Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 107: Truy tìm đại BOSS mạt thế (18)




Edit: Akito

Ninh Thư hết chỗ nói rồi, cô căn bản đều không có sáp đến trước mặt Sồ Phượng, nhưng người ta chính là vội vàng đến tìm cô gây phiền phức.

Cô đều cách nhân vật chính rất xa, vì cái gì a, chẳng lẽ do giá trị mị lực của cô quá thấp.

Ninh Thư cân nhắc nên hay không phải đem một ít điểm thuộc tính thêm ở trên giá trị mị lực, một điểm giá trị mị lực thật sự là quá khó coi.

Trong phòng Ninh Thư đang tự hỏi nữ chính vì cái gì nhìn cô không vừa mắt, ngoài phòng Sồ Phượng vừa đập cửa, vừa kêu tên của Ninh Thư.

Hoa Đóa Nhi, Hoa Đóa Nhi… Liền cùng đòi mạng giống nhau.

Ninh Thư mở cửa, tức giận hướng Sồ Phượng hỏi: “Rốt cuộc cô có chuyện gì?”

“Tôi đến tìm bạn cùng phòng của cô.” Sồ Phượng đẩy Ninh Thư ra, đi vào trong phòng dạo quanh một vòng, không có tìm thấy Giáo Y đại thúc, hướng Ninh Thư hỏi: “Hắn đâu rồi?”

Trong lòng Ninh Thư có loại cảm giác xôn xao cẩu, đúng tình hợp lý chất vấn cô như vậy, Ninh Thư nói: 

“Tôi đã nói hắn không ở nhà a.”

“Hắn đi đâu rồi?” Sồ Phượng lại hỏi, Ninh Thư trực tiếp trợn trắng mắt nói: “Tôi làm sao biết a?!”

Sồ Phượng dứt khoát ngồi ở trên ghế sa lon chờ, Ninh Thư vừa thấy động thái này của cô ta, ngây ngẩn cả người, đây là ý gì, này còn muốn chờ Giáo Y đại thúc trở về sao?

Ninh Thư cùng Sồ Phượng đều không nói gì, trong phòng im ắng, Ninh Thư cũng không có ý tứ chiêu đãi khách nhân, ngay cả ly nước cũng không có rót cho Sồ Phượng.

“Hoa Đóa Nhi, cô có quen biết bạn cùng phòng của cô hay không?” Sồ Phượng đột nhiên hướng Ninh Thư hỏi, “Đúng rồi, hắn tên là gì?”

Tên của Giáo Y đại thúc là gì cô cũng không biết a, biệt hiệu là kẻ điên, nhưng lại không biết tên thật.

Ninh Thư lắc đầu nói: “Không biết.”

Sắc mặt Sồ Phượng không tốt, “Hoa Đóa Nhi, cô có ý gì, tôi chỉ là hỏi tên một chút thì làm sao vậy.”

Tê mỏi, cô thật sự không biết tên thật của đại thúc là gì, Ninh Thư không kiên nhẫn nói: “Tôi nói không biết là không biết.”

“Cô…” Sồ Phượng bị thái độ của Ninh Thư làm cho nghẹn đến không nhẹ, lạnh giọng nói: “Hoa Đóa Nhi, cô đừng quá đắc ý.”

“Tôi đắc ý cái gì, có cái gì để đắc ý đây.” Ninh Thư hoàn toàn không thể lý giải ý tứ của Sồ Phượng, chẳng lẽ Sồ Phượng cho rằng cô cố ý không nói tên của đại thúc?

Một cái tên mà thôi, không có gì không thể nói.

Sắc mặt Sồ Phượng đông lạnh, trên tay toát ra băng trùy hướng về Ninh Thư, Ninh Thư lập tức rút súng ống ra, lạnh giọng nói: “Sồ Phượng, cô làm gì vậy?”

“Hoa Đóa Nhi, cô chẳng qua chỉ là một người hạ đẳng không có thức tỉnh dị năng, cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy, cô có tin hay không cho dù tôi giết cô, trưởng quan cũng sẽ không nói gì.” Sồ Phượng lạnh giọng nói.

Ninh Thư cảm thấy quá vô ngữ, híp mắt nhắm vào Sồ Phượng, lớn tiếng nói: “Sồ Phượng, cô có phải hay không đầu óc có vấn đề, lại chạy đến nhà của tôi giết tôi.”

Thật sự không hiểu nổi trong lòng nữ chủ quân đang suy nghĩ gì.

“Chỉ bằng thái độ của cô đối với tôi, tôi giết cô cũng không đủ.” Băng trùy trong tay Sồ Phượng xoay tròn, băng trùy rất bén nhọn, cùng không khí tiếp xúc, toát ra khói trắng dồn dập.

Con mẹ nó, thật sự là bệnh tâm thần a, tâm tư của nữ chính là như thế nào a?

Ninh Thư trông thấy Sồ Phượng đối với mình một bộ dạng hận đến ngứa răng, suy tư chính mình phải hay không ở nơi nào đắc tội quá mức với Sồ Phượng rồi, từ khi đến căn cứ, cô cùng Sồ Phượng liền không có lui tới gì đi.

Giáo Y đại thúc cùng trưởng quan nói chuyện đã trở về, đi vào trong phòng liền chứng kiến hai cô gái đang giằng co, nhướng đôi lông mi anh tuấn, lên tiếng nói: “Hai người đang làm gì vậy?”

Đại thúc vừa nói, một bên lại rút súng ống từ bên hông ra chĩa vào Sồ Phượng, thời điểm Sồ Phượng đối mặt với Giáo Y đại thúc liền có vẻ khẩn trương hơn nhiều, dù sao người này ngay cả tang thi cũng có thể bắn trúng, Sồ Phượng cũng không cho rằng tốc độ của mình có thể theo kịp tang thi.

Giáo Y đại thúc nhìn về phía Ninh Thư, nhàn nhạt nói: “Không biết cho cô ăn để làm gì, bị người đánh tới cửa, không có tiền đồ.”

Ninh Thư: …

Sồ Phượng thu hồi băng trùy trong tay mình, hướng Giáo Y đại thúc nói: “Anh thu súng lại đi, tôi không phải là địch nhân.” 

Giáo Y đại thúc thu hồi súng ống, lạnh lùng hướng Sồ Phượng hỏi: “Chuyện gì?”

Sồ Phượng nhất thời không biết nên nói cái gì, cô đến tìm người nam nhân này chính là xúc động nhất thời, bởi vì người nam nhân này, mà cô cùng Cô Lang cãi nhau.

“Tôi cãi nhau với Cô Lang.” Sồ Phượng đem ý nghĩ trong lòng mình buộc miệng thốt ra, quan sát Giáo Y đại thúc.

Vẻ mặt Giáo Y đại thúc biểu tình không thể hiểu được cộng thêm mộng bức, loại vẻ mặt này vẫn là lần đầu tiên Ninh Thư chứng kiến xuất hiện ở trên mặt Giáo Y đại thúc, Giáo Y đại thúc kinh ngạc nói: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”

Ninh Thư: PHỐC…

Sắc mặt Sồ Phượng lúc xanh lúc trắng, lại nhìn đến vẻ mặt Ninh Thư nín cười, cả người giống như đang ngâm ở trong nước sôi vậy, toàn thân đều nóng rát.

Sồ Phượng thoáng cái liền chạy ra khỏi phòng, đóng sập cửa mà đi, cửa tức khắc thoáng ‘Bang’ một cái phát ra tiếng vang lớn, ngay cả bụi bặm trên tường cũng rơi xuống.

Ninh Thư đào đào lỗ tai của mình, âm thanh thật sự quá lớn a.

Ninh Thư xoay đầu lại hướng đại thúc nói: “Đại thúc, người ta đây là tới tìm chú làm nũng đấy.”

“Cái quỷ gì vậy?” Đại thúc cau mày, hướng Ninh Thư nói: “Phủi phủi ghế sô pha đi.”

Ninh Thư: “Tại sao phải phủi ghế sô pha?”

“Chỗ bị cô ta ngồi qua thực dơ.” Giáo Y đại thúc nhàn nhạt nói.

Ninh Thư: (⊙o⊙)

Quả thực hết thuốc chữa.

Giáo Y đại thúc làm chút cơm cho Ninh Thư, phần cơm chỉ đủ để một người ăn, Ninh Thư hỏi: “Chú không ăn sao?”

“Tôi ăn rồi.”

Đại thúc nhàn nhạt nói.

Ninh Thư bĩu môi, trưởng quan mời chú ăn cơm cũng không mang theo cô.

“Đại thúc a, chỉ có một cái giường, cháu ngủ ở đâu?” Đây là căn phòng một gian, cũng chỉ có một cái giường, cho nên hiện tại Ninh Thư liền muốn biết cô ngủ ở nơi nào.

Giáo Y đại thúc nhàn nhạt nói: “Cô muốn ngủ với tôi?” Lúc đại thúc nói chuyện mắt kiếng gọng vàng phản xạ ánh sáng, nhìn xem hết sức ma quỷ cùng nguy hiểm.

Ninh Thư vội vàng xua xua tay nói: “Cháu ngủ ghế sô pha là được rồi.”

Đại thúc ‘ừ’ một tiếng, hiển nhiên rất hài lòng đối với đề nghị này, Ninh Thư bĩu môi, cô dầu gì cũng là một nữ nhân, chẳng lẽ đại thúc một người nam nhân không nên ngủ ghế sô pha, biểu hiện một chút phong độ của đàn ông sao?

Cảm thấy đại thúc căn bản cũng không có coi cô là nữ nhân.

Buổi tối, Ninh Thư cuộn tròn ở trên ghế sô pha, vẻ mặt oán niệm mà nhìn đại thúc nằm ở trên giường, mẹ nó thật để cô ngủ ghế sô pha a.

“Tút tút tút tút…”

Thời điểm nửa đêm, Ninh Thư đang ngủ say, một hồi tiếng cảnh báo chói tai vang lên, Ninh Thư liền cùng mang bệnh kinh hấp hối ngồi dậy, cả người đều ngáo ngáo ngơ, quay đầu trông thấy đại thúc đã xoay người đi xuống giường, mặc vào áo khoác.

“Tang thi đến công kích căn cứ, mau đứng dậy.” Đại thúc kéo cổ áo sơ mi một chút, cài nút áo trên cổ tay áo sơ mi.

Ninh Thư: hơn nửa đêm còn đến công thành, tổn thọ a.

Ninh Thư bay nhanh từ trên ghế salon nhảy xuống, cầm lấy súng ống trên mặt bàn, cây gậy cùng rìu theo sau lưng đại thúc đi ra cửa.

Rất nhiều người đều vội vàng hướng cổng căn cứ chạy tới, thậm chí có người ngay cả quần áo cũng chưa có mặc xong, một bên chạy một bên mặc quần áo.

Đến cổng căn cứ, đèn pha cực lớn chiếu vào tang thi ở bên ngoài căn cứ, này đó tang thi không biết mệt mỏi hướng căn cứ xông vào, coi như là bị cổng căn cứ cùng lưới điện ngăn lại, bị lưới điện làm cho toàn thân bốc khói biến thành màu đen cũng không biết sợ hãi.