Đế Thiết Thành gửi Cát Diệp một ánh mắt ôn nhu, lần cuối dỗ dành cô:
"Búp bê à.
Sau này không có tôi, em nhất định phải sống thật hạnh phúc, nhớ không được làm việc quá sức hay thức khuya bỏ bữa, sau đó tìm một người đàn ông thật tốt, có thể thay tôi yêu em, che chở cho em.
Nếu đôi lúc thấy không vui thì cứ đến tìm mộ phần của tôi, tôi hứa sẽ quay về ôm lấy em bằng những cơn gió êm dịu nhất."
Dặn dò xong xuôi, anh từ từ nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của Cát Diệp.
Anh lo rằng nếu còn đối diện với người con gái ấy, anh sẽ không nỡ lòng rời xa thế giới này.
Cát Diệp là lý do cuối cùng để níu anh ở lại với đời, cũng là điều khiến anh buộc phải ra đi nếu còn yêu sâu đậm.
Nghĩ rồi, anh thanh thản ngửa mặt lên, khẽ hé môi và để mặc cho Tùng Chi rót Kali cyanide vào họng mình.
Quả nhiên vẫn thật luyến tiếc, nhưng đành vậy...
"Tôi yêu em, mãi mãi yêu em..."
Đó là lời nói cuối cùng Đế Thiết Thành để lại trước khi chất độc lũ lượt tràn vào trong khoang miệng.
Cát Diệp hoảng hốt vùng chạy tới bên Đế Thiết Thành, quỳ rạp xuống dưới chân anh, vội kéo cổ áo làm anh cúi đầu xuống.
Cô không suy nghĩ lấy một giây, lập tức áp môi mình lên khuôn miệng đang hé mở và để độc dược chảy ngược vào mình nhiều nhất có thể.
Đế Thiết Thành bàng hoàng không kịp phản ứng và giờ đây mọi chuyện đã quá muộn để cứu vãn.
Cả Cát Diệp và anh, hai người đều cùng san sẻ cái chết cho nhau bằng một nụ hôn nghiệt ngã tột cùng.
Yết hầu di chuyển lên xuống, mang theo thứ nước kịch độc đi khắp ruột gan, mang theo cả dư vị đắng ngắt của một mối tình sắp tàn lụi.
Cho tới tận cùng của đau đớn, bốn cánh môi ấy vẫn quyến luyến không muốn rời xa.
Rồi Cát Diệp chợt thấy có gì ấm nóng bất ngờ rơi lên gò má mình.
Cô nâng hàng mi trĩu nặng, thấy đôi mắt xám tro của Đế Thiết Thành đang khép hờ.
Từ nơi đó, từng giọt lệ mặn chát cứ thế tuôn ra âm ỉ không dứt tựa mưa ngâu.
Con quỷ đáng thương của cô lại khóc nữa rồi.
Cô đưa tay lên ôm lấy gương mặt anh, yếu ớt vuốt ve như muốn an ủi.
Cho đến khi độc đã hoàn toàn nằm trọn trong người, nụ hôn ấy vẫn thiết tha không thấy hồi kết.
Đế Thiết Thành và Cát Diệp trút hết toàn bộ tình yêu vào phút cuối được bên nhau, gửi thêm một lời nguyện ước kiếp sau gặp lại.
Chẳng biết qua bao lâu, nhịp hôn dần chậm, rồi Cát Diệp ngã gục xuống sàn, đầu vẫn áp sát vào chân Đế Thiết Thành, đúng với vị trí từ ban đầu của cô: một trung khuyển hết lòng phục vụ chủ nhân.
Cô bỏ anh đi trước rồi.
"Chờ tôi..." Đế Thiết Thành lờ đờ nói, tiếc thay không thể nằm xuống bên cô vì thân người đã bị trói chặt trên ghế.
Cho tới khi mái đầu anh đã hoàn toàn gục xuống, màn đêm rơi vào sự tĩnh lặng vô tận...
Trong căn phòng nửa tỏ nửa mờ ấy, vẫn có hai bóng người đang còn ở lại.
Trần Khánh ngồi đó, nơi chiếc trường kỉ sang trọng, tiếng thở của hắn rít lại và khò khè.
Hắn đã đạt đến giới hạn rồi.
Ba năm nay, ba năm vật lộn với căn bệnh ung thư phổi, hắn đã từ chối nhiều đợt hóa trị trong bệnh viện và chỉ duy trì sự sống bằng hàng tá nắm thuốc tạm bợ.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng hắn còn bám trụ lại được.
Và giờ đây hắn đã sẵn sàng buông bỏ mọi thứ sau khi rửa sạch mối thù mù quáng.
"Tùng Chi...em lại đây..." Trần Khánh dang rộng vòng tay mình.
"Anh muốn gì?"
"Anh muốn được chết...một cái chết ngọt ngào...trong lòng em."
"Còn tôi thì không muốn phải ôm một cái xác lạnh ngắt đâu."
Nghe cô thiếu nữ từ chối, Trần Khánh thoáng để lộ chút ngậm ngùi, sau đó thu tay lại, tựa lưng vào ghế.
Hắn mệt mỏi đưa mắt ngắm nhìn Tùng Chi, thước phim kí ức trong đầu tự động tua lại một lượt:
Ngày đầu tiên hắn gặp em là một tối không mấy đẹp trời.
Khi ấy Đế Thiết Thành đang đi công tác, hắn ra lệnh cho thuộc hạ đánh thuốc mê rồi bắt cóc cả em lẫn Cát Diệp, chủ đích là để lấy Cát Diệp làm con tin, ép em phải âm thầm kí cam kết hợp tác nếu muốn bảo vệ bạn mình.
Từ đó, em bất đắc dĩ trở thành nội gián để hắn dễ dàng thực hiện âm mưu trả thù.
Trong cam kết có nêu rõ: mạng đổi mạng.
Đế Thiết Thành chết, đó là điều Trần Khánh cần.
Đổi lại Cát Diệp sẽ được trao cơ hội sống tiếp, đó là điều Tùng Chi giao ước.
Cả em và hắn, nếu ai vi phạm sẽ tự khắc bị đối phương kết liễu bằng một phát súng dứt khoát.
Sau hôm ấy, nhất cử nhất động của em điều bị giám sát chặt chẽ để đảm bảo không có bất kì sự tạo phản nào.
Đôi lúc Trần Khánh muốn trao đổi về kế hoạch báo thù, hắn sẽ cho người đưa em đến căn biệt thự ven biển này, nói cho em những việc em cần làm để hỗ trợ hắn.
Điều đầu tiên Tùng Chi buộc phải nghe theo hắn đương nhiên chính là phản bội lòng tin của bạn thân mình, diễn kịch để làm Cát Diệp mất cảnh giác mà sa chân vào tròng, trở thành vật hữu ích có thể giúp Trần Khánh kiểm soát Đế Thiết Thành.
Trần Khánh vốn dĩ ban đầu chỉ coi em là quân cờ của mình, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ bị thu hút bởi em một cách mạnh mẽ đến vậy.
Lâm Tùng Chi, em là cô gái kì lạ nhất mà hắn từng gặp.
Trong cuộc sống thường nhật, em giống như một làn gió mát, rất tự do, phóng khoáng, lạc quan, lại thẳng tính.
Em đơn thuần một cách khó tin, vui thì cười, buồn thì khóc, tức giận thì chửi bới, động tay động chân không chút kiêng nể.
Điều đó làm hắn thiết nghĩ em giống hệt một nàng chiến mã không thể bị bất kì ai cầm cương.
Mỗi lúc gặp nhau, lần nào em cũng ghét hắn rõ ra mặt.
Nói năng cộc lốc, tính tình nóng nảy, vừa cứng đầu lại vừa thông minh.
Em chưa từng tỏ ra sợ hắn bao giờ, phần vì sự bạo gan trời phú, phần do hiểu rõ hắn sẽ không thể làm gì mình chỉ vì vài ba thái độ gợi đòn.
Thấy thế, Trần Khánh mới càng bất ngờ và bắt đầu để mắt.
Hắn chưa từng có gu phụ nữ cho đến khi gặp em.
Ban đầu hắn nghĩ mình chỉ có hứng thú nhất thời, muốn trêu ghẹo, lợi dụng quyền lực để chơi đùa với em một chút cho vơi đi nỗi nhàm chán.
Sau này hắn mới nhận ra mình đã đi quá xa lúc nào không hay, quay đầu chẳng còn thấy bờ, chỉ thấy nhớ, thấy tim đập, thấy muốn được nâng niu em như bảo bối.
Bất luận em có ngang bướng hay làm loạn thế nào, hắn cũng đều nhẹ dạ tha thứ, cùng lắm chỉ cốc đầu nhắc nhở, sau đó lại xoa đầu hỏi có làm em đau không.
Đó chính là cách đã khiến Tùng Chi trở thành mối tình đơn phương đầu tiên, cũng là cuối cùng của Trần Khánh.
Bây giờ mạng hắn sắp tàn rồi.
Hắn muốn được ôm hôn em làn cuối, thế nhưng em lại có vẻ khó chịu.
Hắn cũng không nỡ ép buộc.
Hắn chỉ điên loạn và tàn nhẫn với thế gian thôi, chứ đối với em, đến lớn tiếng hắn còn chẳng dám.
Ánh mắt thâm tình của hắn níu lấy hình bóng em như thể đang có tâm sự khó nói.
Cho đến khi từ xa dần vang lên tiếng còi xe cảnh sát, hắn mới dịu dàng hỏi:
"Là do em gọi phải không?"
Tùng Chi thẳng thừng gật đầu.
"Ừm...Không sao đâu mà.
Lát nữa trước khi họ vào được đây...anh đã dặn thuộc hạ châm lửa thiêu rụi căn biệt thự này...Em cứ đi men theo hành lang phía tây, qua phòng ăn rồi mở cửa sau là ra được bên ngoài...Đó là lối duy nhất không bị tẩm xăng..."
Trần Khánh chậm rãi dặn dò, thi thoảng phải ngưng lại lấy hơi rất lâu, giọng đã khản đặc nhưng vẫn cố gắng phát âm tròn vành nhất để Tùng Chi nghe rõ được.
Quả nhiên cuối cùng, dù Tùng Chi có đối xử với hắn thế nào, hắn vẫn cố chấp chừa lại đường sống cho em.
Chỉ cho mình em.
Tùng Chi khẽ nheo mắt, tâm can rối bờ khó tả.
Cô khinh hắn đến tận xương tủy, một kẻ điên hoang tưởng, chính tay giết cha rồi đổ lỗi, làm hại người vô tội.
Nhưng sau một thời gian bị giữ ở bên hắn, cô ít nhiều cũng có chút rủ lòng thương hại, không ngờ kẻ tàn nhẫn nhất cũng có mặt trái lụy tình đến vậy.
"Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu." Tùng Chi thở dài.
Trần Khánh gật gù yếu ớt.
Hắn đã không còn thở nổi, nói gì đến phát ngôn.
Khoang ngực hắn rời rạc máu đỏ, cố gắng tĩch lại chút dưỡng khí kiệt quệ để nói lời trăn trối cuối cùng:
"Anh yêu em...nhưng xin em đừng yêu anh..."
Dứt lời, tim hắn thoi thóp rung lên rồi ngừng đập hẳn.