Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 70: 70: Kẻ Tội Đồ Nghiệt Ngã





Ngay đêm hôm đó, Cát Diệp buộc tóc lên cao, siết chặt hai con dao găm bên hông và lén trốn khỏi căn nhà ấy.

Cô im lặng, đi sát theo sau Tùng Chi để tiến tới nơi cô cần phải đến.
Gió cuối đông thổi heo hút, ánh đèn pin sáng chói rẽ bóng đêm, cứ thế kiên cường băng qua thung lũng để tới vùng ven biển.
Căn biệt thự lớn dần xuất hiện trong tầm mắt cô, sừng sững tối đen như một con quái vật đang say ngủ trên vách núi.
Bóng trăng đổ xuống mặt biển và bị sóng xô vỡ vụn.

Một phần trong số đó có mảnh tim rơi ra từ lồng ngực Cát Diệp, vào đúng giây phút cô gieo mình xuống biển sâu.
Lần này cô đến để đoạt lại nó, đoạt luôn cả mạng sống kẻ đã giày vò người cô yêu rồi khiến cô tưởng chừng như cận kề bờ vực sinh tử.
Con đường mòn bằng đá dẫn cô tới phía sau biệt thự, nơi có thể lẻn vào bên trong mà không kẻ nào hay biết.
Những bụi gai liên tiếp cứa rách tả tơi quần áo, găm cả vào da thịt, tuy nhiên Cát Diệp không để ý đến điều này bởi tâm trí cô giờ chỉ còn tồn tại duy nhất chữ "hận" mà thôi.
Trước khi bẻ khóa cửa sổ để đột nhập, Tùng Chi đặt vào tay Cát Diệp một chùm ba chiếc chìa khóa và một bản vẽ mô phỏng đường đi trong căn biệt thự này, nói:
"Đây là tất cả những gì tôi đã đánh cắp được vào lúc bọn chúng mải dò tìm xác cậu dưới biển."
Cát Diệp gật đầu, nhanh chóng nhận lấy và trèo vào trong trước.
Hai cô gái lẳng lặng chạy dọc trên hành lang dài nửa tỏ nửa mờ, nhất cử nhất động đều không hề phát ra tiếng động.
Nấp bên góc khuất, Cát Diệp cẩn thận quan sát bốn phía, và cách cô không chính là hai tên vệ sĩ đang gác đêm.

May thay chúng vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của cô và Tùng Chi, vậy nên cả hai quyết định quay đầu rút khỏi đây để tìm một lối đi khác đủ an toàn.
Chuôi dao bằng đồng dắt bên hông vô tình va vào tường rồi phát ra âm thanh nhỏ.


Tùng Chi trợn mắt quay lại nhìn Cát Diệp.
Không xong rồi!
"Là ai ở phía đó?" một tên lên tiếng hỏi.
Hai cô gái ngậm chặt miệng, nín thở trong căng thẳng và áng binh bất động.
Không nhận được hồi đáp, chúng nghi hoặc nheo mắt một hồi, sau đó liền tiến đến nơi có tiếng động lạ.
Thấy bước chân chúng đang tới gần, Cát Diệp chau mày, nắm tay bạn thân mà quay đầu chạy thục mạng.
"Báo cáo! Hành lang khu B có kẻ đột nhập!" tên vệ sĩ kia rút bộ đàm ra và gấp rút gọi thêm người đến.
"Mẹ kiếp!" Tùng Chi buột miệng chửi thầm khi thấy từ phía đối diện đột nhiên có thêm ba kẻ lao tới.
Từ trên tường, báo động đỏ reo lên inh ỏi.

Kèm theo đó tiếng hô hào, quát nạt của kẻ địch.
Chạy trốn giờ không còn là giải pháp khả thi vì xung quanh cô đã bị bao vây kín bởi cả chục tên vệ sĩ to lớn.
Cát Diệp không nói không rằng, hai tay siết chặt hai con dao sắc và bắt đầu thủ sẵn thế tự vệ.
Cô vung mạnh lưỡi dao vào bất cứ bàn tay nào sắp sửa chạm lên người mình, thân thủ linh hoạt, chân không ngừng đá vào những điểm hiểm yếu nhất của đối phương.
Máu tanh bắn thành từng vệt dài, in lên sàn nhà, lên quần áo và cả giương mặt kiều mị của Cát Diệp.

Đế Thiết Thành từng dạy cô rằng: trong chiến đấu, điều cốt lõi là phải nắm được điểm yếu của người để vận dụng lợi thế của mình.
Giờ đây, bài học ấy văng vẳng trong đầu cô.

Cát Diệp biết bản thân hoàn toàn thua xa chúng về thể lực nhưng lại có thể tự mình xoay sở nhờ vào sự mềm dẻo và tốc độ né đòn điêu luyện.
Phía sau lưng cô, Tùng Chi cũng đang cật lực yểm trợ.


Cô bạn thân từng được huấn luyện trong quân ngũ tất nhiên kĩ năng tấn công lẫn phòng thủ đều vượt trội hơn hẳn Cát Diệp.
Cả hai cùng phối hợp để công phá hàng rào địch chắn trước mặt, chạy về ngã rẽ đằng xa.
"Diệp! Chỗ này cứ để tôi lo.

Cậu mau đi trước đi." Tùng Chi vừa bẻ khớp tay một tên vệ sĩ vừa hét lớn.
Cát Diệp lập tức phản đối:
"Không đời nào tôi bỏ cậu lại một mình!"
Tung chân quật ngã kẻ địch to xác xuống sàn, Tùng Chi dẫm lên đầu hắn, ngoảnh mặt lại cười khì:
"Đừng quên rằng bạn thân cậu sắp tốt nghiệp bằng giỏi học viện cảnh sát đấy nhé!"
Dáng vẻ tinh nghịch này như tiếp thêm động lực cho Cát Diệp.

Cô cũng mỉm cười, ánh mắt kiên định nhìn Tùng Chi tựa trao đi toàn bộ niềm tin:
"Phải rồi.

Đế thiếu đang còn chờ tôi."
Cát Diệp để lại vụ xô xát cho Tùng Chi xử lí, nhanh chóng lẩn vào bóng đêm mịt mùng.
Cô nắm chặt bản đồ trong tay, men theo con đường đã vạch sẵn để tới được nơi giam giữ Đế Thiết Thành.
Nhưng rồi khi thành công đặt chân được đến cánh cửa ấy, cô đã phải bàng hoàng sững lại.

Căn phòng đó nằm ngay cạnh căn phòng cô từng bị bắt nhốt làm con tin!
Vậy là trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng, người cô tưởng xa tận chân trời lại gần sát ngay bên.

Và còn gì chua xót hơn khi cô không thể cứu anh, thậm chí là không hề hay biết đến sự hiện diện của anh dù cả hai chỉ cách nhau một bức tường vỏn vẹn?
Đế Thiết Thành hẳn đã rất thất vọng về cô.
Cát Diệp hít sâu, nén xúc động và mở khóa bước vào.
Căn phòng tối tăm, ẩm thấp, chật hẹp đến mức Cát Diệp phải rùng mình.

Mọi tiếng động trong nơi tù hãm này đều không thể lọt ra ngoài bởi vách ngăn cách âm dày vô kể.
Chiếc đèn pin nhỏ soi khắp nơi để tìm cho ra công tắc điện.

Và khi ánh sáng lờ mờ được bật lên, cô không còn trụ nổi rồi vô thức khuỵu gối xuống mặt sàn lành lạnh.
Dùi cui điện, dây thừng, roi da, gậy sắt, còng tay,...!tất cả những vật dụng tra tấn dã man nhất để được treo lủng lắng trên tường.

Có một chiếc cáng nồng mùi máu được kê ngay chính giữa, đặt đối diện với màn hình TV lớn.

Và rải rắc khắp nơi là đủ loại băng vết thương đã hoen ố sắc đỏ đục.
Quan trọng hơn cả, ở đây hội tụ toàn bộ sự tàn bạo, nhưng không có lấy bóng dáng của Đế Thiết Thành hay bất kì ai khác.
Cổ họng Cát Diệp nghẹn ứ như bị bóp chặt, và cảm giác của cô lúc này cũng tương tự như của Đế Thiết Thành những ngày trước...
Ngày đầu tiên Đế Thiết Thành bị giam tại đây:
Anh rơi vào trạng thái nguy kịp, bắp tay bị ghim sâu bởi một viên đạn súng lục.

Thế nhưng Trần Khánh không cho phép anh chết, và chính anh cũng vậy.
Ngày thứ hai:

Anh đã được chúng trực tiếp phẫu thuật gắp đạn khỏi tay mà không hề dùng tới một loại thuốc gây mê hay giảm đau.
Ngày thứ ba:
Anh tỉnh lại, điên cuồng lao đến tấn công kẻ chủ mưu Trần Khánh để rồi bị trói chặt trên cáng và kích điện đến lúc không còn sức để cử động.
Ngày thứ tư:
Anh được cho biết rằng Cát Diệp hiện đang là con tin trong tay chúng.

Và muốn cô được an toàn, mỗi ngày anh buộc phải chấp nhận điều kiện là hứng đủ một tiếng tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cơn ác mộng tiếp diễn như thế cho tới ngày thứ mười...
Chúng mang đến trước mặt anh một chiếc TV lớn hiển thị đoạn camera ghi lại chuyện đang xảy ra ở phòng Cát Diệp.

Anh bị ép phải giương mắt nhìn cảnh tượng cô vùng vẫy kêu gào dưới sự cưỡng hiếp của ba tên đàn ông dơ bẩn.
Toàn bộ thân thể và trái tim anh run lên lẩy bẩy.
Và khoảnh khắc Cát Diệp nhảy khỏi ban công cao chót vót, người đàn ông tường chừng là mạnh mẽ nhất thật sự đã khóc.
Đôi mắt anh đỏ ngầu vì mạch máu căng lên, nước mắt mặn chát rơi ướt gõ má bầm tím.
Anh không thể gào lên đau đớn, lồng ngực anh dường như có thứ gì đè nặng, và điều này càng làm anh tự hận chính mình đến cay đắng.
Anh vùng lên, trong đôi tay bị còng sắt siết chặt và lao vào cắn xé những kẻ đã cướp đi người con gái anh thương.
Miệng của anh nồng nặc máu tươi lẫn thịt sống.

Rồi cứ thế, anh điên loạn đập đầu mình vào tường cho đến khi vùng trán be bét máu và ngất lịm đi.
Chúng quất roi da về phía anh túi bụi để xả giận sau khi bị anh cắn rách tay, buộc chặt quanh miệng anh một chiếc rọ mõm kim loại và để mặc thân xác tàn tạ ấy nằm gục giữa mặt sàn ẩm mốc.
Lúc này, anh không còn là con người nữa.
Anh là kẻ tội đồ nghiệt ngã nhất thế gian này.