...
...
~ Hơn một tuần rồi...
Jaejoong ngồi trên giường than thở, cậu đã biến mất được hơn một tuần rồi, chắc người nhà đang lo lắng tìm kiếm lắm đây. Nhưng cậu hoàn toàn không mong họ sẽ tìm ra chỗ này, nơi này chỉ toàn kẻ giết người thôi, đến cũng chả giúp được gì đâu, tốt nhất là đừng có tìm cậu nữa. Jaejoong thở dài, cậu buông xuôi rồi, không tìm cách trốn nữa đâu...
“Cạch” một cái, cánh cửa phòng bật mở, đoán chắc là hắn, Jaejoong vội chùm chăn lên rồi nằm im thin thít chờ đợi.
Cảm thấy hắn đang tiến đến gần mình, cậu khẽ cựa mình một phát. Không hiểu sao trong lòng cứ nhộn nhạo không yên, chẳng biết hiện giờ cảm giác mình ra sao nữa. Sợ đương nhiên vẫn sợ rồi, nhưng mà còn có cả xấu hổ bối rối nữa cơ, dù sao đêm qua...cũng vừa mới...
~ Ngươi tránh mặt ta?
~...A! ~ Đang cắn răng suy nghĩ nên trả lời sao cho hợp lý thì đã thấy cái chăn bị lột tung ra, mặt hắn ngay trước mặt mình.
~ Gọi một tiếng chủ nhân đi! ~ Hắn ra lệnh.
~... ~ Cậu cắn môi dưới không nói, cái gì mà gọi “chủ nhân” chứ...kì quá!
~ Gọi!
~...c...
Nói gục gặc một chút lại thôi, cũng định gọi đấy, nhưng nghĩ lại nếu cậu gọi hắn thế chẳng phải đã chấp nhận mình là búp bê của hắn rồi sao? Đã nói là không bao giờ rồi, cho dù hôm nay đã bị Heechul sạc một trận về vụ này nhưng cậu vẫn chưa quyết định được. Cho hắn một cơ hội ư? Cái đó đâu dễ vậy?
~ Có - gọi - không —? ~ Giọng hắn trầm đi một cách nhanh chóng, vì hai khuôn mặt đang ở gần sát nhau nên cậu không thể ngẩng lên nhìn lén sắc mặt hắn được. Tuy nhiên chỉ cần nghe giọng cũng đoán được tám chín phần. Hắn sắp điên lên rồi...
~...c...ch... ~ Khoan! Nếu nói vậy chẳng phải mình thừa nhận đã thuộc về hắn, đêm qua là bị cưỡng ép đã vậy, nếu giờ mình còn đồng ý nữa thì...
~ NGƯƠI! ~ Hắn gầm lên một tiếng rồi đưa tay bóp mạnh cằm cậu, kéo cả người cậu dậy, để gương mặt cậu đối diện với mặt hắn, để đôi mắt to tròn hoảng hốt của cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.
~...đ...au...a... ~ Cậu khó nhọc gỡ tay hắn ra khỏi mặt mình, bàn tay hắn như gọng kìm kẹp vào mặt làm cậu đau quá. Tưởng như hắn có thể bóp nát cằm cậu ngay, đau đến ứa nước mắt.
Đôi mắt đen tròn khi được phủ bởi một lớp nước mắt trong vắt nhìn mê hoặc không ngờ...
Đột nhiên, chỉ kịp nhìn thấy đôi mi hắn khép lại, ngay sau đó cậu đã cảm thấy có cái gì mềm mại âm ấm đặt trên môi mình. Jaejoong chết sững người, mắt mở to nhìn khuôn mặt đang áp sát vào mặt mình. Hắn hôn cậu. Nhẹ nhàng không tưởng được. Gọng kìm đang đặt trên cằm cậu cũng nới lỏng ra, nó giờ chỉ đơn giản là nắm nhẹ nâng cằm cậu lên thôi. Cậu rõ ràng là muốn đẩy ra nhưng không hiểu sao sức lực lại trôi đi đâu hết, chỉ biết ngồi yên như vậy...
Và cũng từ từ nhắm mắt...
Cảm giác hai làn môi mềm chạm vào nhau đê mê đến nghẹt thở. Jaejoong đã hoàn toàn rơi vào vô thức, cậu ngoan ngoãn hé môi ra để hắn đưa nụ hôn vào sâu hơn. Đây rõ ràng không phải lần đầu hắn hôn cậu, nhưng sao cảm xúc lần này lại khác đến thế. Phải chăng cứ khi nào hắn dịu dàng với cậu, cậu lại trở nên như thế?...
Xin ngươi...
Đừng dịu dàng với ta vậy...
Bởi những lúc như thế...
Ta sẽ không tài nào hiểu được cảm giác của mình...
Từ chối...
Hay chấp nhận đây...
Cạch ~
~ Chúa tể...đồ ăn của ngài đây...
~ Umh... ~ Jaejoong vội đẩy hắn ra khi nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chui lại vào trong chăn, trong lòng không ngừng thắc mắc tại sao mặt mình lại nóng bừng lên như thế.
~ Ra đây! ~ Hắn một lần nữa lôi cậu ra khỏi chăn, kéo cậu ngồi vào lòng mình. Hắn đưa cái ly sóng sánh chất lỏng đỏ sệt trước mặt cậu rồi hỏi ~ Có biết đây là gì không?
~ Ư... ~ Jaejoong dùng hai tay che miệng, lắc đầu quầy quậy. Là máu...cậu sợ máu lắm...thật buồn nôn...
Hắn đưa tay xoay mặt cậu ra đối diện với mặt mình, sau đó đưa cái ly lên miệng, nhấp khẽ một ngụm rồi nhìn cậu tỏ vẻ khó chịu.
~ Nhìn thấy chưa, vì ngươi mà bữa ăn của ta đã giảm đi một nửa độ ngon...
~ Hả? ~ Jaejoong mở to mắt nhìn hắn, cậu thì liên quan gì đến bữa ăn của hắn cơ chứ? Sao lại là vì cậu?
~ Hoặc là ta sẽ đem con mồi đến đây trực tiếp hút máu, hoặc là sẽ uống máu từ cái ly này...qua ngươi... ~ Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu và nói.
~ Qua ta...? Nghĩa là sao? ~ Hắn nói mập mờ khó hiểu quá, Jaejoong chẳng hiểu gì cả, cứ ngồi nhìn hắn như một đứa ngốc vậy.
~ Chọn đi! ~ Hắn lờ đi thắc mắc của cậu mà ra lệnh.
~ Nhưng ngươi phải giải thích rõ...
~ Chọn!
~ Nhưng mà... ~ Cậu vẫn ngoan cố, nhỡ có gì mờ ám ở đây thì sao?
~ CHỌN NGAY! ~ Đúng rồi, nếu lần nào gặp mắt cậu không làm hắn gầm lên thế này cậu đã không phải là Kim Jaejoong.
~...ngươi...ngươi... ~ Hắn thật quá đáng, thôi thì chọn. Tuy chưa biết việc uống máu qua cậu sẽ diễn ra thế nào nhưng chỉ cần không phải chứng kiến cảnh hút máu người của hắn là được rồi ~ Ta chọn cách sau!
~ Được!
Chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi Jaejoong đã nhìn thấy hắn mỉm cười, ngay sau từ “được” ấy. Nụ cười diễn ra trong chớp nhoáng, nhưng sao cậu nhìn rõ đến thế. Đúng như cậu nghĩ từ lâu, khuôn mặt đẹp trai của hắn nếu có một nụ cười xuất hiện trên đấy, nó sẽ trở nên thật hoàn hảo...
Mải suy nghĩ nên Jaejoong không hề để ý môi hắn đã lại chạm vào môi cậu lần nữa. Chỉ đến khi có vị mằn mặn trong miệng cậu mới giật mình tỉnh lại. Mặn...tanh...là máu...đang ở trong miệng cậu!
~ Umh...umh...ư ư...
Jaejoong đã cố lắc đầu và vùng ra thật mạnh, nhưng điều đó không hề làm mọi việc khá hơn. Hắn dùng lưỡi đẩy toàn bộ số máu trong miệng hắn sang vòm miệng cậu. Ghì chặt cậu xuống giường, dùng sức khống chế để cậu không thể chống trả lại, hắn bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình.
Máu của người khác...thấm đẫm vị ngọt của cậu...
Jaejoong bất lực nằm yên trên giường, để mặc cái lưỡi tinh quái của hắn đảo qua đảo lại trong khoang miệng mình. Cậu cảm thấy gan ruột cứ nhộn nhạo cả lên, muốn nôn nhưng lại không thể. Hoá ra đây là cách ăn mới của hắn, uống máu của người khác của cậu. Cố gắng tự nhủ với lòng cách này dù sao cũng bớt hơn cách mà cậu phải chứng kiến có người chết ngay trước mặt mình, Jaejoong nhắm chặt mắt cầu mong bữa ăn của hắn qua mau...
Và thật bất ngờ, khi vị mặn của máu vơi đi là lúc vị ngọt lạ thường tràn đầy trong vòm miệng. Sự ma sát giữa hai vật “trơn trượt và nóng ẩm” làm cho vị ngọt ấy ngày càng rõ ràng. Hai cái lưỡi quấn vào nhau, hắn chủ động và cậu đáp lại, Jaejoong một lần nữa không thể khống chế được cảm xúc của mình.
~ Quả đúng như ta nghĩ... ~ Hắn lưu luyến dứt môi ra khi cảm thấy người bên dưới đang rơi vào tình trạng thiếu khí nghiêm trọng ~...cách này cũng rất tuyệt...
Không thể hút máu người khác trước mặt cậu, điều đó sẽ làm cậu sợ hãi và lồng lên. Như vậy nguy cơ dẫn đến việc hắn mạnh tay với cậu một lần nữa là khá cao. Tuy hắn đã quyết định sẽ giữ cậu lại làm búp bê cho mình nhưng tính cậu vốn rất bướng còn hắn cũng chẳng phải dạng biết nhẫn nhịn gì, bây gìơ có thể nhẹ nhàng với cậu như vậy nhưng lát nữa là có thể nổi điên lên ngay, đặc biệt là cậu vẫn chưa có biểu hiện gì đáng kể cho việc đã chấp nhận hắn.
Bởi vậy hắn đã từ bỏ thú vui của mình mà thay vào bằng một thú vui khác. Hắn đang có trong tay một búp bê rất tuyệt vời, xinh đẹp và ngọt ngào vô cùng. Hắn hi sinh một chút vì cậu, vậy tại sao cậu lại không thể hi sinh một chút vì hắn. Chỉ để cậu ngậm máu trong miệng một chút rồi hắn sẽ liếm hết ngay mà. Đôi môi cậu rất quyến rũ, vừa được thưởng thức máu ngon vừa được thưởng thức đôi môi ấy, hắn nghĩ mình đã tìm ra cách ăn thú vị nhất rồi.
~ Umh... ~ Jaejoong dùng tay che miệng, mắt mở to nhìn hắn.
Vừa rồi...máu...vị mặn...vị ngọt...đôi môi của hắn...đôi môi của cậu...cậu...cậu cảm thấy mình không ổn chút nào!
~ Tiếp nhé!
Hắn đưa ly lên môi mình, uống một ngụm rồi đưa mặt lại gần Jaejoong, báo hiệu cho một vũ điệu nóng bỏng nữa sắp diễn ra bên trong khoang miệng hai người...
...
~ Ôi chao...nhìn mặt mũi sáng sủa ghê nhỉ? ~ Y khẽ reo lên, dùng ngón trỏ nâng cằm một trong hàng trăm con mồi đang bị treo lên.
~ Hức hức...
~ Aigoo...chân cũng dài nữa, thế này chắc phải chạy nhanh lắm nhỉ ~ Y đạp đạp vào chân con mồi đang khóc nấc lên vì sợ.
Trong đêm nay đã có gần tám trăm con mồi được đưa về. Không như những lần trước chỉ để làm thức ăn, lần này do còn phải chuẩn bị đồ cho lễ trưởng thành nên một số ít con mồi ở đây sẽ được cất đi dùng làm đồ lễ. Và những con mồi chân dài thế này đương nhiên sẽ được chọn rồi, con mồi càng chạy nhanh, cuộc săn càng thú vị mà.
~ Để tên nhóc con này cho lễ trưởng thành đi ~ Y dí dí vào bụng con mồi đó khiến nó gập lại vì sợ hãi. Nhếch mép cười thích thú, y ra lệnh ~ Chọn ra khoảng năm mươi tên nữa, cả bẩn lẫn sạch rồi nhốt vào phòng chứa, cho chúng ăn uống tắm rửa cẩn thận, ba ngày nữa sẽ dùng đến.
~ Vâng, thưa Huyết Vương! ~ Những Vampire thuộc hạ cung kính cúi đầu.
“Hức hức...Jae hyung...cứu em...”
...
Trong lúc đó, tại một nơi xa rất xa...
~ Aaaa...cưng ah...aaaaa... ~ Gã đàn ông rên lớn trong khi phần thân dưới bắn ra thứ chất lỏng trắng đục và nhớp nháp.
Ả nuốt sạch thứ đó, nở nụ cười thoả mãn và miệng thì không ngừng xuýt xoa.
~ Ngon thật! ~ Miết nhẹ ngón tay lên khuôn ngực trần của kẻ đối diện, ả dùng ánh mắt biết nói đang híp lại vì cười của mình nhìn gã.
RẦM RẦM RẦM
~ Seul Yo! Có ăn nhanh lên không thì bảo! Đến giờ đi rồi!
~ Aish...lại giục! ~ Ả cằn nhằn ~ Lúc nó ăn mình có phá vậy không ta?
Liếc nhìn gã đàn ông mặt mũi đang nghệt ra trên giường lần nữa, ả vớ lấy bộ đồ của mình rồi nhanh chóng mặc vào. Sau lưng bỗng nhô ra một thứ gì đó cứng cứng, Seul Yo tặc lưỡi rồi rùng mình một cái, đôi cánh đen bật mạnh ra, sải rộng.
~ Ta ra đây... ~ Khởi động một chút cho đôi cánh của mình, ả bước nhanh ra phía cửa.
~ Cưng ah... ~ Gã đàn ông thấy ả sắp rời đi liền lao tới túm tay ả, ánh mắt dại đi, trắng dã.
~ Ô...đã nhiễm độc rồi à?
~ Anh sẽ làm theo bất cứ điều gì cưng muốn! ~ Gã quỳ xuống trước mặt ả, đầu óc quay cuồng. Trong đầu lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh người con gái trước mặt.
~ Vậy được, ra ngoài đường tìm một cái ô tô thật lớn rồi lao đầu vào đấy, không chết tức là không nghe lời...
~ Được, anh làm ngay! ~ Gã phóng ngay về phía cửa, lao ra ngoài đường, câu nói của ả lặp đi lặp lại trong đầu. Nó như một câu thần chú đối với gã, đã nói ra nhất định phải thực hiện theo.
~ Hừ... ~ Ki Gin nhìn con thiêu thân đang lao ra ngoài đường bằng ánh mắt thương hại rồi quay về phía Seul Yo trừng mắt ~...đã bảo mỗi đứa chỉ có nửa tiếng ăn thôi cơ mà, ngươi xem ngươi làm mất bao nhiêu thời gian?
~ Muộn có mười phút chứ mấy...ngươi không nóng lòng về gặp người trong mộng đến nỗi ấy chứ?
Ả nheo mắt nhìn Ki Gin, nó tưởng chỉ có mỗi mình nó muốn về gặp Yunho oppa thôi sao? Tất cả bảy chị em ả đều có người trong mộng ở cái toà lâu đài đó cả, nhưng có ai là đến mức sốt sắng như Gin đâu. Seul Yo lắc đầu chán nản rồi sải cánh rộng ra, nhún người một cái lao vào không trung.
~ Các ngươi thỉnh thoảng còn về gặp người ấy được, còn Yunho oppa của ta, oppa đã ngủ 5000 năm rồi, giờ mới tỉnh lại, làm sao ta không nóng lòng cho được! ~ Ki Gin cằn nhằn thêm một chút nữa rồi cũng tung người lên cao mà phóng theo.
Vụt ~ vụt ~ vụt ~ ~ ~
Năm quỷ nữ còn lại cũng dang cánh bay lên, cùng hướng về phía toà lâu đài Vampire kia.
Những đôi cánh đen lao vun vút trên bầu trời...
Báo hiệu cho sự xuất hiện của một loạt tai ương sau này...
Tai ương này sẽ chẳng chừa một ai...
Con người...Vampire...hay thậm chí là Hunter...
Đều sẽ trở nên điêu đứng...
Trước...quỷ nữ.
...
~ Oa...xem này, vết thương của Susu lành lại nhanh quá, chỉ mới hai ngày thôi đã như không có gì rồi! Susu giỏi thiệt nha ~ Donghae xoa xoa nhẹ vào vết thương của nó, miệng không ngừng reo lên.
~ Ừ, vì nó là Vampire mà nhóc ~ Gã ăn vừa nói, khuôn mặt thoả mãn một cách đáng ghét khi cái tên “Susu” ấy đang được Donghae nhắc đi nhắc lại với tần số chóng mặt.
~ Hyung lại nói cái gì thế! ~ Donghae gắt lên ~ Susu là mèo chứ không phải Vampire, Susu - là - mèo, hyung nghe rõ chưa!
~ Ờ ờ... ~ Gã ôm bụng cười, phải rồi, nếu Susu của em là mèo thì đó là con mèo duy nhất trên thế giới này biết lườm. Nó đang lườm hyung đến cháy mặt rồi đây này.
Junsu thật sự đang rất tức giận. Nó hối hận vì lúc đó đã nói ra tên thật của mình, bị gọi là Miumiu cũng không khó chịu như thế này. Sau khi Donghae đến, gã đã làm như vô tình nghĩ ra một cái tên hay và gợi ý cho nhóc con kia gọi, và thật không ngờ sau khi nghe xong cái tên “Susu”, nhóc con kia lại còn khen gã đặt tên hay và cái tên đó rất hợp với nó nữa. Hai anh em nhà ngươi, sớm muộn gì ta cũng vặt cổ chết hết! Ta thề, nếu ta không làm được điều đó thì ta...ta đổi sang cùng họ Park với tên khốn kia luôn. (^^)
~ DONGHAE ƠI! ĐI CHƠI KHÔNG? ~ Tiếng trẻ con từ bên ngoài lanh lảnh vọng vào, đương nhiên tiếng gọi đó ngay lập tức làm nhóc con nhảy dựng lên hưởng ứng. Trẻ con mà, ham chơi lắm.
~ Khoan! ~ Yoochun vội lên tiếng khi thấy Donghae định đem con mèo theo.
~... ~ Cả nhóc lẫn nó đều nhìn gã khó hiểu.
~ Ờ...Hae để Susu ở nhà đi, hyung có chuyện muốn nói...à không...là...Susu mới khỏi bệnh mà, không nên đem ra ngoài, nhỡ có chuyện gì xảy ra làm rách miệng vết thương của Susu thì sao? Hae cứ để Susu ở đây đi, hyung sẽ không làm gì Susu đâu... ~ Gã gãi đầu giải thích.
Nhóc bặm môi suy nghĩ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Trong khi đó mặt nó đã tối sầm lại ngay lúc nghe đến từ “Susu” thứ ba trong câu nói của gã.
~ Hyung sẽ không làm gì Susu của em chứ?
~ Hyung hứa mà ~ Gã cười cười, lát nữa gã toàn thây với con mèo đó đã là may mắn lắm rồi.
~ Umh...vậy được, Susu ngoan ở đây với Chun hyung nhé, nào... ~ Donghae đặt nó vào lòng Yoochun, gã hơi sững người một chút rồi cũng vòng tay ôm, miệng toe toét cười.
~ Đã ôm tức là không ghét nhau nữa phải không? ~ Donghae ngây thơ đang rất cố gắng để gã với Susu có thể thân nhau.
~ Ừ... ~ Gã đưa tay vuốt nhẹ đầu con mèo trong lòng, cố bơ đi mấy cái móng vuốt đang găm vào đùi mình. Trời đất! Hình như chảy máu rồi thì phải.
~ Thân nhau rồi chứ? ~ Donghae vẫn không yên tâm lắm, muốn đi nhưng lại quay lại, nhìn nhìn vẻ hoài nghi.
~ Thân thật rồi! ~ Và như để chứng minh cho cái “thân thật” ấy, gã dùng tay nắm nhẹ đầu con mèo, nhanh chóng hôn “chụt” một phát vào cái miệng nhỏ xíu hồng hồng của nó ~ Đã hôn tức là không thể ghét nhau được nữa...
~ Vâng! ~ Donghae cười tít mắt, nhóc tin rồi, Chun hyung không còn ghét Susu nữa ~ Hae đi chơi đây!
...
...
...
~ Nó đi thật rồi đấy ~ Gã buông con mèo trong lòng mình ra, sau đó lẳng lặng xuống giường đi tìm đồ để băng đùi mình. (+__+)
~ Khốn khiếp! ~ Junsu trở lại dáng người và nhìn quanh, mắt tia ngay được cái kéo bữa nọ liền cầm ngay lấy mà lao về phía Yoochun.
~ Khoan! Ta làm vậy là vì có chuyện muốn nói với ngươi! ~ Yoochun cuống cuồng quay ra tránh cái kéo nhọn hoắt đang hướng vào mình mà đâm. Vừa tránh vừa rối rít hô to, đây quả thật là Vampire nguy hiểm nhất mà gã từng gặp.
~ Ta không có gì để nói với loài dê hết!
Vút ~
~ Đây là chuyện liên quan đến Hunter Vương...
~ Sao? ~ Junsu ngay lập tức dừng tay, mắt khó hiểu nhìn gã ~ Muốn nói gì?
~ Là thế này... ~ Yoochun bình thản đi về phía giường, cầm lấy cái chăn rồi vứt về phía Junsu ~...ngươi dùng cái này quấn quanh người đi đã rồi chúng ta nói chuyện...
~ Đúng là cái bản tính dê già cùng cực đã ăn sâu vào máu... ~ Nó rít lên qua kẽ răng ~...đến ngay một con mèo mà cũng hôn được...