Bút Kí Huyền Môn

Chương 30: Trận chiến bắt đầu




Nhìn qua Dương Vũ vẫn thấy hắn không hề nao núng thì trong lòng khẽ động, cậu trai trẻ này thật sự là không tầm thường, lập tức kích phát cương khí lên kiếm phong, từ tay áo lấy ra hai lá phù dán lên thân kiếm tụng niệm chú ngữ, chỉ thấy từ hai lá bùa phát quang ra một luồng bạch khí bao trọn lấy thân kiếm, đúng lúc này đám tà vật kia cũng xông tới, tuy tu vi hữu hạn nhưng số lượng có thể nói là vô số, hai người họ đứng ở cửa sinh thay nhau chém giết, một cảnh tượng có thể nói là hết sức hùng tráng, hai đạo sĩ cùng trợ chận, chém giết tà yêu, quỷ huyết bay tứ phía, có thể nói như là trong những câu chuyện truyền thuyết, bên tử môn thì đám tà vật kia vừa bay tới thì liền bị hào quang của đoạn chỉ đỏ kia thiêu dụi, một mùi khét nồng nặc đem theo hôi thối tới chỗ hai người, nếu không phải là đã kinh qua không ít tà vật thì có lẽ chỉ cần ngửi qua cái mùi này đã có thể lập tức ói mửa

Sau một tuần nhang thì sinh môn đổi chỗ cho tử môn, Dương Vũ cũng Quảng Viễn chân nhân lại đổi chỗ, chỉ thấy bên sinh môn lúc này tà vật ngày một nhiều, lệ quỷ thụ yêu tiến lại vẫn trùng trùng không ngớt, thấy tình cảnh có vẻ khó sức chống đỡ thì Dương Vũ liền nói với Quảng Viễn chân nhân thủ trận trong chốc lát còn mình lấy từ trong túi vải ra một lá linh phù, cắn đầu lưỡi phun một búng máu lên tay vẽ loằng ngoằng vài nét rồi dán lên sau gáy tụng niệm chú ngữ 

“Ngọc thanh lão tổ, thần uy thông thiên 

Hộ ngã linh thân, Tận diệt yêu tà”

Nói song lập tức phóng thích cương khí lên hắc hạo diệt thần châm lao thẳng đến phía trước, chỉ thấy thân ảnh của Dương Vũ đột ngột sáng bừng, quỷ khí sung quanh thân thể bị bức lui ra xa, Quảng Viễn chân nhân thấy như vậy thì có chút kinh ngạc, độ hóa linh thân là một loại pháp thuật cao cấp của đạo gia, với một người trẻ tuổi như vậy mà có thể thi triển quả thực là có chút khó tin, bất quá loại pháp thuật này hao tổn không ít khí lực, một khi thi triển song thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, lúc đó nếu như không thể diệt hết được đám tà vật này xem như chỉ còn con đường chết 

Về phía Dương Vũ sau khi thi triển độ hóa linh thân thì không hề chậm chễ liền một hơi sông tới, một đòn quét ngang đã có thể diệt được một cơ số quỷ hồn, quỷ huyết vương vãi khắp mặt đất thế nhưng số lượng của bọn chúng xem chừng càng ngày càng đông đảo, từ trong suy nghĩ thấy chuyện này không song nên quyết định chơi liều một phen, quay qua nói với Quảng Viễn chân nhân 

-lục lôi địa hỏa phù

Nghe vậy thì Quảng Viễn chân nhân không dám chậm chễ liền rút ra sáu lá phù ra hiệu kêu Dương Vũ bắt lấy, chỉ thấy hắn ta đón được sáu lá phù rồi niệm chú lăng không bay lên không chung, tung sáu lá phù thành một hình tròn rồi hạ xuống, sáu lá phù kia sau khi được hắn ném ra thì lập tức phát quang, lục lôi địa hỏa phù này thực chất cũng giống như dẫn lôi phù, nhưng khác là có thể kêu gọi được sáu loại lôi phong khác nhau nhưng chỉ có thể tác dụng lên lệ quỷ bậc trung, thật sự là Quảng Viễn chân nhân cũng không hiểu hắn tại sao lại dùng nó trong trường hợp này, nhưng lục lôi từ phù chú vừa đánh xuống thì một bộ phận tà vật bị tiêu diệt không ít, đến lúc này thì Dương Vũ mới cười cười quay lại giải thích

-tu vi của bọn chúng đã bị năm con quỷ thi chiếm trọn, bây giờ chúng chỉ có số lượng, còn chất lượng thực chất không hề có

Nói rồi lại lập tức lại vung thần châm đánh về tứ phía ý muốn tốc chiến tốc thắng, Quảng Viễn chân nhân cũng đã nhận ra điều này nhưng giờ không phải thời gian khen ngợi tên tiểu tử kia liền cũng lăng không lên mà chém giết, chỉ trong chốc lát uy lực của hai người cùng lục lôi địa hỏa phù đã tiêu diệt vô số tà yêu, quỷ huyết văng ra tứ phía, đến giờ thì mọi chuyện đã trong tầm kiểm xoát, thế nhưng sinh một lại một lần nữa đổi chỗ cho tử môn, cả hai người lại di chuyển sang sinh môn một lần nữa, bất quá đến giờ Dương Vũ tinh lực đã cạn kiệt quá nửa, cũng may mắn vì bây giờ số lượng lệ quỷ còn lại cũng không nhiều thế nên chỉ cần một chút sức lực còn lại là hai người đã giải quyết song hết.

Sau khi đã thấy không còn sót lại yêu vật nào nữa thì cả hai mới ngồi bệt xuống đất, Quảng Viễn chân nhân thở hổn hển mà nói với Dương Vũ

-trong đời ta chưa từng có một trận chiến nào mà phải gặp địch thủ đông đảo như thế này 

Dương Vũ ngồi cạnh cũng không khá hơn là bao, không muốn nói nhiều lập tức khoanh chân điều tức, thấy vậy thì Quảng Viễn chân nhân cũng không làm phiền nên đứng dậy thu dọn lại chiến trường một chút rồi cũng ngồi điều tức theo hắn, sau hơn một canh giờ thì có vẻ đã khá hơn, hai người cũng nhau mở mắt thì đã thấy mặt trời đã về gần tới chân núi thì hơi có chút kinh ngạc, đã muộn như vậy rồi sao, không ai bảo ai liền lập tức tiến về huyệt động kia, lúc này mới cảm thấy trận chiến này mới thực sự bắt đầu 

Khi vừa mới tiến vào cửa hang động thì bất ngờ Quảng Viễn chân nhân nhớ ra điều gì đó, quay qua Dương Vũ cả kinh nói

-chúng ta mắc bẫy rồi

-mắc bẫy,là…là sao cơ?

Dương Vũ ngạc nhiên hỏi, thấy vậy thì Quảng Viễn chân nhân mới từ từ ghép lại các thông tin rồi mới cẩn trọng giải thích với hắn

-cậu nghĩ xem, trong ngọn núi này tà vật không ít, cứ cho rằng chúng bị năm con quỷ thi kia hút cạn tu vi thì đáng lẽ năm con quỷ thi đó đã có đủ cường đại để đột phá phong ấn, tại sao lại cố chấp ở trong không ra 

Nghe đến đây thì Dương Vũ cũng bừng tỉnh ra đại ngộ, quả đúng như lời ông ta nói, tà vật trong núi này quả là vô số, tu vi ít nhất cũng đã trăm năm, nếu để cho năm con quỷ thi đó hấp thụ thì chúng đã trở thành thi vương, với cái phong ấn kia chưa chắc đã có thể giữ được chúng, nhưng tại sao chúng lại không trở ra, thế nhưng bây giờ điều đó đâu còn quan trọng nữa, phóng lao thì phải theo lao, vậy nên không còn cách nào khác, lần này cũng lắm là chết thôi, số phận của một pháp sư nhân gian cũng chỉ có con đường này, suy nghĩ cũng chẳng còn thời gian, thế nên hai người vội nhìn nhau một cái rồi tiến thẳng vào trong, khi đến gần cửa động thì trong tay Dương Vũ tám tấm phù đã nắm chặt, ánh mắt sắc lên lãnh khí ngút trời, Quảng VIễn chân nhân bên cạnh cũng đã cảm nhận được chiến ý của hắn nên cũng hào hứng đôi phần, tới cuối đoạn đường liền kêu hắn khai mở phong ấn của bát quái kì đồ, Dương Vũ nghe ông ta nói vậy thì có chút thắc mắc hỏi 

-chẳng phải ngài đã bày ra phong ấn này sao? sao lại kêu tôi giải?

Quảng Viễn chân nhân thấy hắn thắc mắc như vậy thì vuốt râu lắc đầu cười gượng

-bần đạo làm sao mà đủ uyên thâm để tạo ra kì đồ này, thật sự là do một cao nhân khác

Nói rồi lại nhìn Dương Vũ ý vị 

-thật sự là trùng hợp, ki đồ này cũng chính là sư công của cậu, Lục Thế Phương, Lục thiên sư tạo ra

Dương Vũ đang nhìn nhìn về phía kì đồ kia thì khuôn mặt toát lên vẻ kinh ngạc khi nghe Quảng Viễn chân nhân nói ra câu vừa rồi 

-cái gì…ngài nói thật sao?