Đế Thiết Thành điềm tĩnh bước vào trong, phong thái vẫn một vẻ nghiêm nghị và thâm sâu như mọi lần.
Anh nhận lấy ly rượu từ người phục vụ, tiện thể xem giờ trên mặt đồng hồ vàng đang đeo trên cổ tay.
Vẫn còn năm phút trước khi buổi tiệc bắt đầu.
Mỗi doanh nhân và khách mời được phát một chiếc mặt nạ che quanh vùng mắt.
Nếu nhìn qua thì thật khó phân biệt ai với ai, chỉ có thể dựa vào khí chất và dáng người để xác định tên tuổi.
Phía sảnh chính không gian tuy rộng và đông người nhưng lại không quá ồn ào.
Chỉ có tiếng nhạc cổ điển du dương nhè nhẹ cùng âm thanh các CEO lịch thiệp trao đổi công việc với nhau.
Đế Thiết Thành không quá để tâm tới chuyện làm ăn nữa, bởi Đế Thị hiện đang phát triển vượt chỉ tiêu đã đề xuất.
Nếu anh tham lam hợp tác thêm thì e rằng chứng cuồng sự nghiệp lại tái phát, và chiếm hết toàn bộ thời gian chăm sóc cô búp bê ở nhà.
Một nữ giám đốc từ xa trông thấy anh liền bị thần thái uy quyền thu hút, cô vuốt tóc, tự tin tiến đến bắt chuyện.
Nhan sắc tuy không khả ái được bằng Cát Diệp nhưng ở những nữ cường như vậy luôn toát lên sức hấp dẫn mạnh mẽ.
Đế Thiết Thành đã từng tiếp xúc với nhiều người phụ nữ thành đạt, rồi anh ngẫm ra rằng giữa một vườn hoa rực rỡ, nơi mà hoa hồng, cẩm chướng, hướng dương, cùng đua nhau khoe sắc thắm, thì trong mắt anh vẫn chỉ tồn tại duy nhất một bông cúc trắng thuần khiết và mộc mạc.
Cát Diệp là bông cúc mà Đế Thiết Thành hết mực nâng niu, đem từ vũng lầy tăm tối về đặt trong tủ kính sang trọng.
Vậy nên Đế Thiết Thành cũng chỉ đáp lại những bông hồng tiếp cận mình theo phép lịch sự xã giao.
Anh giữ khoảng cách 2m, đủ để không vướng vào những trường hợp trớ trêu như bị dính vệt son trên áo hay vương mùi nước hoa trên người.
Cát Diệp khi ghen thật sự rất đáng sợ.
Đế Thiết Thành không muốn trải qua cảm giác ngủ ở ghế sô pha và ăn chay suốt một tuần thêm bất kì lần nào nữa.
Ba mươi phút sau, tiếng vĩ cầm da diết bắt đầu nổi lên từ phía sân khấu lớn đằng xa.
Đế Thiết Thành nhấp một ngụm rượu, vị cồn nhàn nhạt không khiến anh có hứng thú thưởng nhạc cho lắm.
Anh chỉ muốn nghe giọng hát của Cát Diệp.
Và chỉ có giọng hát của Cát Diệp mới làm anh say mê mà thôi.
Vị giám đốc của một tập đoàn đồ điện tử lớn đang thao thao bất tuyệt thuyết phục Đế Thiết Thành đầu tư vào cổ phiếu của mình.
Thấy anh đang trong tâm thế thoải mái, ông ta đổi hướng sang chuyện riêng tư hơn:
"Đế tổng quyền quý như vậy, không biết đã có đối tượng kết duyên chưa?"
"Ồ, ngài quan tâm đến vấn đề tình cảm của tôi, hẳn là có nguyên do đặc biệt." anh cẩn trọng thăm dò.
Vị giám đốc gật gù cười:
"Thật ngại quá, Đế tổng quả rất thông minh và nhạy bén.
Con gái tôi năm nay đang độ tuổi xuân, nhan sắc và học vấn không tệ, lại rất xứng đôi nếu đi cùng Đế tổng đây.
Nếu ngài muốn tìm ý trung nhân, mong hai gia tộc chúng ta sẽ có hội làm quen."
"Cảm ơn thành ý của ngài, tuy nhiên tôi đã có hôn thê rồi." anh từ chối thẳng thừng.
Vị giám đốc tròn mắt ngạc nhiên.
Đế thiếu nổi danh bao năm nay là tâm vững như đá, chưa từng có lấy một mảnh tình vắt vai, nói chi đến việc kết hôn lại càng phi lý.
Tình nhân thì có thể có nhiều, đây là điều dễ hiểu trên thương trường, nhưng phu nhân thì chỉ có một.
Anh đã có vợ, nhưng vợ anh là ai, đám cưới tổ chức từ bao giờ? Chưa một ai được biết.
"Vậy Đế thiếu phu nhân là...?" ông ta nghi hoặc hỏi lại.
Đúng lúc này, một tràng vỗ tay ròn rã nổi lên để cổ vũ cô ca sĩ vừa bước lên sân khấu.
Đám đông trầm trồ bàn tán, không ngớt lời ngợi khen cho nhan sắc và khí chất thanh thuần đúng như đồn đại.
Đế Thiết Thành không mấy để tâm cho đến khi người ấy cất giọng.
Ngay từ những nốt ngân đầu tiên, anh đã nhận ra ngay âm thanh thân thuộc này.
"Đế thiếu phu nhân ư? Là em ấy." anh trả lời vị giám đốc già, ánh mắt ôn nhu xen lẫn bất ngờ vẫn hướng về người thiếu nữ đang ca hát dưới ánh đèn sân khấu.
Cát Diệp ở đó, nơi trung tâm của sự chú ý, và tất cả mọi người trong khán phòng đều phải ngừng cuộc trò chuyện lại và chăm chú lắng nghe ca khúc cô đang thể hiện.
Cô yêu kiều, ngọt ngào, thanh cao, khiến ai cũng muốn nhẹ nhàng mà cư xử, thật không nỡ làm cô bị trầy xước.
Đế Thiết Thành, một bóng dáng lẻ loi giữa hàng chục con người, trọn đồng tử đều dành để chứa đựng hình bóng Cát Diệp.
Còn Cát Diệp, nàng họa mi đang đắm mình trong ánh hào quang, có lẽ sẽ không thấy anh đâu.
Đồng thời từ hành lang phía trên cao, nơi dẫn ra ban công tòa nhà sang trọng, cũng có hai bóng người đưa mắt nhìn xuống sân khấu, nơi có Cát Diệp và dàn nhạc đang hòa âm.
Nam nhân kia thảnh thơi tựa lưng vào lan can, lẩm nhẩm một mình:
"Hát tiếp đi búp bê, vì đây là lần cuối cô còn được hát rồi."
Thiếu nữ đứng cạnh hắn, Tùng Chi, bạn thân của Cát Diệp, nghe vậy liền túm chặt cổ áo hắn:
"Trần Khánh! Anh nên nhớ chúng ta đã cam kết không gây tổn hại đến cậu ấy.
Dẹp ngay cái suy nghĩ tàn sát người vô tội lại."
Ngực Trần Khánh bị đè nặng, bắt đầu quặn lên từng cơn đau nhói.
Hắn ho khù khụ, tiếng ho khản đặc và không ngừng lại cho đến khi Tùng Chi buông tay ra.
Từ khóe miệng hắn, một dòng máu đỏ thẫm rỉ ra theo cơn thổ huyết.
Lấy tay quệt máu, Trần Khánh cười với Tùng Chi:
"Bình tĩnh nào bé yêu.
Em nặng tay như vậy thì sớm muộn gì cũng giết chết tôi.
Lúc đó bạn thân của em tất nhiên cũng không có kết cục tốt đẹp đâu."
Rồi hắn hôn lên đuôi tóc bông xù của cô và nhắc nhở:
"Vậy nên đừng quậy nữa.
Tôi chỉ là tùy ý phát ngôn thôi mà."
Tùng Chi nổi da gà trước ánh mắt lờ đờ mà hỗn tạp đủ loại tâm cơ của Trần Khánh.
Cô còn nhớ rõ cái ngày mà cả cô và Cát Diệp bị bắt cóc trong lúc Đế Thiết Thành đi công tác, hắn đã dùng tính mạng của Cát Diệp để ép cô phải kí vào một bản hợp đồng.
Điều lệ chỉ rõ ra rằng: hắn sẽ gi*t Đế Thiết Thành cùng người anh yêu thương, và nếu Tùng Chi muốn bảo toàn tính mạng cho Cát Diệp, cô buộc phải hợp tác với hắn trong cuộc trả thù đẫm máu, nhắm mắt làm ngơ trước an nguy của tên thiếu gia họ Đế để đổi lấy sự an toàn của bạn thân mình.