Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1081: Thương nhân chi nữ (20)




Dịch: Moringa

Biên tập: Vong Hồn

Ninh Thư nhìn về phía Cố Duệ, thấy sắc mặt Cố Duệ trầm tĩnh, đang phân chia giao việc cho đám thủ hạ, “Đào kênh, dẫn nước chảy đi.”

“Vâng.”

Đám thủ hạ cầm dụng cụ, tìm nơi có địa thế thấp nhất bắt đầu đào mương khơi dòng chảy đi, ngoài việc dẫn nước, còn cần dọn cả bùn lầy.

Không biết khi nào mới có thể hoàn thành xong đây.

Ninh Thư đứng ở bên cạnh nhìn, xem xét tình huống chung quanh, nàng vuốt túi tiền chứa lá bùa treo bên hông.

‘ Tử ngưu dạ huyệt ’ là loại địa hình nuôi dưỡng ra tử mao cương thi.

Tên quốc sư kia là cố ý mai táng thân xác ở chốn này?.

Quốc sư có thể khống chế loại quái vật giống với cương thi, chẳng lẽ lại không biết gì về ‘ Mục thi địa ’ư.

Như vậy là hắn muốn trở thành cương thi trường sinh bất lão?.

Hơn 300 năm đã trôi qua, nếu quốc sư thật sự mai táng mình như vậy, giờ không biết hắn đã biến thành loại quái vật gì nữa.

Ninh Thư nuốt nước bọt ực một tiếng, lặng im suy ngẫm lại sức chiến đấu của mình.

Không riêng gì phải đối mặt với những thứ không biết trong mộ địa, còn cần phải đề phòng tên Cố Duệ tâm tư thâm trầm này.

Tâm thật mệt mỏi.

Ninh Thư có cảm giác tự mình đâm đầu vào bẫy rập mà Cố Duệ sắp đặt sẵn.

Đầm lầy ục ục sủi lên bọt khí, đây là do lá cây hoặc xác của các loại côn trùng động vật rơi vào đầm lầy, hư thối lên men tạo ra khí thể, sinh ra chướng khí có độc.

Thành Minh Tử vuốt râu, nói với Cố Duệ: “Cố công tử, mộ của quốc sư rất hung hiểm, chúng ta trước khi vào đó cần chuẩn bị sẵn sàng, đây là một chỗ ‘ Mục thi địa ’.”

Cố Duệ nghe vậy, không nhịn được mà nhíu nhíu mày, tay hắn khẽ vuốt ngọc bội bên hông.

“Mặc kệ gian nan đến mức nào, đã đến rồi cũng phải đi xuống một chuyến.” Đây là hy vọng phục quốc của hắn, mất rất nhiều công sức mới có được tấm bản đồ này.

Bảo đồ này căn cứ vào tin tức mà hoàng thất già quốc đã lưu lại, do thành công phá giải các chỉ dẫn lộ tuyến.

Đã đi được 99 bước, chỉ còn lại có một bước, có quỳ hay bò thì cũng phải đi cho xong.

Cố Duệ nhìn lướt qua Ninh Thư, hướng về Thành Minh Tử nói: “Đạo trưởng, đợi lát nữa đi xuống, phiền toái ngươi.”

“Bần đạo cũng có mưu cầu riêng, trải qua mấy trăm năm, khu mộ địa này nhất định là hung hiểm vô cùng, đến lúc đó bần đạo hy vọng cố công tử có thể nghe theo bần đạo, để ngăn ngừa những tổn thất không cần thiết.”

“Tất cả đều nghe đạo trưởng.” Cố Duệ khom lưng chắp tay.

Ninh Thư nhìn đầm lầy nổi bong bóng, cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Đây là bản năng phản ứng sinh lý của con người, khi phải đối mặt với thời khắc nguy hiểm.

Ninh Thư trong lòng trào ra sự sợ hãi không thể ức chế, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run nhè nhẹ.

Chỉ sợ đây là cảm xúc tàn lưu tại thân thể nguyên chủ, Ninh Thư cảm nhận được bản thân mình còn không bị dọa đến mức này.

Chẳng lẽ Phương Lan Tâm đã tới nơi này, ở mộ quốc sư đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Phương Lan Tâm kinh hoàng đến như vậy?.

Ninh Thư không thể hiểu hết được, trong lòng nàng niệm Thanh Tâm Chú, áp chế xúc cảm của thân thể này, cứ run rẩy như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sự nhanh nhẹn của cơ thể.

Thủ hạ của Cố Duệ đào ra một con mương, đem nước trong đầm lầy dẫn ra ngoài.

Cố Duệ đứng ở bên cạnh đầm lầy, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác quân tử lâm thủy, thật là đứng ở chỗ nào cũng biến thành đình đài lầu ngọc, nơi nào cũng là tiên cảnh nhân gian.

Chờ đến lúc trên bề mặt đầm lầy chảy đi một lượng lớn nước cùng bùn, đã là hết cả một ngày.

Ai cũng không biết đầm lầy này sâu bao nhiêu.

Chỉ có thể đào kênh từ nơi có địa thế thấp.

Đến tận lúc trời tối, việc rửa trôi vẫn không có tiến triển khả quan.

Mọi người dựng trại nghỉ tại bên cạnh đầm lầy.

Không biết có phải bởi vì nơi này ở bên cạnh ‘ mục thi địa ’ hay không, mà đến lúc trời tối, âm khí dày đặc như mực.

Mặt trời bị che lấp cả ngày, mấy ngày liền không đều nhìn không thấy, cho dù có đốt một đống lửa, ngọn lửa bập bùng rất nhỏ.

Nơi chứa âm khí nặng như vậy, thi thể dưới sự tẩm bổ của âm khí, thật sự sẽ thi biến.

Không biết quốc sư già quốc có người tuẫn táng cùng hay không, nếu có chôn theo, nơi này có khả năng không chỉ có một con cương thi.

Ninh Thư chui vào lều trại, từ túi tiền lấy ra vài thứ gói trong giấy.

Ninh Thư mở ra túi giấy, trong đó là chu sa, nàng lại lấy ra một cái chai nữa.

Từ cái chai đổ ra máu gà trống đen quấy cùng với chu sa, kéo ra quần áo trước ngực, tay chấm chu sa, nàng vẽ một đạo phù trước ngực mình.

Phù chú dần dần ẩn vào làn da.

Vẽ xong phần ngực, Ninh Thư lại vén tay áo lên, tiếp tục vẽ phù chú trên hai cánh tay, hai bên đùi cũng vậy.

Cái đội ngũ này chỉ có nàng là nữ, thể chất nữ tử vốn dĩ yếu ớt thuần âm, dương khí không nhiều bằng nam nhân, rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Ninh Thư không thể tưởng tượng được tình huống bên trong sẽ như thế nào nữa.

Trong lòng vẫn luôn có một thanh âm nói với Ninh Thư không cần đi vào, đừng có vào.

Giờ đứng trong tình thế này đâm lao phải theo lao, cho dù nàng không muốn đi cũng phải đi.

Chỉ sợ nàng còn có tác dụng gì đó, khiến Cố Duệ mang nàng theo.

Nhờ hiệu quả của bùa chú, Ninh Thư không còn cảm giác âm khí xông vào trong ngũ tạng lục phủ nữa.

Mọi âm thanh chung quanh đều tịch mịch, ngay cả tiếng chim kêu cũng không có, khỏi phải nói chốn này nguy hiểm đến chừng nào.

Ninh Thư ngồi xếp bằng tu luyện, tu luyện ra khí kình có thể giúp chữa trị thân thể nàng, còn có thể chống đỡ âm khí xâm nhập.

Tu luyện đến sáng, Ninh Thư bước ra ngoài lều.

Trong đội ngũ có mấy người xuất hiện hiện tượng đau đầu, sắc mặt tái nhợt, đây là hiện tượng âm khí xâm nhập.

Người càng yếu, càng khó chống đỡ, những kẻ biết võ khí huyết tràn đầy, còn có thể chống đỡ khí âm tà.

“Đạo trưởng, giờ phải làm sao?” Cố Duệ cũng nhịn không được mà cau mày hỏi Thành Minh Tử, còn chưa nhập mộ đã xuất hiện loại tình huống này.

Thành Minh Tử lấy ra một cái chai bằng sứ trắng, đổ ra mấy viên thuốc, nói với Cố Duệ: “Uống chung với nước, bọn họ bị âm khí nhập thể.”

Ninh Thư nhìn chằm chằm thuốc viên Thành Minh Tử lấy ra, hít hít mũi, nàng muốn ngửi xem đây là thuốc gì.

“Ngươi cần không?” Thành Minh Tử vuốt râu nhìn Ninh Thư, “Ngươi là nữ tử, nữ tử thể âm, rất dễ dàng bị âm khí quấn thân.”

Ninh Thư còn chưa kịp trả lời, Cố Duệ liền nói: “Đạo trưởng, cho nàng một viên đi.”

Ninh Thư nhận lấy viên thuốc, đặt trên chóp mũi ngửi thử, hẳn là do những thảo dược mang dương tính luyện chế mà thành.

“Những người này căn bản là không đủ để rửa sạch đầm lầy, có muốn bổn tọa đi ra ngoài bắt một ít người tới làm hay không?” Mạc Tuyệt Trần có chút không kiên nhẫn nói.

Lúc Mạc Tuyệt Trần cau mày, càng có vẻ giữa mày của hắn bị biến thành màu đen, ngay cả Ninh Thư là tay xem tướng gà mờ nghiệp dư cũng còn nhìn ra.

Mạc Tuyệt Trần chỉ sợ thật sự có khả năng ngỏm củ tỏi.

Ninh Thư lại lơ đãng lén nhìn lướt qua Cố Duệ, sắc mặt của Cố Duệ vẫn như thường, cũng không xuất hiện tình trạng ấn đường biến thành màu đen.

Chẳng lẽ tên này thực sự có long khí hộ thể?

“Đạo trưởng, ngươi cảm thấy có thể tìm thêm người về đây hay không.” Cố Duệ trưng cầu ý kiến của Thành Minh Tử.

Thành Minh Tử lắc đầu, “Người thường có tới cũng vô dụng, âm khí xâm lấn, nhiều nhất là được mấy canh giờ người sẽ nóng lên, bị bệnh, có vài kẻ có thể còn bị điên.”

“Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể chờ đợi tiến độ làm việc chậm như rùa này chứ?” Mạc Tuyệt Trần hỏi.

Ninh Thư mở miệng nói: “Các ngươi không thể hỗ trợ làm việc hay sao, cứ đứng nhìn không làm gì?”.

“Mập mạp chết tiệt, ngươi nói mà tỉnh bơ như ruồi ấy nhỉ, bày đặt đạo lý, cũng chỉ biết đứng nói, sao không vén tay áo lên mà làm việc đi?” Mạc Tuyệt Trần nheo mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Ninh Thư nhún vai tỏ vẻ không sao cả, “Ta tới đây thăm thú, coi như du ngoạn thôi, có vào hay không cũng chả sao, ta không giống ngươi, cần cái thứ Quỳ Hoa Bảo Điển gì đó.”