Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 5




Diệp Tư ở trong lòng Diệp Mạnh Giác khóc thật đau lòng, được anh vỗ về an ủi nên mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ô tô đi mất vài tiếng mới về đến khu nhà họ. Diệp Mạnh Giác vẫn luôn mang một bộ mặt âm trầm, nếu không phải mấy hôm trước mẹ của Lý Phong đột ngột ngã bệnh, Lý Phong phải về nhà dẫn mẹ anh ấy đến bệnh viện khám, trong lúc vô tình phát hiện ra Diệp Tư, chỉ sợ anh không biết đến bao giờ mới tìm được bé con trở về. Diệp Mạnh Giác mơ hồ cảm thấy bé cưng lưu lạc đến cô nhi viện hẻo lánh này khẳng định có vấn đề. Vì vậy lần này đi đón bé cưng anh cũng không nói cho bất kì ai biết, cho đến khi tìm được bé cưng, đem cô lên xe cùng nhau trở về mới gọi điện thoại báo cho gia đình biết một tiếng.

Lúc về đến Diệp gia, bà nội của Diệp Tư là Lý Hoa Quyên sớm chờ ở ngoài cửa, thấy xe tiến vào, vội vàng hô: “Mẹ Phúc, mau, mau dọn đồ ăn ra, cháu gái bảo bối của tôi đã trở lại. Mau, dọn hết đồ ăn ngon lên đi.”

Bà vừa nói, một bên chào đón, sau khi cửa xe mở ra, đầu Tiểu Diệp Tư vẫn còn chôn trong khuỷu tay của Diệp Mạnh Giác, đang ngủ ngon lành, Lý Hoa Quyên nhìn thấy nhịn không được nước mắt chảy ra. Bà liên tục nói: “Bảo bối, bảo bối của ta, sao lại gầy thành như vậy?”

Diệp Mạnh Giác vào nhà, liền nhẹ nhàng mà đánh thức Diệp Tư, Diệp Tư xoa mắt, còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh táo lắm, bụng lại tỉnh táo trước phát ra âm thanh ọc ọc. Diệp Mạnh Giác ôm cô, ở trên trán cô hôn một cái, cười hề hề nói: “Tiểu bảo bối, ăn cơm thôi.” Nói xong liền ôm Diệp Tư đi tới nhà ăn. Chờ cho đến khi đồ ăn đã bày đầy bàn, Diệp Tư mới bắt đầu tỉnh táo lại.

Diệp Mạnh Giác đặt Diệp Tư ở trên chân, chuẩn bị tự mình giúp cô ăn, Diệp Tư lại nắm lấy áo của Diệp Mạnh Giác, nhỏ giọng nói: “Chú, bé cưng vẫn chưa rửa tay, mẹ Lý nói không rửa tay không cho ăn cơm.”

Diệp Mạnh Giác thấy sống mũi cay cay, cố gắng kìm xuống đau lòng, nói với Diệp Tư: “Bảo bối muốn ăn cái gì cũng được, không cần rửa tay, chú đút bé cưng ăn, không cần bé cưng phải rửa tay.”

Diệp Tư còn do dự, Diệp Mạnh Giác lại nói: “Bất quá bảo bối Tiểu Tư của chúng ta ngoan nhất luôn biết nghe lời, rửa tay trước khi ăn là thói quen tốt, bây giờ chú dẫn bé cưng đi rửa tay, chú cũng quên rửa tay, cho nên chú cũng phải đi rửa tay mới có thể ăn cơm. Đi.” Nói xong liền dẫn Diệp Tư đi rửa tay.

Lý Hoa Quyên từ trong phòng bếp bưng một mâm hoa quả đi ra, nói với Diệp Tư: “Bé cưng, mau tới đây ăn mấy miếng hoa quả, ở đây có mấy món xoài và thanh long mà cháu thích ăn nhất nè!”

Diệp Tư nhìn Lý Hoa Quyên, giống như trở lại một năm trước, Lý Hoa Quyên mỗi lần trước khi ăn đều sẽ bưng một đĩa hoa quả mà cô thích ăn nhất cho cô ăn. Hiện giờ Lý Hoa Quyên cũng giống lúc trước, cười híp mắt bưng một mâm hoa quả, kêu cục cưng của bà, gọi cô đến ăn.

Diệp Tư mím môi, dang vòng tay nhỏ bé của mình chạy tới chỗ Lý Hoa Quyên, ôm chân Lý Hoa Quyên, nghẹn ngào kêu lên: “Bà ~ bà ~ bà ~”

Giọng nói mềm nhẹ yếu ớt thút thít kêu làm cho Lý Hoa Quyên trào nước mắt, Diệp Mạnh Giác chạy nhanh lại kéo Diệp Tư ra, dỗ dành cô nói: “Ngoan, bé cưng không phải đói bụng sao? Chúng ta ăn cơm trước có được không?”

Diệp Tư ngoan ngoãn gật gật đầu, Diệp Mạnh Giác dẫn cô đi đến trước bàn, Diệp Tư lập tức thật tự giác đi đến chỗ ghế dựa ngồi xuống, Lý Hoa Quyên đỏ hồng mắt, bưng hoa quả đến trước mặt Diệp Tư, “Ngoan, ăn vài miếng hoa quả trước đi.” Nói xong liền xiên một miếng thanh long đưa đến trước miệng Diệp Tư.

Diệp Tư ngoan ngoãn ăn mấy miếng hoa quả, Diệp Mạnh Giác đã đem đồ ăn cô thích ăn nhất bày đến trước mặt, anh cười híp mắt nói với Diệp Tư: “Bé cưng, từ từ ăn, muốn ăn món nào mà với không tới nói với chú một tiếng, chú liền bưng đến cho bé cưng.”

Diệp Tư cúi đầu, liều mạng ăn, thực tế như vậy quá hạnh phúc, hạnh phúc làm cho trong lòng Diệp Tư thề nhất định phải ngoan ngoãn, như vậy chú sẽ không bỏ lại cô.

Cơm nước xong, Diệp Tư luôn luôn dè dặt cẩn trọng nắm áo Diệp Mạnh Giác không buông tay, Diệp Mạnh Giác đành phải mang theo cô đi tắm rửa, sau khi tắm xong, anh bế Diệp Tư ra ngoài lau khô nước, một bên dùng dầu thoa lên bụng nhỏ của cô, một bên chọc ngứa cô, Diệp Tư ở trong lòng Diệp Mạnh Giác lộp bộp cười không ngừng. Sau khi vào phòng nhỏ của Diệp Tư, Diệp Mạnh Giác đặt cô trên giường nhỏ mà cô từng dùng, đắp kín mền cho cô, anh thấy nhóc con vẫn tha thiết nhìn anh, đoán chắc cô sợ hãi ngủ một mình, liền hôn lên trán cô, hỏi: “Bé cưng, có lời gì muốn nói với chú sao?”

Diệp Tư cẩn thận nhìn Diệp Mạnh Giác, thấy trong mắt anh mang theo ý cười, mới nhỏ giọng nói: “Chú.”

“Ừ, “ Diệp Mạnh Giác đáp: “Bảo bối của chú muốn nói gì, mau nói với chú.”

Diệp Tư nghĩ nửa ngày, mới nha nha nói: “Chú, chú chờ bé cưng ngủ rồi mới đi, có được không?”

Sau khi cô nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn Diệp Mạnh Giác.

Diệp Mạnh Giác biết, tiểu bảo bối nhà anh bây giờ còn không dám đưa ra yêu cầu quá phận, bản thân mình chỉ có thể từ từ từng chút một làm cho cô trở lại là cô bé vô ưu vô lo như ngày xưa, không cần muốn gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác, một đứa nhỏ tự do tự tại.

“Được, chú có thể đợi bé cưng ngủ rồi mới đi, tuy nhiên” Diệp Mạnh Giác ngừng giọng, nhướng mày, dùng ngón tay chỉ gò má, “Nơi này, muốn bé cưng hôn một cái.”

Diệp Tư vốn thật khẩn trương nhìn Diệp Mạnh Giác, nghe được anh nói muốn hôn một chút, lập tức từ trong chăn bò ra, hôn mạnh một cái lên gò má Diệp Mạnh Giác.

Gương mặt Diệp Tư trông ngóng nhìn Diệp Mạnh Giác, Diệp Mạnh Giác một phen bế cô từ trên giường lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Bé cưng biểu hiện tốt như vậy, chú muốn thưởng bé cưng cùng nhau ngủ với chú, có được không?”

Diệp Tư ở trong lòng Diệp Mạnh Giác khoan khoái cười.

Diệp Mạnh Tiêu, anh của Diệp Mạnh Giác từ khi gặp chuyện không may thì một mặt Diệp Mạnh Giác vừa phải tiếp nhận công việc làm ăn của anh mình, một mặt vừa tìm kiếm tung tích của Diệp Tư khắp nơi.

Lúc một nhà Diệp Mạnh Tiêu gặp chuyện không may, anh vẫn còn đang ở nước ngoài. Sáng sớm tinh mơ, đang trong lúc ngủ ngon, Lý Hoa Quyên gọi một cú điện thoại đem anh từ trong mộng đẹp ngọt ngào đánh thức dậy. Hôm đó anh liền chạy về. Khi về đến nhà, Lý Hoa Quyên đã khóc đến hôn mê rồi, anh vốn cho là cả nhà anh hai đều gặp nạn, lại phát hiện còn có Diệp Tư không biết tung tích, lúc ấy anh giống như người mù đi giữa đêm đen, chung quanh đều tăm tối, tìm không được bất cứ một lối thoát nào, lại đột nhiên xuất hiện một tia sáng rạng đông, nói cho anh biết, vẫn còn một tia hi vọng. Anh không biết tình huống của Diệp Tư đến tột cùng là thế nào, nhưng, không có ai nhìn thấy cô ở nơi tai nạn xảy ra đã nói lên hết thảy vẫn còn hi vọng, mặc kệ tới khi nào, cũng không cần biết cô ở địa phương nào, anh sẽ tìm được cô.

Một năm qua, anh bởi vì vừa tiếp nhận công ty, mỗi ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng mà mặc kệ có bao nhiêu bận rộn, anh vẫn chưa bao giờ buông xuống một tia hi vọng, anh nhất định phải tìm được tiểu bảo bối nhà bọn họ, đó là mục đích cuối cùng của anh.

Trong bóng tối, tiểu Diệp Tư đang ngủ say, cô cắn đầu ngón tay khô ráp của mình mà ngủ, vẫn nắm chặt áo anh không buông, Diệp Mạnh Giác cúi đầu, nhìn nhóc con bên cạnh phát ra tiếng ngáy thật nhỏ, đã hơn một năm, trong đầu lần đầu tiên cảm thấy kiên định, cảm giác bất an trước kia giờ phút này dường như đã biến mất, anh cúi người xuống, hôn một cái trên đầu bé cưng, nằm xuống, khóe miệng mỉm cười, giấc ngủ mang cảm giác bình an hơn một năm nay không thấy cuối cùng cũng đến.

Diệp Tư trở về Diệp gia, qua ngày hôm sau, Diệp Mạnh Giác liền mang theo cô đi tế bái Diệp Mạnh Tiêu cùng Liễu Niệm Tư. Diệp Tư ở trước mộ bia ba mẹ khóc rất đau lòng, Diệp Mạnh Giác sợ cô quỳ trên mặt đất sẽ làm bị thương thân thể, liền ôm lấy cô, dỗ nửa ngày, thế này mới làm cho cô ngưng khóc.

Lúc xuống núi, Diệp Tư chôn ở trong lòng Diệp Mạnh Giác, do dự thật lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Chú, chúng ta không cần ở nhà của ông nội có được không?”

Giọng của cô có chút nhỏ, cái mũi bởi vì mới khóc còn hơi nghẹn, nói chuyện hơi ồm ồm, Diệp Mạnh Giác nhất thời không nghe rõ, hỏi lại, cô lại ngậm miệng, không chịu nói.

Diệp Mạnh Giác dẫn Diệp Tư trở về Diệp gia là lúc bàn ăn đã được dọn xong, đã đến giờ ăn trưa. Diệp Tư từ đêm qua trở về đến bây giờ vẫn chưa thấy được Diệp Quân. Lúc này đi theo sau lưng Diệp Mạnh Giác, vừa vào nhà ăn, đã nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của Diệp Quân ngồi ở vị trí chủ vị, cô lập tức nhớ tới cái đêm giông tố kia, ông vẫn như vậy mang một bộ mặt lạnh lùng, cơm còn chưa ăn xong, liền đánh đổ bàn cơm, chỉ vào mặt Diệp Mạnh Tiêu mà mắng to hai tiếng nghiệp chướng.

Diệp Tư thấy Diệp Quân, sợ tới mức trốn phía sau lưng Diệp Mạnh Giác, dỗ thế nào cũng không ra. Diệp Quân thấy thế, mặt càng đen, bỏ đũa xuống, xoay người đi ra. Lý Hoa Quyên nhanh chóng bảo Diệp Mạnh Giác ôm theo Diệp Tư lên bàn ăn cơm, sau đó tự mình đưa cơm đến phòng sinh hoạt chung trên lầu.

Diệp Mạnh Giác khuyên can mãi, mới dỗ được Diệp Tư lên bàn, lúc đi lên lầu hai Diệp Tư còn cẩn thận sợ hãi. Diệp Mạnh Giác nhìn Diệp Tư sợ Diệp Quân như vậy, lúc này mới hiểu được lúc ở trên núi, Diệp Tư muốn nói cái gì.

Buổi chiều Diệp Mạnh Giác phải về công ty xử lý một số việc, vốn muốn để Diệp Tư ở nhà, nhưng mà lúc xe của anh sắp sửa rời đi, anh nhìn qua cửa kính thấy Diệp Tư đứng vẫy tay, lại phát hiện ánh mắt thật to của cô tràn đầy sợ hãi nhìn anh. Ánh mắt kia nhìn Diệp Mạnh Giác khiến trong lòng anh có chút chua xót, bé cưng của anh rốt cuộc vẫn không có cảm giác an toàn, trong lòng Diệp Mạnh Giác cũng không bỏ được, liền ôm cô đặt bên ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, nựng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, cười nói: “Được rồi, hôm nay tiểu bảo bối của chúng ta đảm đương vai trò đốc công, bé cưng thấy thế nào?”

Nét mặt Diệp Tư biểu lộ nét tươi cười nho nhỏ, cô hiển nhiên không biết đốc công là gì, tuy nhiên không quan trọng, dù sao chỉ cần ở cạnh bên chú là tốt rồi.

Đến công ty, Lý Phong đã dựa theo yêu cầu của Diệp Mạnh Giác mua một đống đồ chơi cùng đồ ăn vặt đặt trên bàn trà nước trong văn phòng của Diệp Mạnh Giác. Diệp Tư vừa thấy, ánh mắt lập tức phát ra tia sáng, chân ngắn chạy đến trước bàn trà, cô nhìn trái nhìn phải, cầm lấy một con búp bê Barbie, lại ngẩng đầu lên, mang theo biểu tình lấy lòng, cười cười, hỏi Diệp Mạnh Giác: “Chú, những thứ này là cho bé cưng phải không?”

Hai mắt Diệp Mạnh Giác lộ rõ ý cười, gật đầu nói: “Ừ, cho bé cưng hết, tự tay Lý Phong tuyển chọn đó, bé cưng chơi trước đi, sau này bé cưng cùng đi làm với chú, chú sẽ cho bé cưng chọn món đồ chơi bé cưng thích, có được không?”

Anh vừa nói vừa cúi người, nghiêng đầu nhìn Diệp Tư. Ánh mắt Diệp Tư chợt lóe sáng long lanh, cô ôm búp bê Barbie, nhìn Diệp Mạnh Giác, miệng hơi hơi tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói mềm mại đáng yêu nhẹ giọng nói: “Dạ!”

Diệp Mạnh Giác nghe trong giọng nói của cô có pha chút làm nũng, trong lòng cảm thấy ấm áp, anh điểm điểm vài cái lên cái mũi hếch cao của bé cưng, trong lòng vang lên một giọng nói, bé cưng, chú muốn thương yêu, nuông chiều bé cưng, cho đến khi bé cưng biến trở về tiểu bảo bối đáng yêu giống như trước kia mới thôi, không, bé cưng còn phải hạnh phúc hơn trước kia mới được.