Suy nghĩ một hồi, đằng thanh quay qua nói với lão trần
-"mang cho ta 30 cân vôi sống, 20 cân hùng hoàng, đổ thẳng vào cái giếng này, không thể chậm chễ"
Nghe thấy vậy thì lão trần cũng không nhiều lời, đích thân chạy vội đến khắp các tiệm thuốc trong trấn thu gom, đến gần nửa canh giờ thì quay trở về cùng với mấy tên thanh niên, trên tay ai nấy cũng vác mấy bao bố, lão trần chạy tới bên đằng thanh hổn hển nói
-" tôi đã thu gom hết vôi sống cả hùng hoàng trong trấn này rồi"
-" tôi chỉ bảo ông lấy đủ 50 cân, ông lấy nhiều vậy làm gì?" Đằng thanh thắc mắc hỏi
-" thì tôi nghĩ càng nhiều càng tốt" lão trần ngơ ngác trả lời lại
Đến đây thì đằng thanh cũng hết nói, đúng là mấy kẻ có tiền không biết tiếc của là gì, đành thở dài rồi chỉ mấy tên thanh niên đổ hùng hoàng và vôi sống xuống giếng theo tỉ lệ 3/2 song xuôi lại ném theo một viên tinh thạch màu đỏ thẫm đứng bên miệng giếng chờ đợi, đến nửa ngày không có động tĩnh, lão trần mất dần kiên nhẫn định hỏi đằng thanh liệu việc này có hiệu quả không thì bất ngờ bên dưới giếng phát hiện dị động, tất cả mọi người hiếu kì đều xúm lại xem xét, bất chợt một đợt nước lớn từ bên dưới bắn lên đem theo cả vôi sống hắt lên làm cho mấy kẻ sung quang chạm phải nóng rát vội chạy ra xa
Tiếp theo đó là một tràng như thể có ai đó đang khuấy động cả mặt giếng, đằng thanh đứng một bên nhìn thì mỉm cười đắc chí, tưởng tà vật này cứng đầu hoá ra cũng chỉ có như vậy, phi thân tới bên miệng giếng ném xuống một tờ ngọc phù, lá phù từ từ bay xuống không lửa mà cháy như thiêu, dị thường là khi chạm với nước bên dưới giếng thì biến tất cả thành một biển lửa bốc cao đến tận gần bên trên mặt giếng, một nhân ảnh phi lên từ biển lửa ý đồ thoát thân, đằng thanh đứng bên cạnh cũng không lộ vẻ hoảng hốt, hai tay bắt quyết chỉ về hướng ngũ hành kì hô một tiếng "khởi", nhân ảnh kia khi bay tới miệng giếng lập tức đụng phải mấy sợi chỉ đỏ mà đằng thanh đã bày sẵn, cả thân thể như bị một lực phản phệ liền bị đánh ngã lại xuống đáy giếng, đám người vừa ban nãy còn muốn xem hiếu kì thấy một màn này thì chạy tứ phía, kẻ nào cứng gan lớn mật cũng chỉ dám núp sau mấy dãy non bộ phong thuỷ gần đó mà ngó đầu ra nhìn, nhân ảnh kia cứ năm lần bảy lượt muốn thoát vây đều bị đánh xuống như vậy giường như đã không chịu nổi nói vọng lên
-" đại pháp sư, xin tha mạng, ta chỉ là muốn báo thù "
-" cố sự của ngươi ta đã rõ, nhưng ngươi lạm sát nhiều kẻ vô tội như vậy tội nghiệt đã quá nặng, không còn cơ hội nữa rồi"
Đằng thanh vẫn giữ ngữ khí nhàn nhạt đáp
-" tôi nguyện trao trả hồn phách cho tên cầm thú kia, chỉ mong đại pháp sư khai ân, ta là quá uất hận nên mới làm ra cớ sự này"
Như chỉ chờ câu này, đằng thanh tiến tới miệng giếng gỡ bỏ ngọc phù, tháo mấy sợi chỉ đỏ kia ra, nói vọng xuống
-" lên đây cho ta"
Lập tức từ dưới giếng bay lên một đạo hư ảnh, chính là lý thỵ, tóc tai bù sù, quần áo tả tơi do ban nãy cố thoát khỏi ngũ lôi định hồn chân kì, cả người toát ra quỷ khí nồng đậm, nhìn thấy đằng thanh thì lập tức quỳ xuống vội khóc lóc van xin
-" xin đại pháp sư khai ân... xin đại pháp sư khai ân"
Đằng thanh nhìn lại nữ tử này một lần, cảm thấy có chút không đúng lại hỏi
-" ngươi chết cách đây là mới đúng thất tuần, làm sao tu vi lại mạnh như vậy "
Lý thỵ ngẩng mặt lên nhìn đằng thanh uất ức nói
-" ta vốn khi chết đi, oán khí quá nặng lại vào đúng quỷ tiết, cho nên đã có thể trở thành lệ quỷ, hơn nữa lại hút máu nhiều người để tu luyện, sau đêm nay nếu như ngài không đến, có thể nhập xác trở thành quỷ thi "
Đằng thanh nghe vậy thì mới nhớ ra việc có nhiều sác chết ở trang viên đến vậy, cũng không nói nhiều, kêu cô ta trả lại hồn phách của trần chí viễn, thu lại vào linh phù rồi nhìn cô nói tiếp
-" ta sẽ trực tiếp siêu độ cho ngươi, dù đã gây ra tội lỗi nhưng căn bản về đạo lý cũng là điều dễ hiểu" lý thị nghe vậy thì lập tức cúi đầu bái tạ, đối với một phận nữ nhi, những điều mà cô đã phải trải qua thật sự cũng là quá bi thương, đằng thanh lập tức khoanh chân ngồi xuống, miệng bắt đầu niệm vãng sinh chú, lão trần đứng bên nhìn chỉ thấy hư ảnh của lý thị ngày càng mờ nhạt, sau một hồi thì từ từ tan biến vào khoảng không, lúc này mới dám mở miệng
-" cô ta...đâu rồi"
-" ta đã siêu độ cho cô ta rồi"
Đằng thanh từ từ đứng dậy quay lại phía lão trần nói
-" cả gia đình ngươi nợ cô ấy, cơ sự hôm nay cũng bắt nguồn từ tên quý tử nhà ngươi, sau này phải chuyên tâm tích đức, may ra khi xuống đến âm ti hình phạt sẽ nhẹ bớt một chút" nói rồi quay ra đi đến từ đường nhà họ trần., lão trần nghe vậy thì hai mắt bắt đầu rưng rưng, không phải lão sợ sau này mình sẽ bị khổ ải dưới âm ti, chỉ là thấy hối hận vì đã không chăm chút đạo đức cho đứa con mình, luôn bưng bít cho những tội lỗi nó gây ra, tưởng như là thương nó, hoá ra cuối cùng là hại chết nó
Đằng thanh đi đến từ đường nhà họ trần, tiến đến sát trần chí viễn, lấy ra tấm ngọc phù, điểm một dấu tay lấy ra một nhân ảnh mờ nhạt, trần phu nhân thấy đó là cũng là trần chí viễn thì thập phần kinh ngạc, nhưng cũng không giám nói gì, chỉ dám đứng bên chờ đợi, đằng thanh nhắm mắt, miệng lẩm dẩm đọc cái gì, sau đó kéo một hồn ba phách của hắn đặt lại thân thể, chỉ thấy trần chí viễn run lên bần bật rồi ngất lịm đi, trần phu nhân thấy như vậy thì khóc rống lên ôm con gào khóc
-" đại pháp sư, con trai tôi sao vậy"
Đằng thanh phủi phủi tay, đứng dậy nói
-" chỉ là hồn phách rời thân thể quá lâu, vài ngày sau sẽ bình phục, cứ cho hắn ra ngoài tiếp xúc với ánh mặt trời nhiều một chút"
Nói song bước ra ngoài, thấy lão trần cũng đang chạy vào
-" đại pháp sư... ơn trời biển này không thể đền đáp"
Đằng thanh bước ra ngoài lại nhớ tới gì đó quay lại nói với lão trần
-" trang viên này đã chết nhiều người, phải đem xác người đi thiêu để tránh sảy ra thi biến, cái giếng kia thì đem sỏi hoặc đá phiến lấp đi rồi đem vôi sống rải xuống hết phần đất này, sau nửa năm lệ khí sẽ tan hết "
Lão trần nghe vậy thì quỳ xuống dập đầu xì xụp bái tạ, đằng thanh cũng không nhiều lời lập tức rời khỏi trần gia hồi sơn