Màn trình diễn kết thúc vào đúng tám giờ tối.
Buổi tiệc rượu quay trở về cuộc trò chuyện giữa những doanh nhân thành đạt và cả bạn đồng hành của họ.
Cát Diệp quả nhiên không nhìn thấy Đế Thiết Thành, cô lui về hậu trường phía sau để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Giờ thì anh lại thấy trống vắng lạ thường, dù cho xung quanh luôn có vài ba người đến bắt chuyện làm quen.
Họ tìm đến anh, niềm nở với anh, suy cho cùng cũng vì lợi ích cá nhân của công ty mình.
Anh thấy chán ngán cảnh tượng này, quá giả tạo, ồn ào, tẻ nhạt, dẫu muốn đến bên Cát Diệp cũng không thể vì sợ sẽ làm phiền cô trong giờ nghỉ ngơi.
Đúng lúc Đế Thiết Thành chuẩn bị quay gót ra về thì một nữ nhân từ xa xuất hiện.
Trên mình diện chiếc váy đỏ xẻ tà cao lên tới ngang đùi.
Mái tóc cô xoăn nhẹ, sắc nâu ấm, buông xõa ngang lưng.
Trên mặt cô cũng đeo một chiếc mặt nạ theo đúng quy định buổi tiệc rượu.
Tuy nhiên chính đôi môi anh đào và cặp mắt xanh biếc đặc trưng đã khiến cô không thể không bị anh nhìn ra.
"Chào tiên sinh, có vẻ ngài đang cần một người bạn đồng hành cho buổi tối hôm nay." Cát Diệp tà mị cong môi.
"Đúng vậy, vị trí đó đang chờ để dành cho tiểu thư đây." Đế Thiết Thành đáp, nghĩ cô chưa nhận ra mình là ai nên cố tình nương theo mạch diễn.
Cát Diệp cụng ly với anh:
"Thật vinh hạnh cho em.
Liệu em có thể biết quý danh của ngài không?"
Đế Thiết Thành nghe câu nói tinh tế này mà thấy ngứa tai kinh khủng.
Giọng cô rất ngọt ngào, cử chỉ rất thanh lịch, quý phái, hoàn hảo trên từng đường nét.
Tuy nhiên anh vẫn thấy khó chịu là bởi Cát Diệp dám cả gan mang hết tất thảy sức hút ấy đi chủ động làm quen với người đàn ông khác.
Mặc dù người đó vẫn là anh, nhưng đang đeo mặt nạ để giấu tên.
Anh ghen với chính mình.
Và anh cho rằng đây là nỗi nhục lớn nhất của một thằng đàn ông.
"Tôi cho tiểu thư danh thiếp, đổi lại tôi nhận được điều gì?" Đế Thiết Thành hỏi, mặt dù lạnh tanh nhưng trong lòng thật ra đang gào thét cơn ghen.
Cát Diệp nhoẻn miệng cười, ngón tay lả lơi đặt lên dây váy:
"Tất nhiên là có món quà này xin kính tặng tiên sinh.
Ngài có muốn bóc quà không?"
Nghe tới đây, Đế Thiết Thành quả thật không thể kiềm chế nổi nữa.
Mặt anh đen kịt lại như sắp có giông bão.
Nắm lấy cổ tay cô, anh kéo cô ra khỏi nơi này.
Nhưng mới đi được một đoạn, vì sợ làm Cát Diệp đau nên anh buông tay, hậm hực nhấc bổng cô lên, bế vào khách sạn như cách người ta vác một bao gạo.
Cát Diệp bị người ngoài nhìn vào mà ngượng chín cả mặt, cô thì thầm:
"Tiên sinh vội vàng thật, có thì gì chúng ta bình tĩnh nói chuyện nào."
Đế Thiết Thành chau mày, càng không thể chấp nhận việc cô âu yếm thủ thỉ vào tai tên đàn ông khác ngoài anh, kể cả hắn là do anh giả dạng thì cũng không được phép.
"Chẳng phải tiểu thư mời gọi tôi trước hay sao? Vả lại tôi nghe nói tiểu thư không hề độc thân, giờ lại còn đi quyến rũ nam nhân bên ngoài, chắc hẳn có nguyên do đặc biệt." Đế Thiết Thành tra hỏi dồn dập bằng chất giọng khàn đặc mùi thuốc súng.
Tiếng chìa khóa phòng xoay trong ổ kêu cạch một tiếng, anh đẩy cửa, mang theo cô đi thẳng vào trong.
Cát Diệp đêm nay lá gan cũng không hề nhỏ, đáp lại anh:
"Phải.
Đều tại bạn trai em thật sự khiến em quá thất vọng.
Thứ đó của anh ấy vừa bé lại vừa yếu.
Em không thỏa mãn."
Bốp!
Đế Thiết Thành thẳng tay vỗ mạnh vào bờ mông tròn trịa của cô.
Rồi anh tức tối ném cô xuống chiếc giường lớn mềm mại.
"Thật sự là vậy?" Anh gằn giọng, trong lúc đó tay đang giật phăng cà vạt khỏi cổ áo.
"Vâng, vậy nên ngay từ lần đầu chạm mắt tiên sinh, em đã thấy...!Ư ưm..."
Không để Cát Diệp kịp nói hết câu, Đế Thiết Thành trấn áp bờ môi cô, càn quét thô bạo trong khoang miệng nhỏ thơm mềm.
Chiếc mặt nạ che đi quá nửa dung mạo của cả hai cọ vào nhau.
Biết mà vờ như không biết, thân mà giả thành người dưng, suy cho cùng đều giống như đang ngoại tình...!với chính đối phương.
Anh hôn cô dọc từ môi xuống cổ và xương quai xanh, để lại trên nước da ngọc ngà những dấu cắn đỏ rực như vườn hoa *** bụt đua nở.
Đúng như ý nghĩa của loài hoa ấy, tượng trưng cho một trái tim mãnh liệt tình yêu và đam mê, nụ hôn này cũng nồng nàn như muốn hút trọn mật ngọt xác thịt.
Đế Thiết Thành mê mẩn lạc lối trong bể tình.
Dục vọng, chiếm hữu, ghen tuông đối nghịch hoàn toàn với bản tính dịu dàng, nâng niu người phụ nữ mình thương.
Trong thâm tâm anh, tất cả những cảm xúc hỗn độn đó đang mẫu thuẫn với nhau dữ dội.
Anh muốn phạt cô thật nặng vì tội ngoại tình (với chính anh), nhưng lại không nỡ để cô chịu đau đớn.
Xen vào đó là một dòng nghi hoặc, rằng liệu cô thật sự chán cơm thèm phở, ve vãn người đàn ông khác mà không biết hắn lại chính là Đế Thiết Thành, hay ngay từ đầu đây chỉ là vở kịch mà cô dựng lên để trêu đùa anh mà thôi?
Cát Diệp thấy anh thật sắp điên loạn vì không thể hiểu nổi sự tình, liền choàng tay lên ôm cổ anh, liếm nhẹ phần yết hầu nam tính đang nhô cao.
"Tiên sinh đang mất tập trung." cô nhếch môi nhắc nhở.
Đế Thiết Thành nhìn sâu vào đôi đồng tử xanh thẳm như chứa cả dải ngân hà kia, bờ mi khép hờ càng khiến mắt cô như hút hồn người đối diện.
Gương mặt trắng trẻo mà đôi má ửng sắc đỏ hồng tựa đóa anh đào trong nền tuyết đông.
Cơ thể, dung nhan, giọng nói, khí chất, mọi thứ ở Cát Diệp, dưới ánh trăng xanh, đã hóa lại thành đủ chín chiếc đuôi của loài hồ li tinh, mê hoặc dẫn anh bước vào một cuộc chơi tình thú.
Cảm giác mập mờ này kích thích đến lạ.
"Tôi sẽ bù đắp cho em tất cả những thiếu vắng do tên Đế Thiết Thành phế vật kia gây ra.
Tôi sẽ thỏa mãn em, thưa nàng búp bê d*m đãng."