"Thả tôi ra! Đừng chạm vào người tôi! Lũ sâu bọ hèn hạ!" Cát Diệp vùng vẫy kịch liệt.
Chúng buông tay cô, trực tiếp sờ nắn khắp nơi trên tấm thân thiếu nữ nóng bừng.
Từ cổ, lưng, bụng, đùi cho tới ngực, gần như tất cả mọi vùng đều đã in hằn dấu vân tay thô kệch của chúng.
Một cảm giác buồn nôn dâng trào dữ dội trong ruột gan Cát Diệp.
Cơ thể này cô đã nguyện trao trọn cho Đế Thiết Thành, và chỉ anh là người duy nhất được phép hưởng thụ.
Bất kì ai khác chạm vào khi chưa có sự cho phép đều được xem là một sự xúc phạm nặng nề không thể tha thứ.
Những nơi từng được Đế Thiết Thành dịu dàng mơn trớn, đặt lên bao nụ hôn nồng nàn, giờ đây bị đè nặng bởi miệng lưỡi bẩn thỉu vô cùng.
Hàng râu đàn ông lởm chởm không ngừng chọc vào da thịt cô, gương mặt đỏ bừng của cô nhăn nhó trông thật thảm hại.
Tác dụng mạnh của liều xuân dược khiến người cô mềm nhũn và mất sức nhanh chóng.
Mồ hôi túa ra đầm đìa, nơi tư mật tiết dịch ướt đẫm.
Rồi Đế Thiết Thành sẽ ra sao khi biết được dáng vẻ đầy mâu thuẫn này? Liệu anh có ghê tởm cô búp bê vốn được coi là đơn thuần và trong sạch?
Hứng tình, nghiệt ngã, đau đớn, nhục nhã, căm hận,...!tất cả những cung bậc cảm xúc ấy cùng chạm tới đỉnh điểm và giày vò Cát Diệp như một cực hình mà vĩnh viễn cô không nguôi ám ảnh.
Áo quần của cô tả tơi, nội y cô xộc xệch, thân thể cô bầm tím, tâm trí cô rối bời.
Trần Khánh đứng đối diện chiếc giường, thản nhiên đưa mắt nhìn cảnh tượng hai tên thuộc hạ cưỡng hiếp người phụ nữ của kẻ hắn ghi thù.
Tiếng gào thét và nỗ lực phản kháng bất thành càng khiến hắn thỏa mãn thú tính tàn bạo.
"Chơi nát ả đàn bà d*m dục này đi nào." Trần Khánh nhếch mép ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
Chúng được thả dây cương, không chần chừ mà cởi bỏ thắt lưng, giữ chặt cho hai chân Cát Diệp mở rộng.
"Á! Không được!"
Cô hãi hùng giãy giụa, ngửa mặt về sau để không phải nhìn thấy thứ nhơ nhuốc chúng sắp sửa đưa vào bên trong mình.
Ngay lúc ấy, Cát Diệp chợt lờ mờ phát hiện chiếc bình gốm nhỏ mình vừa cầm theo phòng thân đang rơi lăn lóc cách đó không xa.
Cánh tay gầy guộc gắng gượng vươn tới, túm vội lấy miệng bình.
Choang!
Từng mảnh gốm vỡ văng tứ tung, mang theo những giọt máu tươi rỉ ra từ đầu và cổ hai tên cầm thú.
Chúng ôm vết thương đau điếng do Cát Diệp gây nên mà hét lớn rồi ngã nhào xuống sàn.
Chiếc bình bị cô đập mạnh về phía chúng tan thành bao mảnh vụn sắc lẹm.
Trong vài tích tắc ngắn ngủi, Cát Diệp cầm lên một mảnh trong số đó và tự rạch một đường dài trên cánh tay mình.
Trần Khánh trừng mắt sững sờ.
Hắn chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra.
Cát Diệp chỉ găm chặt lên hắn một ánh nhìn sắc lẹm như dao và càng nhấn sâu mảnh gốm vỡ vào phần thịt đang ứa huyết đỏ.
Vừa thở hổn hển, cô vừa gằn giọng:
"Đã là búp bê của Đế thiếu, thì vĩnh viễn không bao giờ quy phục trước bất kì ai ngoài Đế thiếu!"
Cơn đau dữ dội từ vết rạch ập đến, lấn át hoàn toàn dục vọng sôi sục trong cơ thể.
Đó chính là cách Cát Diệp ức chế tạm thời xuân dược.
Dứt khoát, liều lĩnh, thông minh, người phụ nữ của Đế Thiết Thành không phải kẻ nhu nhược cả đời chỉ phụ thuộc vào anh.
Da rách, thịt tan, mạch máu đứt rời.
Cánh tay cô giờ tàn tạ và gần như chẳng còn cảm nhận được gì ngoài đau nhói.
Thế nhưng đôi mắt cô không rơi lấy một giọt lệ, trái ngược lại vẫn kiên định một phong thái kiêu hãnh khó tin.
"Đế Thiết Thành đã huấn luyện cô thành một con trung khuyển đáng khen đấy." Trần Khánh hài lòng gật gù.
"Nhưng cũng thật đáng thương làm sao cho nàng búp bê khi phải mất đi chủ nhân của mình."
Hắn nghiêng đầu nói, lấy ra một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm và loang lổ những mảng hoen đỏ lớn, rồi nhẹ nhàng thả nó xuống sàn.
Cát Diệp đưa mắt nhìn theo, thấy trên cổ áo kia có thêu dòng chữ "T.D".
Ngay khoảnh khắc ấy, một đoạn băng kí ức lập tức chạy ngang tâm trí cô:
"Anh yêu à, cởi áo ra đi."
"H...!hả! Sao hôm nay em chủ động vậy?" Đế Thiết Thành đỏ mặt ấp úng.
"Chủ động? Anh đang nghĩ em muốn làm gì?"
"Làm tình."
"Nghe trần trụi quá đấy." Cát Diệp nhăn mặt cằn nhằn.
"Giải phóng hormon oxytocin thông qua đạt đến cực khoái.
Nói thế này đã ổn chưa thưa em?"
Nghe xong, cô liền bật cười khúc khích, không nói gì thêm mà tự mình đẩy anh xuống giường, mở từng cúc áo sơ mi của anh.
Đế Thiết Thành tất nhiên mê mệt hành động này.
Anh nhắm mắt tận hưởng cảm giác được mười ngón tay nhỏ xinh lướt đi dọc khắp cơ bụng và cơ ngực mình.
Nhưng rồi sau khi cởi được áo anh ra, Cát Diệp chỉ lúi húi mang chiếc áo đi chỗ khác để thêu vá chữ gì lên cổ áo.
"Sao lại..." Đế Thiết Thành ái ngại nhìn hành động lạ lùng của cô.
"Em vừa được mẹ anh dạy thêu, muốn tập luyện một chút có được không ạ?" ngước đôi mắt ngây thơ vô số tội lên, cô hỏi.
Đế Thiết Thành xiêu lòng ngay, đành nín nhịn ham muốn và ngồi xuống quan sát cô.
Đó là lý do vì sao trên cổ áo sơ mi đắt đỏ lại xuất hiện dòng chữ "TD" có đôi phần nghuệch ngoạc.
Đó chính là lời đánh dấu chủ quyền của cô.
Viết tắt từ hai chữ Thành - Diệp.
Giờ đây, trong căn phòng tối tăm và hỗn độn, chiếc áo ấy nằm trên mặt sàn trống trải, với mùi tanh và sắc đỏ hoen ố của máu.
Đây là áo Đế Thiết Thành từng mặc kia mà? Tại sao nó lại ở đây? Với tình trạng đáng thương đến vậy?
Cát Diệp thấy hai lỗ nhỏ hình tròn ghim trên ngực và tay áo.
Xung quanh vết rách đó, dường như huyết tụ lại rất đậm.
"Đế thiếu..." Đôi môi tái nhợt run lên.
"Anh đừng trêu ghẹo em nữa...!Đây chỉ là trò đùa nhỏ thôi...!Phải không anh?"
"Phải rồi.
Đế thiếu đã hứa sẽ đón em về nhà.
Đế thiếu chưa từng thất hứa với em.
Nhất định không bao giờ thất hứa."
Nhìn cô thiếu nữ nghẹn ngào độc thoại trong hoảng loạn và mơ hồ, Trần Khánh chỉ thích thú cười khùng khục.
Đây chính là tấn bi kịch hắn muốn xem bây lâu nay.
Một màn thảm kịch mãn nhãn do Đế Thiết Thành và Cát Diệp đóng vai nhân vật chính.
"Đêm nay quả thật tuyệt diệu làm sao!" Hắn cảm thán, tiến lại gần cô gái đang quỳ rạp dưới sàn và đôi tay mảnh khảnh của cô siết chặt manh áo đẫm máu.
Ghé vào tai cô, Trần Khánh thì thầm:
"Đừng tự lừa dối chính mình nữa.
Hãy chấp nhận đi nàng búp bê xinh đẹp."
Rồi năm chữ cuối cùng thoát khỏi khuôn miệng hắn nhẹ tựa gió thoảng:
"Đế Thiết Thành đã chết."