- ta...ta...biết nói sao?
-thì ngươi đang nói đó thôi!
sư thái tức giận
-ngươi biết ta 5 năm qua đã khổ cực như thế nào không....
Dương Vũ nghe vậy thì ngập ngừng một chút, sắp sếp lại câu từ rồi mới nói:
-ta thật sự không biết, nhưng ban nãy ta chỉ nhớ được khi bị nhốt trong cái vòng sáng kia ta đã thấy rất nhiều hình ảnh kì lạ.
cả sư thái và Đằng Thanh nghe hắn nói như vậy thì cũng chẳng bận tâm lắm, dù gì hắn cũng đã nói được còn đỡ hơn một kẻ tật nguyền
sư thái ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- từ nay ngươi phải đổi cách sưng hô, cứ ngươi ngươi ta ta thật chẳng có tôn ti trật tự, sau này ngươi gọi Đằng Thanh là sư huynh, gọi ta là sư phụ
Dương Vũ nghe vậy thì cười tít mắt
-ta...à đồ đệ tuân lệnh
Đằng Thanh có vẻ đắc chí xoa đầu thằng bé, chỉ có sư thái là ngầm thở dài trong bụng, thằng bé này nghịch ngợm vậy chắc chắn nói cũng không phải ít, lỡ một ngày mình đang bế quan tu luyện đến một cảnh giới khác, tên tiểu tử này vào chọc phá thì đúng là phải ói máu mà chết, bất quá sự việc ban nãy đã khiến sư thái thay đổi cách nhìn về Dương Vũ, nguồn nguồn tu vi kì lạ kia là từ đâu mà có, nó không hẳn là cương khí, cũng chẳng phải quỷ khí, lại có uy lực kinh người như vậy, nó là cái gì đây...
suy nghĩ một hồi, sư thái quay qua nói với hắn:
- ngươi lần này đi theo ta, giới pháp thuật đang mở một hội đồng quy tụ rất nhiều những tinh anh, ta cho ngươi đi kiến thức một chút
nói rồi lại quay qua Đằng Thanh
- ngươi đến âm giới một chuyến, điều tra tiếp đi, song việc về báo cho ta tình hình
Đằng Thanh nghe vậy thì cũng không nhiều lời, chắp tay bái sư thái một cái, một tay lấy ra một tờ ngọc phù, tay còn lại kết ấn, lập tức lá bùa cháy phừng phừng, Đằng Thanh mở mắt ra hô to
- Đệ tử đời thứ 31 phái Liễu Tiên Lục Đằng Thanh
nay địa khảo u minh
trừ ma vệ đạo
thái thượng tam thanh cấp cấp như luật lệnh.
chú ngữ vừa đọc song lập tức nhân ảnh của hắn tan trong hư không, hình ảnh này Dương Vũ cũng đã thấy qua vài lần, chỉ là không biết sư huynh đã đi đâu, lúc trước cũng có đôi lần hắn chỉ chỉ vào hướng Đằng Thanh biến mất, ý hỏi sư phụ rằng hắn đã biến đi đâu mất, sư thái cũng không nói, không phải là không muốn hắn không được biết, chỉ là... lười trả lời với một kẻ câm
thấy tên đồ đệ vẫn đang nhìn về phía Đằng Thanh biến mất, sư thái lại cất giọng nói như thể một người thầy đang dạy môn sinh:
- hắn đã tới âm giới, lâu nay sư phụ ta hạ sơn đã lâu, đến giờ này không có tung tích, manh mối gần nhất ta thu thập được rằng người đã tới âm giới, cụ thể là đi đâu ta cũng không rõ nữa
Dương Vũ nghe vậy thì hai mắt sáng lên nói
- sư phụ, đồ đệ cũng muốn tới đó, cho đồ đệ tới đó chơi đi
sư thái nghe vậy thì cười phá lên
- ra đây chịu một chưởng của ta, may mắn thì cũng không đến mức hồn phi phách tán
Dương Vũ nghe vậy thì thắc mắc hỏi:
- chẳng phải sư huynh cũng tự mình xuống đó được sao? cũng đâu cần người đánh?
sư thái thấy hắn hỏi nhiều vậy cũng không hứng thú trả lời, thế nhưng hắn cũng là môn đồ của bả, trước sau gì cũng phải biết, đành phải giải thích
- hắn có tu vi đủ mạnh để sai khiến quỷ binh mở một đường phụ xuống đó, giờ thì ngươi chưa thể, sau này pháp lực tăng tiến cũng có thể làm như hắn
nghe sư thái nói vậy, hắn cũng giả vờ ồ ồ gật đầu, thực chất đến nửa lời cũng chẳng nghe lọt tai, lại hỏi
- sư phụ, trước đây con nghe người nhắc tới rất nhiều nhân vật như phán quan, bát gia, thất gia, diêm vương, những người đó bộ dáng ra làm sao, có phải rất soái không, có phải....
- ngươi có thể hỏi ít lại được không, sao ngươi phiền toái quá vậy
lần đầu tiên trong đời, sư thái phải vứt bỏ đi bộ dáng tiên phong đạo cốt để mắng một đứa trẻ, nghĩ đến cũng thật là hết nói nổi
-sư phụ...
- lại muốn hỏi gì nữa?
sư thái trừng mắt lườm hắn
- hì hì... con đói rồi, sư phụ có gì ăn không?
thật đúng là một tên nhắng nhít, đến lúc này sư thái chỉ biết thở dài trong bụng thầm nói
" thảm rồi, thật sư thảm rồi, mình đang thu nhận cái thứ quái quỷ gì thế này "
- trên bàn thờ thổ công có mấy cái bánh hoa quế đó, lấy mà ăn đi
sư thái nói song liền đi ra ngoài, Dương Vũ ngươi thật quá trơ trẽn đi.
thấy bóng sư thái đã đi ra ngoài, hắn chạy tót tới bàn thờ thổ công ở gần đó cười hăng hắc
- thổ địa gia, vãn bối chỉ là đang đói bụng, mạo phạm, mạo phạm hắc hắc
nói song làm cái bộ thế của sư thái sau khi thiền định, hai tay với lấy hai cái bánh hoa quế nhét vào miệng rồi chạy theo sư thái