Khi Kiều Hoa Hoa còn là một cô bé tóc còn để chỏm thì đã quen biết với Trần Á. Năm đó cô mới bốn tuổi, căn nhà cách vách có hàng xóm mới chuyển đến, cô bé con núp sau lưng ba mẹ, thò cái đầu ra thăm dò, đôi măt to đen tròn xoe đảo lia đảo lịa. Chú Bạch Bạch nhà hàng xóm tốt bụng hiền lành, Má Bạch nhà hàng xóm xinh đẹp dịu dàng, nồi nồi(*) nhà hàng xóm… nhìn thật ngon miệng.
(*) nồi nồi: ở đây bé Kiều Hoa Hoa phát âm ngọng, ca ca thành nồi nồi nhé. Trong tiếng Trung 2 từ này phát âm gần giống nhau.
Kiều Hoa Hoa chẹp chẹp cái miệng nhỏ, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải ăn nồi nồi ngon miệng kia vào bụng.
Hôm Kiều Hoa Hoa sinh nhật năm tuổi, cô bé trịnh trọng tuyên bố trước một phòng đầy người: “Chờ con lớn, con muốn lấy Trần Á nồi nồi về nhà.”
Người lớn hai nhà đều ôm bụng cười lăn cười lộn đứt cả hơi, nụ cười của Trần Bạch Bạch hiền như đất, hòa ái dễ gần, “Nhưng mà Họa Họa là bé gái mà, chỉ có con trai đi cưới con gái, con gái đâu đi cưới con trai được.”
Kiều Hoa Hoa nóng nảy, “A? Sao ‘gắc gối’ dzậy? Chú Bạch Bạch hông thay đổi được sao?”
Mẹ Trần Bạch bước tới ôm lấy bé Họa Họa, hôn đánh chụt lên khuôn mặt nhỏ trắng mịn của cô một cái, vậy để Trần Á nồi nồi cưới Họa Họa của chúng ta là được chứ gì. Họa Họa, sau này con chính là cô dâu nuôi từ nhỏ của Trần gia chúng ta nha, không được phóng điện lung tung với bất cứ cậu bé nào khác đó!”
Mắt Kiều Hoa Hoa lập tức bay ra đầy hoa đào, liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, “Ừ ừ! Trần Á nồi nồi sau này phải lấy Họa Họa, Trần Á nồi nồi có cô dâu nhỏ Kiều gia rồi, không được phóng điện tới cậu bé nhà khác đấy!”
Lại một trận tiếng cười ầm ỹ tuôn ra, Mẹ Trần Bạch nói với Trần Á nồi nồi: “Nghe thấy chưa, về sau không được phóng điện tới cậu bé nào khác đó!”
Mẹ Kiều Hoa Hoa tiếp lời: “Chị nói vậy là bắt nạt Họa Họa của chúng ta đây mà. Phải nói là không được phóng điện tới con gái nhà khác chứ.”
Mẹ Trần Bạch lại hiếu kỳ hỏi Kiều Hoa Hoa: “Sao Họa Họa thích nồi nồi vậy?”
“Bởi vì Trần Á nồi nồi nhìn có vẻ ăn rất ngon.” Kiều Hoa Hoa trong sáng đáp lời, chỉ vào miệng Trần Á, “Miệng hồng hồng giống anh đào.”
Trần Á co quắp khóe miệng, nhóc con chết tiệt kia, nào có ai nói miệng con trai giống quả anh đào đâu? Tóm lại khen anh hay dè bỉu anh đây?
Năm đó, Trần Á mười ba tuổi, vừa mới tốt nghiệp đệ nhất cấp của trung học. Trong trường nữ sinh truy đuổi anh thật sự y như tre già măng mọc, hết người này lại có người khác đến. Tuy nhiên, anh cũng không giống các cậu bé trai khác cùng tuổi chỉ biết ôm ảo tưởng các loại tình cảm ngây ngô mơ hồ mà hoàn toàn không có lý tưởng cho tương lai, những nữ sinh kia còn thua cả cô bé hàng xóm trắng trẻo mũm mĩm như viên ngọc mà lại tinh quái đáng yêu kia.
Mỗi ngày, bước chân nhỏ bé ngắn ngủn đều lon ton chạy theo sau lưng Trần Á mà kêu: “Trần Á nồi nồi, Trần Á nồi nồi.” mới đó mà bảy năm rồi, trong bảy năm nay, hai nhà đều xảy ra biến đổi lớn. Mẹ của Trần Á mất, ba mẹ của Kiều Hoa Hoa ly hôn. Cuối cùng, trước khi cha Trần Á được điều đi nhận nhiệm sở mới, mẹ của Kiều Hoa Hoa kết hôn với ông, Kiều Hoa Hoa lập tức từ cô dâu nhỏ của Trần gia biến thành con gái của Trần gia.
Nhưng những sự kiện ấy cũng không đủ để ngăn cản quyết tâm ăn sạch anh Trần Á của Kiều Hoa Hoa, mà cái chính là anh Trần Á không hiểu sao lại bắt đầu không thích cô. Trước đây anh chưa từng qua lại với một cô bạn gái nào thì bây giờ cứ ba ngày hai bữa là đổi một cô bạn gái mới, có khi thậm chí còn một chân đạp mấy con thuyền.
Có lẽ thuở ban đầu, thật ra bé Kiều Hoa Hoa vì thấy Trần Á nồi nồi trông có vẻ ăn ngon nên mới thích anh. Nhưng từ khi cô bé bước vào năm lớp sáu và bắt đầu có ý thức về việc thích người khác phái, cô thật sự chỉ động tâm đối với mỗi mình anh Trần Á của cô. Cô toàn tâm toàn ý mong chờ đến lúc mình lớn đủ thì sẽ được gả cho anh Trần Á, nhưng lại hoàn toàn không ngờ giữa chừng thì bản thân cô lại biến thành em gái của anh. Em gái thì cũng có thể chấp nhận được đi, nhưng việc Trần Á kết giao bạn gái loạn xạ đã khiến cho cô không cách nào mà tiếp nhận được.
Gia đình lớn thay đổi không làm cho Kiều Hoa Hoa rơi nước mắt, nhưng việc anh Trần Á lạnh lùng đối với cô đã khiến cho cô khóc đỏ mắt đỏ mũi. Khi đó, cô còn nhỏ bé yếu ớt, không chống đỡ nổi sự tàn phá lãnh khốc của Trần Á như vậy. Rồi có một ngày, đột nhiên cô nổi chí khí hào hùng mà nghĩ bụng, chẳng phải ngày xưa vì thấy anh có vẻ ăn ngon miệng mà thích anh đó sao? Chẳng phải cô thích anh vì anh giống trái anh đào đó sao? Giờ mình đi mua cả chục cân về ăn hết xem thế nào, không tin là sẽ vẫn còn thèm.
Sự thật chứng minh, đúng là vẫn còn thòm thèm ghê gớm. Kiều Hoa Hoa còn nhớ rõ, lần đó cô ôm về một túi anh đào to đùng, chất đầy cả bàn. Ba Trần và Mẹ Kiều thấy cô mua nhiều anh đào như vậy thì vô cùng hoảng sợ. Bữa chiều ngay cả cơm chiều cô cũng không ăn chỉ nỗ lực vật lộn tác chiến với đống anh đào kia.
Khi Trần Á hẹn hò xong về nhà thì thấy cô ăn nhiều đến nỗi cái miệng muốn sưng đỏ, nhìn đến một khay lớn toàn hạt anh đào, Trần Á nhíu chặt mày, thấp giọng quát lớn: “Ăn gì nhiều vậy, không sợ bị tiêu chảy hả?”
Kiều Hoa Hoa nghiêng đầu, nhìn anh vẻ khiêu khích cả nửa ngày mới chậm rãi trả lời: “Em muốn ăn một lần cho đủ luôn, sau này nhìn tới nó là mắc ói, không thích ăn lại thứ này nữa.”
Câu nói của cô nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Trần Á nghe được lại hết cả hồn vía, ăn một lần cho đủ, sau này cứ hễ cô nghĩ tới anh đào là mắc ói, không ăn lại anh đào nữa? Nghĩ đến đây, Trần Á đột nhiên lại cảm thấy lồng ngực mình như bị cái gì đó sắc nhọn đâm sâu vào, từng chút từng chút một, rin rít đau đớn.
Bên tai anh chợt vang vọng giọng nói trong trẻo của cô vào ngày cô sinh nhật năm tuổi, vang vọng câu nói vì sao cô thích anh, trong lòng anh càng vô cùng đau đớn. Tiếng ong ong ù ù trong lỗ tai không biết từ đâu đột nhiên phát ra. Nếu ý cô bé muốn nói không phải là quả anh đào, mà là ám chỉ anh, thì anh nên làm cái gì bây giờ?
Cuối cùng, Kiều Hoa Hoa không ăn nổi nữa, đứng dậy rửa tay, xoay người chuẩn bị về phòng riêng. Trần Á vẫn ngồi yên trên ghế sofa, đăm chiêu nhìn cô, thật khó phân biệt trong mắt anh lúc này là ánh sáng hay bóng tối.
Kiều Hoa Hoa đi vòng quanh anh, không chớp mắt về thẳng phòng mình.
Chân mày Trần Á lúc này càng nhíu chặt hơn. Đây là lần đầu tiên cô không nhìn đến sự hiện hữu của anh.
Đêm khuya hôm đó, anh lăn lộn mãi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ, ma xui quỷ khiến thế nào lại lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của cô. Kiều Hoa Hoa lúc ngủ nhìn thật đáng yêu, không tinh ranh ma quái giở đủ trò vô lại, giờ phút này cô thật tĩnh lặng, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Anh ghé vào đầu giường của cô, nhìn vẻ mặt an tĩnh lúc ngủ của cô đến xuất thần. Anh vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mềm mại của cô, rồi lại sợ sẽ đánh thức cô nên thu tay lại thật nhanh.
Cô cựa người, Trần Á lập tức lui xuống phía sau, mãi một lúc sau, phát hiện cô không có động tĩnh gì tiếp theo, lại lặng lẽ ló đầu ra. Cái miệng đáng yêu của cô khép mở, vô thức kêu một tiếng: “Anh Trần Á.”
Nghe được cô trong lúc ngủ mơ vẫn gọi tên anh, trái tim anh đầy ngập một tình cảm dịu dàng. Anh từ từ ghé sát, dừng lại khi chỉ còn cách chóp mũi của cô nửa centimet, hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, rồi lại hít vào thật sâu. Cứ lặp đi lặp lại quá trình như thế, toàn bộ hương vị thơm ngọt của cô đều được anh hít sâu vào trong phổi, hết thảy hô hấp của anh lúc này đều là mùi vị thơm mát của cô.
Cô lại làm động tác bĩu môi. Trần Á nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy di chuyển về phía trước một chút, chạm môi vào đôi môi mềm mại của cô, anh nhắm mắt lại, rên rỉ một tiếng thật sâu, sau đó hôn nhẹ lên môi cô, liếm một chút, cứ lần lượt lặp lại như thế, mãi cho đến khi môi của cô bị anh hôn đến mọng lên. Anh cười khổ thì ra người muốn ăn nhất là anh, chứ không phải cô.
Cánh tay trắng nõn của Kiều Hoa Hoa vung ra khỏi chăn, thò ra ngoài, khiến Trần Á vừa đứng dậy định quay về phòng lập tức cừng đờ bất động.
Từ niên thiếu đến giờ chưa bao giờ anh kích động, bây giờ đầu óc lại đột nhiên trắng xóa. Anh chần chừ, rồi lại nhích từng chút tới gần cánh tay của cô, mặt dán lên chỗ khuỷu tay non mịn của cô mà nhẹ nhàng hôn một cái, rồi một cái nữa. Ngón tay anh nhẹ vuốt ve làn da trơn mịn láng óng của cô, tiến dần lên phía trên, khi tiến đến bờ vai nho nhỏ của cô thì anh liền hạ xuống quyết tâm, xốc cái chăn mỏng đang bọc kín cô bên trong lên.
Áo ngủ của Kiều Hoa Hoa đã cuốn đến bên hông, hai chân dài nhỏ trơn mềm nõn nã như trứng gà bóc. Anh di chuyển xuống cuối giường, nắm chân ngọc của cô bắt đầu ngọt ngào mà dày đặc hôn dần lên trên.