Bệnh viện dần khuất sau những tòa cao ốc lớn.
Đế Thiết Thành và Cát Diệp ngồi hàng ghế sau trên chiếc Maybach màu bạc, cùng thủ thỉ trò chuyện suốt chặng đường dài.
Khi cả hai đặt chân xuống cánh cổng dẫn vào căn biệt thự thân thuộc, bác quản gia cùng người làm đồng loạt mừng rỡ cúi chào.
Chú chó Pitbull từ bụi cây xông ra, vui sướng nhảy chồm lên người Cát Diệp làm cô mất đà rồi ngả người về sau.
May thay Đế Thiết Thành đã kịp thời đỡ lấy lưng cô và giúp cô lấy lại thăng bằng.
"Ôi bé con của chị.
Em đã lớn thế này rồi sao?" Cát Diệp vừa cười khúc khích vừa vuốt ve tấm thân đồ sộ của chú đấu khuyển.
Pitbull vẫy tít chiếc đuôi cụt, nó sủa lên một tràng lớn, rúc vào người cô để hít hà mùi chủ và liếm láp bàn tay cô.
Đế Thiết Thành đứng nhìn cảnh tượng ấy, tự nhiên thấy đâu đó hình ảnh của chính bản thân mình trong chú chó.
Ngay hôm qua thôi anh cũng trốn khỏi phòng bệnh để đi tìm gặp Cát Diệp, sau đó ngang nhiên vùi mặt trong lòng cô, hôn lên bàn tay cô mà ăn vạ:
"Bảo bối, tôi không muốn tiêm."
Bởi vậy nên các bác sĩ đành phải bất lực cầu cứu Cát Diệp, nhờ cô giữ anh lại để thành công đưa kim vào cánh tay anh.
Ai nhìn vào hẳn cũng nghĩ Đế tổng là tên CEO già đầu mà nhát cáy, nhưng thực chất anh ta chỉ đang giả vờ sợ sệt như một đứa trẻ, cốt để được tựa đầu lên nơi núi đôi đầy đặn và tranh thủ chiếm chút tiện nghi của cô cừu non ngây thơ.
"Quả nhiên mình cũng không hơn gì một thằng chó." Đế Thiết Thành tự nhủ thầm.
Nghĩ vậy, anh liền tự tin gạt chú Pitbull ra khỏi người Cát Diệp và nắm tay dắt cô đi vào nhà.
"Búp bê của tôi chỉ mình tôi được phép thân mật."
"Đế thiếu đang ghen với một chú chó đấy ư?"
"Phải.
Tôi vốn là người nhỏ nhen như vậy mà."
"Chậc, có vẻ anh lại đánh mất liêm sỉ rồi."
"Có đâu mà mất."
Sự ngang ngược của Đế Thiết Thành khiến Cát Diệp chán không thèm đôi co nữa.
Cô bĩu môi nhéo tay anh một nhát, vô tình trúng phải bên bắp tay từng bị đạn bắn qua.
Anh la lên như thể đau chết đi sống lại, làm Cát Diệp phải hoảng hốt xin lỗi.
Cô quên mất mình đang bất bình với anh, cứ thế giúp anh ngồi xuống kiểm tra vết thương một cách cẩn thận.
"Em phế mất cánh tay của tôi rồi.
Mau chịu trách nhiệm đi." Đế Thiết Thành bắt đầu giở giọng đóng vai nạn nhân.
"Nhưng thật sự em không cố ý mà..."
"A...đau..."
"Được rồi được rồi, Đế thiếu cần gì, để em làm cho."
"Làm tình được không?"
Chát!
Anh đã phải trả giá cho sự cầm thú của mình bằng một cú tát in đỏ trên lưng.
Lần này Cát Diệp thẹn quá hóa giận, không còn nhân nhượng được nữa rồi.
Cô chính thức dỗi anh, mang hết chăn gối của anh tống khỏi phòng ngủ rồi hất cằm:
"Cho Đế thiếu sáu ngày sáu đêm ra sô pha sống chung với chó!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết.
Ở căn biệt thự này ai là chủ?"
Cát Diệp khoanh tay nghiêm nghị.
Trước thái độ cứng rắn ấy, dù cho sổ đỏ lẫn toàn bộ giấy tờ đều đứng tên mình, Đế Thiết Thành vẫn phải cúi đầu khép nép:
"Dạ...bảo bối mới là chủ."
"Thế đấy, anh còn dám ý kiến?"
"Không dám.
Tôi biết sai rồi thưa em."
Đế Thiết Thành lủi thủi lê bước ra sô pha phòng khách, nơi có chú Pitbull đang vẫy đuôi hả hê như muốn chọc tức anh.
Thật lòng anh cũng ấm ức lắm, nhưng có muốn cũng không bật lại được.
Cát Diệp nói sao, anh phải nghe vậy, cho dù cô vô lý đùng đùng hay giận hờn vô cớ.
Sau hôm ấy, anh cứ ngỡ mình sẽ phải sinh tồn qua tận 6 đêm cô đơn vắng bóng Cát Diệp.
Tuy nhiên may mắn thay, ngay vào đêm thứ hai, khi đang co ro nằm trên sô pha, Đế Thiết Thành chợt thấy có bước chân nọ rón rén đi tới bên mình, kéo nhẹ tay áo:
"Em khó chịu quá..." Cát Diệp thầm thì.
Anh lập tức mở mắt, bật dậy hỏi cô:
"Sao vậy? Trong người em thấy không khỏe chỗ nào?"
Cô lắc đầu, ngại ngùng mân mê đuôi tóc xoăn và lí nhí:
"Chỉ là em rất muốn ngủ, cơ mà lại không ngủ được chút nào.
Chắc là do...thiếu anh."
Dáng vẻ ngập ngừng đáng yêu hết mức này làm Đế Thiết Thành không chịu đựng nổi.
Cô luôn là người giận dỗi trước, sau đó lại chủ động làm hòa, bày ra biểu cảm đáng thương khiến không ai nỡ khước từ mà nhanh chóng tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô.
"Tôi thật đáng trách quá, để cho búp bê phải trằn trọc mất rồi."
Bế Cát Diệp lên, Đế Thiết Thành cùng cô trở về phòng ngủ riêng của hai người.
Anh vuốt ve tấm lưng mảnh mai như đang dỗ dành một đứa trẻ, lấy thân mình làm gối cho cô thoải mái ôm ấp rồi đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon nơi vầng trán nhỏ như mọi lần.
Cát Diệp được đằm chìm trong hơi ấm nam tính, hai mi mắt nhanh chóng trở nên nặng trĩu.
Cô trút nốt một trăn trở cuối cùng:
"Tính khí của em trẻ con như vậy, hẳn đã khiến cho Đế thiếu mệt lắm."
"Mệt thật, nhưng mà là mê mệt." Đế Thiết Thành cười nói.
Thấy cô vẫn còn tự trách, anh kéo cô áp sát vào lòng mình, dỗ ngọt:
"Em biết không, vốn dĩ từ trước đến nay, kinh doanh cũng chỉ là một nghề tay trái, còn sự nghiệp cả đời mà tôi tâm huyết chính là làm bảo mẫu của riêng em."
Giữa đêm khuya vắng lặng, chất giọng anh dường như trầm ấm lạ thường.
Anh muốn dỗ dành cô thêm chút nữa, nhưng thấy hơi thở nữ nhân đã đều đặn phả lên lồng ngực mình, Đế Thiết Thành thật không nỡ làm phiền giấc ngủ của Cát Diệp.
Có lẽ cô đang đứng chờ anh trong giấc mơ êm đềm nọ, vậy nên không để cô phải đợi lâu, anh thư thái nhắm mắt lại và để bản thân được nghỉ ngơi.