Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1130: Yêu nữ Ma giáo 9




Dịch: Gin

Mai Ngũ nhìn Ninh Thư, “Ngươi không thể điệu thấp một chút sao, nếu như thân thể tiểu thư xảy ra vấn đề gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

“Đừng có cả ngày treo tiểu thư, tiểu thư ở bên miệng, có phải ngươi rất sợ người khác không biết thân phận thật sự của ta không?”

“Ta tới đây là để phá hư mọi chuyện, điệu cao điệu thấp cũng như nhau cả thôi, trên tay của ta còn có thứ Triệu Bác muốn.” Ninh Thư cầm ấm trà sứ trên bàn lên, kết quả bên trong lại không có nước.

Ninh Thư không kiên nhẫn ném chén trà trong tay xuống đất, “Ngay cả nước cũng chẳng được một ngụm.”

Ninh Thư bất mãn, có tiếng bước chân càng lúc càng gần tiến về phía cô.

“Nghị nhi, con sao vậy?” Triệu Bác đi vào trong phòng, đánh giá toàn bộ gian phòng, “Lão Triệu, ngươi đang làm cái gì vậy, sao lại an bài cho Nghị nhi một phòng như này, mau đổi một nơi tốt hơn cho ta.”

“Vâng, vâng.” Quản gia lập tức nói, “Là lão nô không chú ý.”

“Nghị nhi, lão Triệu này tốt xấu gì cũng làm việc nhiều năm trong Triệu gia bảo, vậy mà không hiểu tại sao khi chúng ta vừa trở về lại có thể làm ra những việc như vậy.” Triệu Bác không tán đồng nói.

Trong lòng Ninh Thư cười nhạo một tiếng, Ninh Thư không tin, đây chẳng phải chủ ý của Triệu Bác sao, cho cô một cái ra oai phủ đầu.

Muốn được đãi ngộ tốt thì phải mang đồ tới trao đổi.

Triệu Bác muốn đoạt đồ không minh bạch lại dùng tới phương thức này.

Cưỡng đoạt không phải tác phong của võ lâm minh chủ chính phái, vậy nên muốn người khác đưa đồ cho mình, hắn phải chơi bài vừa đấm vừa xoa.

“Sau này Triệu gia bảo còn phải giao vào tay con, con làm lớn chuyện cỏn con thế này, sao thủ hạ có lòng ủng hộ con được.” Triệu Bác dặn dò Ninh Thư, “Lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa.”

Ninh Thư có chút hổ thẹn nói: “Đại bá, chất nhi ngây ngốc tại Ma giáo lâu rồi, khó tránh khỏi tính nết có chút quái dị, người cũng biết bọn người Ma giáo đều là những kẻ không bình thường, nếu chất nhi không có một chút cổ quái, chỗ nào cũng nhẫn nhịn kẻ khác, thì chắc chắn chất nhi sẽ bị những quy tắc đó cắn nuốt.”

“Đã quen làm việc dưới cách thức của Ma giáo trong một thời gian dài, giờ con sẽ từ từ thay đổi.” Ninh Thư có chút phiền não nói.

“Không sao, cứ thích ứng từ từ, đại bá nương của con đang chuẩn bị tiệc đón gió cho con, ta cũng trông thấy Linh nhi bên cạnh.” Triệu Bác quan tâm nhìn Ninh Thư nói, lại quay sang quản gia bên cạnh: “Chuẩn bị cho Nghị Nhi một phòng khác đi.”

“Vâng, thưa bảo chủ.” Quản gia lập tức đáp.

“Đa tạ đại bá, Nghị nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại bá.” Ninh Thư rõ ràng hướng Triệu Bác nói.

Triệu Bác gật gật đầu, “Sửa soạn cho tốt, rồi tới dùng bữa.” Nói xong chắp tay sau lưng rời đi.

Trải qua một trận nháo loạn của Ninh Thư, quản gia đành phải chuẩn bị một phòng mới sảng sủa, rộng rãi cho cô, vật dụng trong phòng thứ gì cũng mới cứng.

Hiển nhiên phòng này mới đúng là để chuẩn bị cho người mới tới dùng.

Có thị nữ lại đây mời Ninh Thư đi dùng bữa.

Đến nơi dùng bữa, một nhà ba người Triệu Bác đã ở sẵn bên trong.

Triệu Bác có một nữ nhi, gọi là Triệu Linh Nhi, trừ nàng ta ra không còn con cháu gì khác.

“Nghị Nhi, mau tới đây.” Triệu Bác vẫy vẫy tay gọi Ninh Thư.

“Đại bá.” Ninh Thư đi qua, nhìn tới một vị phụ nhân thanh tao đang an tọa bên cạnh.

“Đây là đại bá nương của con.”

“Đại bá nương, con vẫn còn nhớ.”

“Đây là Linh nhi.”

“Đường muội.”

Triệu Linh Nhi lớn lên xinh đẹp động lòng người, trên dưới trái phải đánh giá Ninh Thư một hồi, có chút khinh thường nói: “Sao ngươi lùn thế, có phải nam nhân không vậy.”

“Linh Nhi, không có quy củ, sao lại nói chuyện với huynh trưởng của con như vậy?” Triệu phu nhân lớn giọng quát Triệu Linh Nhi.

Triệu Linh Nhi hiển nhiên là một con nhóc được thiên kiêu địa sủng, cha là minh chủ võ lâm, trong nhà lại chỉ có mình nàng ta là con gái, trong Triệu gia bảo này, người tâng bốc, nịnh nọt nàng ta cũng không ít.

Triệu Linh Nhi là người thừa kế duy nhất của Triệu gia bảo, nói cách khác, cưới Triệu Linh Nhi chẳng khác nào có được Triệu gia bảo.

Còn có nhạc phụ là minh chủ võ lâm, không cần làm gì cũng vô cùng thoải mái, hê hê.

Bớt đi vài năm phấn đấu.

Cho nên Triệu Linh Nhi đi tới nơi nào cũng có nam nhân nịnh hót.

Bỗng dưng lại xuất hiện một người, khiến cha mẹ để ý.

Cho nên Triệu Linh Nhi đối với Ninh Thư đột nhiên xuất hiện tràn ngập địch ý.

“Cùng là người trong Ma giáo đi ra, sao ngươi lại lùn, còn hắn lại cao như vậy?” Triệu Linh Nhi chỉ vào đứng Mai Ngũ đứng như cọc gỗ bên cạnh.

“Hắn là dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, “Nếu muội bị bò cạp độc nhảy nhót trên người vài lần như dược nhân, chắc chắc muội còn không cao được bằng ta.”

Ninh Thư vẻ mặt nhàn nhạt vô tình nói: “Không chỉ ở trong hang động hàng năm trời, lúc ta vừa tới Ma giáo, đã bị bắt trở thành dược nhân thử độc của bò cạp rồi, sợ rằng thân mình cũng bị độc tới hỏng.”

“Sao, ta lớn lên cụt ngủn thế này có ảnh hưởng tới muội à, muội không vừa mắt ta cái gì?” Ninh Thư thẳng lăng lăng nhìn Triệu Linh Nhi.

“Ngươi dám nói chuyện với ta vậy sao.” Triệu Linh Nhi chỉ vào mặt Ninh Thư.

“Ở Ma giáo cũng không có người dám nói chuyện với ta như muội, những kẻ nói với ta như muội, đều bị ta xé thành hai nửa.” Ninh Thư toét miệng, nện một quyền lên trên vách tường, khiến vách tường lủng ra một hố nhỏ.

Lời nói Triệu Linh Nhi nghẹn trong cổ họng, trừng lớn mắt hạnh nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Ninh Thư thổi thổi tro bụi trong tay.

“Nghị Nhi, nơi này không phải thánh Ma giáo, mọi việc nên khắc chế cảm xúc của bản thân lại, Linh Nhi tuổi còn nhỏ, bị nương của con bé chiều hư, con không cần so đo với nó.”

Ninh Thư lập tức nói: “Vâng, đại bá. Là con sai, con nhất định sẽ khắc chế lại cảm xúc của mình, Linh nhi muội muội thực xin lỗi.”

Triệu Linh Nhi ngạnh cổ không để ý tới lời xin lỗi của Ninh Thư.

“Ngồi xuống, mau ngồi xuống ăn cơm.” Triệu phu nhân tiếp đón Ninh Thư ngồi xuống, sau đó không ngừng gắp đồ ăn vào bát của Ninh Thư.

Triệu phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Triệu Linh Nhi, Triệu Linh Nhi không tình nguyện gắp cho Ninh Thư đầu cá xương xẩu.

Triệu phu nhân trừng mắt liếc Triệu Linh Nhi một cái, Triệu Linh Nhi đắc ý dào dạt nhìn Ninh Thư nói: “Đường huynh, ăn đầu cá đi, đầu cá là bổ nhất đấy.”

Ninh Thư liếc Triệu Linh Nhi một cái, gắp đầu cá ném lên trên bàn, “Đời này ghét nhất ăn đầu cá.”

“Linh Nhi.” Triệu Bác dị thường uy nghiêm nhìn Triệu Linh Nhi, “Con sao thế?”

Ninh Thư lập tức nói: “Đại bá, chuyện này là con sai, về sau con sẽ học khống chế tính tình của mình, có đôi khi do thói quen, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã hành xử.”

“Ăn cơm đi, ăn xong thì tới thư phòng của ta, ta có chuyện muốn nói cùng con.” Triệu Bác nói.

Ninh Thư ừ một tiếng, gắp đồ ăn, phân nửa thức ăn trên bàn bị Ninh Thư ăn hết.

Triệu Linh Nhi nhỏ giọng nói thầm, “Thùng nước gạo.”

Ninh Thư không để ý tới nàng, đi theo Triệu Bác tới thư phòng, Mai Ngũ cũng đi theo, một tấc không rời đi theo Ninh Thư.

“Nghị nhi, bằng hữu này của con, con nói hắn ở bên ngoài chờ đi.” Triệu Bác nhìn lướt qua Mai Ngũ, nhìn Ninh Thư nói.

Ninh Thư quay đầu nói với Mai Ngũ: “Ngươi đi ăn cơm đi, nơi này không phải Ma giáo, ta không có việc gì.”

Mai Ngũ nhìn Ninh Thư không nói chuyện, Ninh Thư trừng mắt, “Đi.”

Mai Ngũ xoay người rời đi.

Ninh Thư bất đắc dĩ buông tay, “Đầu óc hắn có chút vấn đề, lúc vừa đến thánh Ma giáo, hắn bị người khi dễ, con thuận tay giúp hắn một chút, từ đó vẫn luôn đi theo con.”

“Có được một tùy tùng bên người cũng tốt, có người sai bảo cũng rất tiện.” Triệu Bác không để ý nhiều nói.