Tiến lại phía cái giường với toàn thân mệt mỏi, đặt người xuống thì mới thấy thoải mái hơn một chút thế nhưng vừa mới hít vào một hơi thì trong đầu hắn nghĩ ra cái gì đó, đảo mắt quanh căn phòng rồi vỗ đầu bôm bốp, đúng rồi Hà Liên, Hà Liên và cả thần vòng kia nữa, tại sao không hề gặp họ trong trận chiến trên núi cô yêu? chẳng phải cô ta đã nói chính cô ta bị thần vòng kia bắt đi để câu hồn người khác phục vụ cho việc tu luyện của năm con quỷ thi kia sao, suy nghĩ một hồi mà vẫn chưa đưa ra được một giả thiết chính đáng, trái lại càng làm cho sự việc rối ren hơn cho nên hắn quyết định đi ngủ, chuyện gì cũng phải có nguyên nhân của nó, không xớm thì muộn hắn cũng sẽ biết được chân tướng của việc này
Ngủ một giấc thật đã, sáng xớm tỉnh dậy thì thấy mặt trời đã rọi thẳng vào phòng thì có chút vội vã choàng tỉnh dậy, thấy bên cạnh tên chủ quán trọ đã đứng đó từ lúc nào thì dụi dụi mắt hốt hoảng nói
-ông…ông đứng đó làm gì?
Tên chủ quán chờ cho hắn tỉnh táo một chút rồi mới chắp tay kính cẩn nói
-đạo trưởng …à không Dương Vũ, có người tìm cậu
-tìm ta
Dương Vũ thắc mắc hỏi, lại nghĩ ngay ra đó là Lệ nhi thì vội vàng vệ sinh sạch sẽ, lao luôn xuống dưới lầu thì đã thấy Lệ nhi ngồi ở một bàn gần đó, trên bàn đã dọn sẵn một mâm cơm thịnh soạn thì tiến lại chỗ nàng tươi cười
-thật ngại quá, cô chờ tôi đã lâu chưa?
Lệ nhi nghe thấy giọng nói của hắn thì lập tức quay lưng về phía sau, nhẹ nhàng nói
-tôi cũng vừa mới tới thôi
Nghe vậy thì Dương Vũ mới an tâm một chút, ngồi xuống bàn lập tức nhìn về mấy đĩa thức ăn ngại ngùng
-đồ ăn đã nguội hết cả rồi, cô đã chờ tôi rất lâu rồi đúng không?
Thấy nàng chỉ lắc lắc đầu tỏ vẻ không phải thế nhưng trong lòng hắn lại áy náy vô cùng, lập tức cầm đũa lên gắp cho nàng một chút đồ ăn rồi nói mấy câu tạ lỗi, Lệ nhi cũng không cố kị mà vui vẻ đón nhận, hai người ngồi ăn uống một lúc thì Dương Vũ mới đề cập tới chuyện muốn thăm dò tình hình tên a Tường kia, thử xem những xuy luận ngày hôm qua của hắn có đúng hay không, Lệ nhi khi nghe hắn nói vậy thì trong đầu quả là có chút mập mờ, truyện của giới pháp thuật bọn hắn thì làm sao nàng có thể hiểu thấu, thế nhưng vì hắn là một người tốt, chí ít là cô cảm nhận vậy cho nên những điều hắn làm thì có lẽ không sai, một hồi sau mới cất tiếng hỏi
-a Tường là một người tốt, huynh ấy trước kia đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cái gì mà bắc tông gì gì đó tôi nghĩ là không phải đâu
Thấy nàng bênh vực hắn ta như vậy thì Dương Vũ cũng cảm thấy là điều dễ hiểu, thế nhưng vẫn giải thích
-trên đời này không thể biết hết chuyện gì được đâu, con người cũng vậy, nếu như đánh giá họ qua vài lần họ làm điều tốt thì có lẽ chẳng có ai là người xấu cả
Câu này của hắn khiến Lệ nhi đăm chiêu suy nghĩ, thật quả đúng như lời hắn nói, trên đời này quả thực chẳng thế đánh giá được việc gì một cách dễ dàng cả, lại quay qua hắn
-vậy huynh nói xem, huynh là người tốt hay người xấu
Dương Vũ đang chuẩn bị ăn một miếng đồ ăn mà khi nghe nàng nói vậy cũng phải bỏ xuống, nhìn nàng chăm chăm với ánh mắt sắc lạnh nói
-cô đoán xem
Nói rồi lại gắp thức ăn mà không để ý rằng nàng đang nhìn hắn một cách rất kì quặc, cũng không thể nói gì thêm nên nàng đành im lặng, hai người cứ như vậy mà ăn uống
Một lúc sau thì cả hai đều đã no bụng, Dương Vũ nói với nàng cứ ở lại quán trọ đợi hắn, hắn muốn ra ngoài điều tra một lúc song việc sẽ lập tức quay trở về, Lệ nhi nghe vậy thì cũng muốn đi cùng hắn, thế nhưng Dương Vũ nói ngày hôm nay cũng chỉ là đi thám thính tình hình, cho nên cứ để hắn đi một mình sẽ tiện lợi hơn, Lệ nhi nghe hắn giải thích vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, dặn dò hắn cẩn thận, nói là song việc phải quay về ngay, Dương Vũ cũng chỉ ậm ừ cho qua rồi lập tức rời đi
Theo lỗi cũ mà tên a Tường hôm qua đã dẫn hắn đi tới tiệm quan tài mà đi một mạch, tới trước cửa tiệm thì mới dừng lại, nhìn trái nhìn phải không thấy có bóng người thì mới dám lấy từ trong túi áo ra một đoạn dây thừng, cuối đoạn dây có cheo một cái móc ba vuốt dựng ngược, đi tới phần cuối của bức tường rồi ném móc lên giật giật hai cái, thấy móc sắt đã bám chặt vào tường thì lại nhìn xung quanh một chút rồi từ từ chèo lên, bức tường này tuy không cao lắm nhưng cư nhiên đã khá lâu đời, rêu phong mọc đầy cả khiến việc leo lên khó khăn một chút thế nhưng đối với Dương Vũ cũng chỉ là trò trẻ con, nhún chân một chút là đã bật được lên trên, quan sát bên trong thì khá là hụt hẫng vì giường như bên trong không có lấy một bóng người, lúc này mới nhớ ra trước khi để cho đám người a Tường vận chuyển quan tài tới đạo quán thì lão già đóng quan tài kia có dặn bọn chúng phải về trước buổi đêm, có vẻ như việc này rất quan trọng, thế nhưng bây giờ bên trong cửa tiệm không có người thì hắn cũng không thèm suy nghĩ nhiều, lập tức nhún người bay vào bên trong
Khi vừa chạm đất thì chân hắn như dẫm phải một vùng bùn lầy khá nhầy nhụa, lập tức cảm thấy khó có thể giữ thăng bằng liền rút hắc hạo diệt thần châm ra cắm xuống vùng đất đó lấy lại một chút thăng bằng, thế nhưng hắn không ngờ thần châm vừa cắm xuống thì lập tức bị ngập mất một nửa, kì dị hơn là từ trong thần châm bộc phát ra một loại hắc khí kì lạ mà chính hắn cũng không thể xác định được, tính đi tính lại thì hắn vẫn thấy thoát ra khỏi đám bùn lầy này trước là tốt nhất, vội nhún người bay ra thì lập tức cảm nhận được ở bàn trân có một bàn tay đang nắm lại, hốt hoảng nhìn về thì thấy từ vùng đất nhão nhoét kia thò ra một bàn tay đang nắm chặt cổ chân hắn, từ từ dùng lực mà kéo xuống, lúc này Dương Vũ bị đẩy vào thế khó, hai tay đang phải nắm chắc thần châm giữ thăng bằng, một chân thì lại bị bàn tay kia kéo xuống, tuy lực lượng không mạnh nhưng lại cực kì khó chịu khiến hắn mất cảm giác thăng bằng, mấy lần suýt ngã xuống chỗ đất bùn đó, may mà hắn trước đây cũng đã tu luyện một chút thể thuật cùng Đằng Thanh nếu không khó có thể đứng vững, đang phải vật lộn với cái bàn tay kia thì từ trong đám bùn lầy lộ ra vài cánh tay khác, cái xa cái gần nhưng đều vươn tới chân hắn mà kéo xuống, lúc này thực sự hắn không thể giữ nổi thăng bằng, tay thì nắm thần châm, chân thì bị đám tay kia kéo xuống, tình huống trở nên khá cấp bách, suy tính một hồi liền xoay người ngửa mặt kên trời, cắn máu đầu lưỡi rồi phun xuống phía dưới chân, trong giây phút chạm phải máu của hắn, đám tay kia như chạm phải than hồng cháy xèo xèo rồi buông chân hắn ra, Dương Vũ thấy vậy thì không chậm chễ, lập tức hai chân đạp bùn mà lăng không bay ra ngoài, đám tay kia như không thể vờn tới chỗ hắn nên cũng
lặn nghỉm xuống mặt bùn không thấy tung tích nữa