Vài phút lặng lẽ trôi, Cát Diệp chỉ hoàn hồn khi nghe giọng trợ lí Du nói vọng lại từ đằng xa:
"Có chuyện gì sao?"
cô mơ hồ lắc đầu.
"Vậy thì lên xe thôi, ngài Đế đang đợi cô về dùng cơm." Du Tuệ Hiếu mỉm cười, nắm nhẹ tay Cát Diệp dẫn ra khỏi con hẻm.
Trong khi anh ta thầm rung động và mân mê những ngón tay ngọc ngà ấy, Cát Diệp vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ngỡ ngàng.
Xuyên suốt đường đi, tâm trí cô rối bời.
Cô không thể ngưng nghi hoặc về người đàn ông bí ẩn kia.
Hoặc y là một kẻ điên nói nhảm, hoặc y cũng là một kẻ điên nhưng từng có mối liên hệ với Đế Thiết Thành trong quá khứ.
Chiếc xe dừng bánh trước cổng biệt thự.
Bác quản gia đã chờ sẵn và giúp Cát Diệp cầm túi xách.
Cát Diệp bước vào trong, trút bỏ áo măng tô và tẩy trang với tâm trạng thẫn thờ.
Sau đó cô đi xuống phòng ăn.
Nam nhân ấy thấy bóng cô liền chủ động đứng dậy kéo ghế.
Gương mặt Đế Thiết Thành vẫn ôn nhu và ấm áp như mọi khi.
Nhưng những lời hỏi han của anh không thể lọt được vào tai Cát Diệp.
Lúc này đây, đầu cô văng vẳng lời nói đầy ám ảnh: "Hắn đã từng giết người."
Trông kìa, tuy đúng là trên thương trường Đế Thiết Thành như con quỷ tàn khốc, nhưng trong thâm tâm anh chắc chắn có phẩm cách lương thiện.
Anh giết người ư?
Cát Diệp không tin.
Cô là búp bê của anh, búp bê chỉ tin vào chủ nhân của mình.
Búp bê mãi mãi trung thành với anh, mãi mãi trao trọn linh hồn cho anh, dẫu cho anh có là ai, quá khứ ra sao, tương lai thế nào.
Đế Thiết Thành thấy Cát Diệp lặng thinh đờ đẫn.
Cúi xuống xoa đầu cô, anh hỏi:
"Bảo bối sao vậy? Em thấy khó chịu ở đâu à?"
Cô ngước mắt lên nhìn anh, thấy bàn tay anh thật dịu dàng, nếu đã từng vấy máu thì có chút đáng tiếc.
"À, không...em chỉ hơi mệt thôi ạ." Cát Diệp đáp.
Đế Thiết Thành dìu cô ngồi xuống ghế, động viên cô ăn chút đồ rồi uống một cốc nước sâm ấm.
Không có biểu hiện sốt hay bệnh, anh nghĩ cô đã làm việc quá sức nên sớm đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Cát Diệp bị cuốn chặt trong chiếc chăn bông và vòng tay ấm áp của Đế Thiết Thành.
Cô áp mặt nơi lồng ngực nồng nàn hương thơm nam tính, mắt khẽ ngước lên nhìn anh như có điều muốn nói mà không thể nói ra.
"Thắc mắc chuyện gì thì em cứ hỏi tôi.
Đừng để trong lòng, tôi sẽ khó xử em à."
"Đế thiếu...hẳn từng trải qua quá khứ không mấy tươi đẹp." Cát Diệp lí nhí.
Đây là lời chân thành tự đáy lòng cô thay vì câu hỏi "Đế thiếu từng giết người ư?".
Cô tin anh là người đàn ông tử tế, cố che giấu tâm tính dịu dàng bằng vẻ ngoài xa cách, tin anh không bao giờ hành động bừa bãi một cách vô căn cứ cả.
Hơn hết, chỉ mình cô mới đủ bao dung để nhìn thấu một bản thể linh hồn chi chít những tổn thương đang thu mình cô độc sâu trong con người này.
Đế Thiết Thành mỉm cười ôn nhu pha chút xúc động:
"Quá khứ? Thứ đó thật chẳng đáng bận tâm trong khi cả hiện tại và tương lai của tôi đều là em."
"Vậy nên Đế thiếu cũng giữ quá nhiều điều trong lòng, cứ nói ra với em nhé."
"Ừm, tôi hứa."
Giọng cả hai nhỏ dần rồi cùng nhau lim dim chìm vào giấc ngủ bình yên.
Mấy hôm sau đó, trong một buổi tối trước ngày cuối tuần.
"Em này."
"Anh ơi."
Cả hai trùng hợp cùng đồng thanh quay về phía đối phương.
Đế Thiết Thành gật đầu:
"Ơi, bảo bối nói trước đi."
"Không Đế Thiếu cứ nói đi, em nghe."
"Em."
"Anh."
"Em."
"Anh."
Nhường nhịn qua lại một hồi, Cát Diệp mệt mỏi phẩy tay:
"Thôi thì cả hai cùng nói, biết đâu lại có ý giống nhau nhỉ."
Rồi cô bắt nhịp từ một đến ba.
Lạ lùng thay, điều mà anh và cô muốn nói đều là ngày mai họ phải đi công tác.
Đế Thiết Thành cần tham gia một số hội nghị thương mại quốc tế và mở rộng thị trường đầu tư cho những dự án dài hạn sắp tới của Đế Thị.
Còn Cát Diệp đã nhận lời mời lưu diễn với mức hoa hồng không hề nhỏ.
Ngày hôm sau, mỗi người tạm chia xa một ngả để bước lên máy bay.
Cũng chính phương trời xa bên ấy, kẻ địch đang giương mắt chực chờ thời cơ hành động.
Hắn ngồi trong căn biệt thự tối tăm trên vách đá dựng đứng ven biển.
Ánh trăng rọi một vầng leo lét mờ ảo vào ô cửa ban công.
Khay gạt tàn đặt dưới nền nhà trải thảm đã chất đầy hàng chục điếu thuốc còn âm ỉ mùi khói.
Hắn trên tay còn mân mê điếu vừa mới châm, kề lên khóe môi rít một hơi dài.
Thân mình khẽ co giật, hắn phê pha cảm nhận vị nicôtin(*) cùng hắc ín(*) thấm dần vào máu và khoang phổi đang nhức nhối một khối u ác tính.
Nghĩ đến màn báo thù tàn nhẫn sắp tới, hắn cầm lên một quả bóng cười, hít trọn chất khí kích thích đó và rồi bật cười điên loạn.
...oOo...
*nicôtin: một chất gây nghiện chứa trong khói thuốc, ngăn cản khả năng tiếp nhận oxi của hồng cầu trong máu.
*Hắc ín: chất độc màu đen, thường bám vào vòm họng và nang phổi người hút, gây ra tình trạng tích tụ bụi và vi khuẩn.