Diệp Tư cảm giác nụ hôn của Diệp Mạnh Giác bỗng trở nên khá kịch kiệt. Anh vốn đang nhẹ nhàng mút những giọt lệ trên mặt cô, dịu dàng ấm áp, không mang theo một tia tình dục nào. Nhưng bây giờ, cô rõ ràng cảm nhận được nụ hôn của anh dần dần trở nên nồng nhiệt. Môi anh hôn dày đặc trên hai má cô, đi đến trên môi, rồi lưu luyến ở khóe miệng của cô không chịu rời đi. Diệp Tư hơi hơi run rẩy, anh biết rất rõ hôn ở nơi nào có thể làm cho cô toàn thân tê dại xụi lơ xuống, anh rất rành những điểm nhạy cảm này.
Rồi Diệp Mạnh Giác cũng buông nơi đó ra, hơi lệch sang một chút, áp lên đôi môi hồng phấn căng mọng của cô. Anh hết hôn rồi lại cắn, dường như mùi vị nơi đó là ngon ngọt nhất trên đời.
Diệp Tư nghiêng mặt qua một bên, cô vừa mới khóc xong nên cái mũi bị nghẹt không thở được. Diệp Mạnh Giác nhất quyết không buông tha, lập tức đuổi theo, bàn tay to nâng lên chế ngự cái gáy của cô, lại một lần nữa dừng môi chính xác ở trên môi cô.
Cứ trằn trọc kích động như thế, mãi cho đến khi đầu óc của Diệp Tư bị những nụ hôn của anh làm cho tối tăm mờ mịt, hoàn toàn mất hết ý thức về xung quanh. Diệp Mạnh Giác vẫn còn cảm thấy chưa đủ, luồn bàn tay vào trong quần áo cô, nâng cánh tay của cô lên, chỉ động vài cái đã cởi sạch quần áo trên người cô.
Bỗng thấy trên người chợt lạnh, đầu óc vẫn đang hỗn loạn của Diệp Tư lập tức thanh tỉnh, khi cô thấy cặp mắt của Diệp Mạnh Giác âm trầm và lóe lên nhiều tia lửa nhỏ thì lập tức ngăn lại, “Chú à, lên lầu đã, Dì Thái sắp về tới rồi.”
Diệp Mạnh Giác lúng búng trong cổ họng: “Lát nữa, lát nữa hãy lên.”
Vừa nói xong, anh đã mãnh liệt vọt vào thật sâu, thỏa mãn rên một tiếng rồi nhanh chóng vận động.
Diệp Tư co rút toàn thân, thở gấp liên tục, vừa khoái cảm khi anh xông vào liên tục, vừa lo lắng đề phòng bởi sợ Dì Thái quay lại. Nhưng chỉ mới ra vào được vài cái thì cô đã nhanh chóng mê muội. Cảm giác được hoa tâm của cô run rẩy, Diệp Mạnh Giác khoan khoái cười ra tiếng, “Bé cưng, bé cưng của chú ngoan lắm, rất ngoan, chú thật thích.”
Cười mới vài tiếng, anh lại trở ngược hít sâu vào một hơi, “Bé cưng ngoan, bé…”
Diệp Tư cắn môi dưới vô tội nhìn anh, phía dưới lại càng hút chặt hơn. Ai bảo anh chê cười cô chứ.
Anh dừng lại, cố gắng nén nhịn, vỗ nhẹ lên mông cô, “Nhóc con.”
Trong giọng nói vừa có oán giận lại có yêu thương.
Sau một lúc, anh lại bắt đầu đưa đẩy, hoàn toàn không để ý đến phản đối của Diệp Tư, bởi lúc này anh đã khó mà dừng lại. Diệp Tư luôn để tai nghe ngóng bên ngoài, lúc này đột nhiên kẹp chặt lấy anh, lo lắng nhỏ giọng kêu lên: “Chú, chú à, Dì Thái về kìa.”
Lúc này, Diệp Mạnh Giác đã là xe lao dốc làm sao phanh lại được, ôm lấy cô đâm mạnh vào, vừa cấp tốc đi lên trên phòng cô ở lầu một. Anh vừa đá văng cái cửa ra đi vào thì Diệp Tư cũng vừa nghe được tiếng cửa lớn mở ra.
Diệp Tư ghé đầu vào trên vai anh, đôi bàn tay trắng như phấn buông thõng hai bên thân. Quần áo của cô còn vứt lung tung lang tang trong phòng khách, người sáng suốt vừa nhìn thấy là biết ngay tại sao lại thế này.
Diệp Mạnh Giác đánh vào càng lúc càng mạnh, cánh tay nâng mông cô lên, đặt cô trên cánh cửa, va chạm từng phát từng phát mạnh mẽ.
Rất nhanh, Diệp Tư đã mất hết khí lực, mãnh lực của Diệp Mạnh Giác quá lớn, có nhiều lần cô bị đụng vào cửa, phát ra tiếng vang “Bịch bịch”.
Diệp Tư lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Dì Thái nhất định sẽ nghe được rất rõ ràng. Cô cố gắng cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào, nửa người trên gắng gượng dựa vào người Diệp Mạnh Giác. Nhưng, càng dâm đãng như vậy lại càng kích thích cô, rất nhanh, cô đã chịu hết nổi, run rẩy kêu rên sướng khoái.
Có vẻ như Diệp Mạnh Giác định cho cô trầm luân thật sâu, nên dù biết là cô đã chịu hết nổi nhưng anh vẫn liên tiếp đưa đẩy thật cấp tốc. Cuối cùng, Diệp Tư nhịn không được nữa, nức nở lên tiếng cầu xin anh, giọng của cô lúc này lanh lảnh cao vút như tiếng mèo con meo meo. Dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, Diệp Mạnh Giác chậm dần lại rồi ngừng hẳn, nhưng vẫn cắm sâu bên trong chứ không rút ra ngoài, ôm cô tựa vào sau cửa thở hổn hển.
Ngay lúc đó, Diệp tư lên đỉnh lần hai, hoàn toàn điên cuồng, cũng không nghĩ là đang vướng áo trên người anh, ghé miệng vào vai anh nhay cắn mạnh mẽ.
Diệp Mạnh Giác không để cho cô nghỉ ngơi được bao lâu, lại có xu thế vận động tiếp. Diệp Tư cảm thấy được ý đồ của anh, sống chết gì cũng cố lắc đầu không đồng ý. Cảm giác của cô hôm nay quá mức mãnh liệt, cảm thấy cả người như tan tác bốn phương tám hướng, hoàn toàn không thể nào chịu nổi nếu anh lại kéo dài thêm một lần hoan ái nữa.
Nhưng ở việc này, rất đáng giận là Diệp Mạnh Giác luôn luôn không chịu nghe lời cô. Cái gì cũng có thể nghe cô, nhưng chỉ riêng việc này là không.
Lần này, anh dời trận địa, ôm cô dời đến trước giá sách. Diệp Tư bám hai tay lên trên giá sách, định thoát khỏi anh. Nhưng dĩ nhiên là Diệp Mạnh Giác không để cho cô đạt được ý đồ, đuổi theo cô tiếp tục tiến công đầy mạnh mẽ. Lúc này anh dùng lực rất mạnh, Diệp Tư bị anh đâm xóc nảy như đang ở trên đỉnh sóng, lúc cao lúc thấp, hai vú tròn mềm trước ngực xóc nảy tưng lên. Đến lúc sắp không chịu nổi, cô đành phải mở miệng kêu la rên rỉ, nhưng cũng may còn biết tiết chế, mặc dù kêu la nhưng cũng ráng thấp giọng xuống, giống y như mèo kêu.
Nhưng cô không biết rằng, tiếng rên đè nén như vậy của cô càng kích thích Diệp Mạnh Giác đến toàn thân ngứa ngáy, mãnh thú càng sưng to lên thẳng tắp như gậy sắt, phân thân nóng rực của anh đâm sâu vào huyệt động mềm mại của cô, nóng bỏng đến nỗi toàn thân cô run cầm cập.
Đã trải qua hai lần rồi nên lần này cô không dễ đến như vậy, chỉ cảm thấy sảng khoái đến khiến cả người run rẩy, da gà nổi từng tầng từng tầng, nhưng vẫn cảm thấy hơi hụt một chút, chỉ thiếu một bước nữa thôi mới đạt đến thiên đường khoái cảm kia.
Diệp Mạnh Giác càng dũng mãnh, cô cảm thấy bên dưới hơi ẩn ẩn đau, nên hơi rút thân lại phía sau, chỉ nghe “rầm” một tiếng, giá sách đằng sau không chịu nổi xung lượng mãnh liệt của hai người, ngã xuống.
Người Diệp Tư mất đi chỗ dựa, ngã ngửa ra đằng sau. Cô giật mình, cả người cứng ngắc, Diệp Mạnh Giác nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cổ cô.
Khoái cảm trí mạng đến ngay tại lúc này, như sấm vang chớp giật, như sóng thần mãnh liệt cuốn tới.
Phía dưới của Diệp Tư gắt gao co rút lại, khi được Diệp mạnh Giác ôm vào trong ngực liền ngã đầu vào trên vai anh. Cô muốn hét lên, nhưng rồi lại sợ, chỉ có thể dùng bờ vai anh lấp miệng mà kêu la.
Cảm thấy mãnh thú nóng rực như gậy sắt cháy đỏ của anh đang phun trào ra từng luồng nóng bỏng, nóng đến nỗi cô càng khó nhịn được mà rên rỉ ư ư qua lỗ mũi như một con thú nhỏ.
Thật lâu sau, Diệp tư mới buông bờ vai anh ra. Diệp Mạnh Giác vỗ vỗ mông cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Bé cưng thật là lợi hại.”
Mỗi lần sau khi xong, anh đều sẽ thỏa mãn vỗ nhẹ mông mềm của cô, coi đó như khích lệ.
“Cắn chú có đau không?” Diệp Tư hỏi.
“Chỗ nào?” Diệp Mạnh Giác hồn nhiên không biết.
Diệp Tư nghe vậy liền cười phì, thè đầu lưỡi liếm liếm bờ vai anh, “Chỗ này nè.”
Diệp Mạnh Giác lúc này mới cảm thấy ran rát, cười khoan khoái, “Bé cưng, bé cưng có cắn chết chú, chú cũng cam tâm tình nguyện mà”.
Hôm sau, Diệp Mạnh Giác nhận được điện thoại từ Diệp Quân, nói là cần bàn với anh một chút về vấn đề tài sản. Lúc anh về đến biệt thự thì thấy luật sư đã có mặt chờ sẵn.