biến dị.

Nhìn thấy Tiểu Minh và Hoa Đóa Nhi, tang thi biến dị đều quỳ trên mặt đất hướng hai nguời tỏ vẻ thần phục, càng tăng thêm đối lập giữa tang thi và luật rừng của con người.

“Hoa Nhi, vừa rồi người kia hình như quen biết cô?” Tiểu Minh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người đàn ông lúc nãy hẳn là quen biết Hoa Nhi.

Hoa Đóa Nhi lắc đầu, nói: “Tôi không biết hắn.”

Con người và tang thi áp chế lẫn nhau, đều là vì sinh tồn, Hoa Đóa Nhi liền cùng Cô Lang và Sồ Phượng giằng co.

Cô Lang bị công kích sinh ra hỏa khí cũng tổ chức người phản công, tóm lại chính là mày đánh tao tao đánh mày, thực lực của Tiểu Minh càng thêm cường đại, tựa hồ cũng không còn yêu thích ăn trái tim nữa, luôn đem một đống thi thể của đám dị năng giả phát cho tang thi phía dưới.

Tiểu Minh càng ngày càng giống một người bình thường, chỉ nhìn bề ngoài không ai có thể nhận ra được hắn là một tên tang thi, có lẽ đã trở thành một kiểu nhân loại, nhân loại cao cấp.

HẾT QUYỂN 4

Sơ lược về Quyển 5: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi

Thể loại: Cổ đại, Thịt văn

Lần này Thánh xui xẻo Ninh Thư được một lần trở thành sủng nhi của trời (hàng fake), thế giới này bà Thư sẽ xuyên vào làm nữ chủ quân, có phúc hưởng nhưng lại không dám hưởng.

Trích một đoạn nè:

“Ninh Thư vặn đầu ngón tay đếm xem có bao nhiêu nam nhân, Tướng quân oai hùng, Vương gia bá đạo, Hoàng thương phúc hắc, Thần y đạm mạc, Giáo chủ yêu dã, Minh chủ chính nghĩa, Thư sinh kinh luận.

Ừ, tổng cộng bảy người, mỗi người một đêm, ồ, vừa đúng ngủ xong một tuần.

Ninh Thư muốn về nhà, này là thế giới cuồn cuộn ô nhiễm a.”

(Thả thính thả bả vậy thôi, chứ sắp thi rồi nên mình sẽ ngừng edit trong một thời gian dài nha, chúc mấy bạn thi tốt, có thể hơi sớm nhưng chúc mọi người ăn tết vui vẻ nhe ^^.)