Sự tử tế của chúng không kéo dài được lâu, Cát Diệp vẫn phải chịu cảnh bị kiểm soát chặt chẽ đến từng giây.
Toàn bộ cửa sổ và lối ra đều khóa chặt.
Và đáp lại mọi hành động chống đối của cô luôn là sự thờ ơ đến đáng sợ.
Hôm nay cô tiếp tục tìm cách bẻ ổ khóa bằng chiếc kim băng cài tóc.
Như mọi khi, phương án này cũng thất bại.
Căn biệt thự nằm trên mỏm đá chỉ cách mặt biển vỏn vẹn mười mét.
Ấy thế mà khoảng cách giữa cô và tự do cứ thế xa dần.
Ở nơi đây, chúng không làm hại cô, nhưng lại không hề nói rằng sẽ giữ an toàn cho cô.
Dường như Cát Diệp đang là một phạm nhân chờ đến ngày hành quyết.
Sớm muộn rồi âm mưu này sẽ bị lật tẩy, và khi ấy cô không chắc mình được yên ổn sống sót.
Cô lo lắng một, hẳn Đế Thiết Thành càng phải lo lắng mười.
Cát Diệp đã thuộc nằm lòng tính cách của anh.
Chắc hẳn mấy ngày nay anh không ngừng điên cuồng tìm kiếm cô.
Thức khuya, bỏ bữa, đến tự chăm sóc mình cũng không màng.
Đế Thiết Thành rồi sẽ hóa thành dã thú lạc lối và đơn độc biết bao.
Không ai tưởng tượng nổi cơn thịnh nộ của con quỷ khi bị cướp mất cô búp bê mà nó dốc hết ruột gan sủng ái sẽ đáng sợ ra sao.
Đêm nay lại tiếp tục là một đêm thao thức.
Cát Diệp nhớ anh rồi...
Ánh trăng ngoài kia tròn vành vạch, không có tuyết rơi nhưng gió cuối đông vẫn thổi lạnh tê tái.
Sau khi dùng bữa tối, Cát Diệp rời khỏi phòng ăn hiu quạnh để trở về phòng ngủ của mình.
Vừa đẩy cửa bước vào, tim cô lập tức chững lại một nhịp.
Căn phòng tắt đèn tối mịt, chỉ có vầng sáng xanh từ ngoài trời rọi vào qua khung cửa ban công vốn bây lâu nay luôn bị khóa chặt.
Một bóng đen lớn đổ dài trên mặt sàn trải thảm.
Cát Diệp trông thấy bóng lưng ai đó trong phòng mình, tựa người vào ban công và thở ra từng làn khói nồng mùi thuốc lá.
Hắn không phải một trong những kẻ canh chừng cô mấy ngày nay.
Cảm giác như phong thái ấy, bộ vest ấy, cả hành động thản nhiên mở khóa cửa thay vì bắt nhốt cô giữa bốn bức tường kín bưng cũng hoàn toàn khác lạ.
Cát Diệp cẩn trọng bước lại gần, tay cầm theo chiếc bình hoa nhỏ làm vũ khí phòng thân.
Người đó vẫn tiếp tục quay lưng về phía cô, đợi cho đến khi bước chân cô đã cách mình một khoảng vừa đủ mới bắt đầu lên tiếng:
"Ngày xưa, có hai kẻ tên Đế Thiết Thành và Trần Khánh.
Chúng được người ta ví như âm với dương, đối nghịch từ phong thái cho tới gia cảnh.
Suốt bốn năm cấp hai, chúng là cặp kì phùng địch thủ, luôn chạm trán tại trận chung kết trong mọi giải đấu cờ vua lớn.
Đế Thiết Thành, thiếu niên hiếm khi nở nụ cười, sắc thái khó đổi, trầm tính, thông minh, mọi nước cờ đều một đi không bao giờ bại.
Trần Khánh, thiếu niên ôn hòa, ấm áp, thân thiện, đầu óc tính toán lại không hề đơn giản, luôn biết nhún nhường để dụ đối thủ vào bẫy rồi mới bất ngờ phản công.
Nhưng suy cho cùng, dù ngang tài ngang sức cách mấy thì người chiếm phần hơn số huy chương vàng luôn là Đế Thiết Thành."
Kẻ lạ mặt kia ngừng lại, ho khù khụ vài giây, sau đó vừa nhả khói thuốc vừa tiếp tục câu chuyện:
"Lên cấp ba, cơ duyên đẩy chúng thi đỗ vào cùng một ngôi trường chuyên, trùng hợp thay lại chung lớp.
Gia cảnh kẻ tên Trần Khánh vốn không dư giả, hắn mồ côi mẹ, sống nhờ vào trợ cấp xã hội, học bổng, và vài đồng lương ít ỏi của người cha nghiện thuốc lá.
Trái ngược lại, Đế Thiết Thành sinh ra đã vượt quá vạch đích, tiền bạc, danh vọng, tài năng, tất cả đều có thừa.
Cả hai, vốn không quen không biết, không giống nhau lấy một chi tiết, tuy nhiên khi kết hợp lại thì hoàn hảo khó tin, từ đối thủ bỗng trở thành bạn thân.
Tình bạn không phân cấp giàu nghèo này tốt đẹp đến nỗi khiến người ngoài nhìn vào cũng phải sinh hoài nghi.
Đã có không ít lời ca tụng tên thiếu gia họ Đế, nặng nề chê bai kẻ họ Trần là thứ nhà nghèo giả tạo, tiếp cận Đế Thiết Thành với mưu đồ lợi dụng."
Nói tới đây, hắn ta quay lại, để lộ gương mặt nửa tỏ nửa mờ giữa căn phòng tối.
Chậm rãi tiến về phía Cát Diệp, hắn nở nụ cười phong lưu:
"Nhưng chút dư luận ấy không thể ảnh hưởng đến tình bạn của chúng, dù chỉ một chút.
Thứ thật sự chấm dứt tất cả chính là sự tàn ác và bội bạc của con quỷ đội lốt người - Đế Thiết Thành..."
Cát Diệp sững sờ, hoàn toàn bị cuốn theo lời kể của hắn ta.
Cô thấy hắn ta cười, dung mạo tuấn tú nhưng tiều tụy và xanh xao.
Đôi mắt hắn từ đầu tới cuối đều không có thần khí, tựa như mất đi nhân tính và sinh mệnh cũng gần cạn kiệt.
Mùi thuốc lá và giọng nói trầm khàn ấy, chắc chắn không ai khác ngoài kẻ bí ẩn mà Cát Diệp từng gặp trong con hẻm vài tuần về trước.
Câu nói kẻ đó từng gieo rắc vào tai cô giờ vẫn còn ám ảnh: "Phải.
Không ai khác ngoài Đế Thiết Thành.
Hắn đã từng giết người."
Và giờ đây, nó lại một lần nữa được lặp lại:
"Đế Thiết Thành đã chính tay giết chết cha của bạn thân mình.
Hay nói đúng hơn là cha của...tôi!"
Cát Diệp trợn tròn mắt, trong phút chốc toàn bộ gai ốc đều nổi hết lên.
Đầu cô khẽ run rẩy lắc như không muốn chấp nhận sự thật.
Người đàn ông cô yêu luôn tử tế và ấm áp hơn bất kì ai.
Chẳng lẽ bàn tay dịu dàng nhường ấy mà lại từng vấy máu hay sao?
"Không đời nào! Tôi không tin!" Cô hét lớn.
Hắn, hay giờ có thể gọi bằng cái tên Trần Khánh, nghe vậy liền ôm ngực, vừa ho vừa cười rũ rượi, ngay sau đó hắn nhào tới và đẩy mạnh cô xuống chiếc giường lớn phía sau.
Cát Diệp theo lực đẩy bất ngờ mà ngã nhào xuống.
Nhưng không để hắn áp đảo mình, cô quẫy đạp loạn xạ, đấm rồi đá liên tiếp vào người hắn.
Sức lực của Cát Diệp có thể chống cự lại một kẻ ốm yếu như Trần Khánh, nhưng sau đó lập tức bị khống chế bởi hai tên vệ sĩ vừa được phái đến.
Chúng ghì chặt cô trên tấm nệm, dễ dàng khóa hết mọi cử động của cô.
"Đế Thiết Thành đã dạy cô phản kháng khi có người đàn ông khác chạm vào sao? Vậy hắn có dạy cô cách thoát khỏi tác dụng của xuân dược không?" Trần Khánh xé tung chiếc sơ mi trên người Cát Diệp.
Hàng khuyu áo bung ra, rơi lạch cạch lên sàn nhà lạnh lẽo.
Thân xác nõn nã bị cưỡng ép phô bày dưới ba đôi mắt đàn ông tanh bẩn.
Lúc này Cát Diệp mới nhận thấy cơ thể mình bắt đầu trở nên khác lạ.
Thân nhiệt tăng dữ dội, hơi thở gấp gáp, bầu ngực căng lên nhức nhối, và phía dưới của cô thì đang rộn rạo vô cùng.
Bữa tối cô vừa ăn cách đây vài phút đã bị chúng trộn cùng thuốc kích d*c.
Cát Diệp quá bất cẩn mất rồi!