Lúc này Nhị hoàng tử Cố Vô Phong thỏa đáng nhược quân chi năm(?), cả người tràn ngập hơi thở hung ác nguy hiểm, thấy Ngọc Vô Hà dắt một thiếu nữ yểu điệu, dâm tà đánh giá nàng trên dưới một phen, lại nghiêng đầu động tay động chân với tỳ nữ rót rượu cho hắn.
mà Tam hoàng tử Cố Giản Từ bên cạnh hắn một thân thịt mỡ, đầy miệng phụ họa việc Cố Vô Phong đối với nữ nhân xoi mói, nhìn giống như một con kiến trùng theo đuôi không hề có chủ kiến.
Hoàn Ý Như đối với hai người này vô cùng chán ghét, vừa muốn không nhìn nữa thì thoáng nhìn thấy một đạo bóng dáng quen thuộc.
Cố Ngôn Tích nhàn tản bưng lên chén rượu uống, giống như cảm ứng được ánh mắt của Hoàn Ý Như, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với nàng.
Tay cầm Hoàn Ý Như kéo chặt, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, đi theo Ngọc Vô Hà đến chỗ ngồi.
Đối với nữ tử thần bí Thái tử mang đến, mọi người tuy rất tò mò nhưng không ai dám hỏi đến, sôi nổi ân cần đưa lên hạ lễ. Vàng bạc ngọc khí nhiều không kể xiết, Ngọc Vô Hà chỉ là nhìn thoáng qua, đạm nhiên phái người nhận lấy. Đến phiên Tả thừa tướng tiến đến hạ lễ, lại dẫn thiếu nữ bên cạnh người hắn tự mình dâng lên.
Tả thừa tướng vuốt vuốt râu dài, cười nói: "Đây là tiểu nữ của ta Tả Nhàn Nghi, nằm vừa rồi mới mười sáu khuê các, Thái tử điện hạ cảm thấy như thế nào?"
Ngọc Vô Hà nói tránh đi: "Phần đại lễ này Thừa tướng thật đúng là mất công lo lắng, Lý Mạc Phi đem hạ lễ nhận lấy đi."
Lý Mạc Phi dường như giả vờ câm điếc, cố ý vẫn không nhúc nhích.
Tả Nhàn Phi đặt hạ lễ hướng Ngọc Vô Hà gót sen nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp chứa đầy ý vị khiêu khích, lại ở khi còn cách khoảng năm mươi bước bị Ngọc Vô Hà quát dừng lại.
"Đủ rồi, buông hạ lễ, lui ra!"
Tả Nhàn Nghi không biết làm sao dừng lại bước chân, tầm mắt từ trên người Ngọc Vô Hà dời về phía Hoàn Ý Như, mếu máo đem hạ lễ đặt thật mạnh xuống đất, khóc nức nở trở về bên người Tả thừa tướng.
Tả thừa tướng nhẹ giọng dỗ ái nữ, tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Vô Hà. Mà Lý Mạc Phi nhặt lên hạ lễ trên mặt đất, cúi đầu xuống cười nhạt một tiếng.
Cố Ngôn Tích chỉ có thể đưa trước hạ lễ, hóa giải cục diện bế tắc xấu hổ này. Hắn đưa lên chính là hoa Tây Vực loại thụy hỏa liên, một năm chỉ nở nảy ngày hoa, khi héo tàn nhụy hoa mới mở ra, chủng loại cực kỳ trân quý.
Ngọc Vô Hà yêu thích hoa cỏ, đối với phần lễ vật này cực kỳ yêu thích, ôn hòa gật đầu nhận lấy.
"Hoàng huynh, ta cùng Tam đệ đưa phần lễ vật này nhất định ngươi sẽ rất thích." Cố Vô Phong ra vẻ khiêm tốn đứng dậy chắp tay nói, thái độ làm bộ làm tịch.
Cố Giản Từ móc từ trong lòng ra một hộp gỗ nhỏ, ngón tay đẩy ra nắp hộp, lấy ra một dây tơ hồng treo hắc ngọc. Hắc ngọc này trừ bỏi tỉ lệ đen như ô mặc, so với ngọc sức bình thường không có gì khác biệt.
Cố Vô Phong đoạt lấy ngọc từ trong tay Cố Giản Từ, đắc ý dào dạt cầm trong tay xoay tròn: "Mặc huyền ngọc, hoàng huynh còn nhớ rõ vật ấy sao?"
Văn võ bá quan đại kinh thất sắc, ngầm thảo luận với nhau: "Đây là vật mang điềm xấu..."
Ngọc Vô Hà sắc mặt như giếng cổ không gợn sóng, nhưng Hoàn Ý Như lại chính mắt nhìn thấy, bàn tay của hắn dưới bàn đã làm bàn nứt ra một đạo khe hở.
"Nghe đồn, mặc huyền ngọc là do một vị cao nhân dùng trăm bộ thi cốt luyện chế, trăm quỷ hồn này bị hắn khóa trong miếng ngọc, chính là chuyên môn dùng để làm vũ khí khóa hồn sắc bén, đưa cho hoàng huynh chắc chắn có chỗ cần dùng."
Lý Mạc Phi lớn tiếng nói: "Vật hại người này Nhị hoàng tử vẫn là lưu lại cho chính mình đi."
"Nhận lấy." Ngọc Vô Hà lạnh buốt mở miệng nói, phảng phất giống như không có việc gì nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
Cố Vô Phong đem mặc huyền ngọc vứt đến trong lòng ngực Lý Mạc Phi, tựa hồ đối với việc vừa rồi không làm Ngọc Vô Hà tức giận không vừa lòng lắm.
Kế tiếp dạ yến cực kỳ thuận lợi, Ngọc Vô Hà uống một hồ rượu mạnh, sắc mặt cũng chưa nhiễm một chút đỏ. Sau khi dạ yến kết thúc trở về phòng ngủ, dưới ánh nến cam vàng lay động, men say mới thấy rõ ràng.
Hắn buông xuống khuôn mặt dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, nhìn chằm chằm hắc ngọc trong lòng bàn tay mình, hàng mi dài in bóng trên khuôn mặt như lạc vào một tầng bóng ma.
Hoàn Ý Như từ tủ lấy ra người rối đã làm tốt, bước từng bước như mèo đi đến phía sau bình phong, dùng một cây đầu gỗ bắt đầu biểu diễn cùng con rối.
"Tiểu tướng công, vì sao rầu rĩ không vui, có thể nói cho nô gia hay không?" Nàng đong đưa cái đầu gỗ, tiêm thanh tiêm khí nói.
"Hừ, tránh ra, không cần ngươi quản." Nàng đổi giọng tức giận nói, thao tác cho con rối làm ra động tác chống nạnh quay đầu, bộ dáng cực kỳ ngạo mạn giống y như đúc.
"Ai nha, tiểu tướng công đừng như vậy mà, có việc gì không vui liền nói ra đi."
Đầu gỗ mặt dày mày dạn đuổi theo con rối nhỏ đang chạy, sau đó đầu đụng vào lưng của con rối nhỏ.
Con rối nhỏ quay đầu, xụ mặt hừ nhẹ nói: "Ta nói cho ngươi, ngươi lấy cái gì báo đáp ta?"
Sau đó liền chính nàng đều không biết bịa tiếp như thế nào, lung tung nói: "Môi thơm một cái, thế nào?"
"Hảo, một lời đã định."
Từ từ, câu sau này không phải nàng nói.
Một đôi tay thon dài từ phía sau đem nàng vớt lên, bắt được đầu gỗ nàng treo ở trên không trung, sau đó thao tác đầu gỗ hôn lên môi con rối.
Nàng kinh ngạc xoay đầu lại thấy Ngọc Vô Hà mìm cười chăm chú nhìn chính mình.
Tròng mắt hắn sáng như ngân hà, mê ly đến mức làm người ta hãm sâu trong đó.
"Nó hôn rồi, vậy còn nàng..."