Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 47: 47: Điên Cuồng Và Tôi Trung





Đế Thiết Thành đặt vào tay cô một bó hoa Lavender thơm ngát, hỏi:
"Thảo dược tình yêu, đó là cái tên thứ hai của loài hoa này.

Em có biết vì sao không?"
Cát Diệp lắc đầu.
Cánh đồng phủ sắc tím rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió lao xao và chất giọng trầm êm tai của Đế Thiết Thành:
"Ngày xưa, tại ngôi làng nhỏ vùng Provence, Pháp, có hai đứa trẻ thường hay chơi đùa trên cánh đồng oải hương ở dưới chân đồi.

Tại đây, cả hai đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau.

Cô bé ngắt một cành hoa oải hương tách đôi cho vào hai chiếc lọ nhỏ và mỗi người giữ một lọ.
Một ngày kia, tai nạn đã khiến cậu bé phải ra nước ngoài chữa trị.

Sau 15 năm cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng.

Nhưng lại quên đi những kí ức thời bé.

Cậu trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ.
Còn cô bé mở một trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát, với hy vọng một ngày nào đó anh sẽ trở về.
Vào một buổi chiều khi cậu dạo bước ở phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím.


Hai người đã gặp lại nhau nhưng họ không thể nhận ra nhau.

Họ trở thành bạn, kể cho nhau nghe về những câu chuyện trong cuộc sống.

Chàng trai đã cho cô gái xem chiếc lọ oải hương luôn mang theo, hạnh phúc vỡ òa khi nhận ra mình là người cô đã chờ đợi suốt 15 năm nay.
Họ bên nhau, tình yêu cứ thế ngày càng bền vững.

Cho đến một ngày, cô gái mắc một căn bệnh hiểm nghèo.

Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thủy tinh nhỏ và nói: Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi…
Khi cô gái ra đi, chàng trai cũng tiếp tục ở dưới chân đồi, trồng những bông hoa oải hương và nhớ về cô."
Sự tích về Lavender kết thúc cũng là khi trong lòng Cát Diệp bắt đầu dậy lên đợt sóng giác ngộ:
"Đó gọi là tình yêu sao..."
Giọng của cô nhỏ quá, Đế Thiết Thành không nghe rõ cô vừa nói gì.

Anh nắm tay Cát Diệp dắt lên đồi, trải khăn picnic trên thảm cỏ non để nghỉ chân.
Xuyên suốt bữa trưa, Cát Diệp vừa nhai bánh kếp vừa nghiềm ngẫm chữ "yêu", và cô ôm đàn guitar gảy những hợp âm trầm bổng vô thức.
Đầu giờ chiều, khi gió đã dần lặng, Đế Thiết Thành và Cát Diệp sớm lên xe trở về Paris.

Anh hỏi cô có muốn đi chơi ở đâu không, Cát Diệp mân mê ngón tay:
"Nhà thờ Đức Bà ạ."
Lối kiến trúc Gothic độc đáo, không gian cổ kính gợi sự xưa cũ lâu đời, quy mô hoành tráng, tôn nghiêm, nhà thờ Đức Bà chính là một địa điểm tham quan mà Cát Diệp đã yêu thích từ lâu.
Cô tròn mắt ngắm nhìn cửa sổ lớn hình hoa hồng và những mảng đồng trầm có chút bong tróc.

Công trình này quả thật vô cùng tuyệt diệu!
Vị tu sĩ già ngồi trên băng ghế gỗ nâng gọng kính dõi theo Đế Thiết Thành và Cát Diệp.

Bà ho vài tiếng, an tĩnh nhắm mắt lại rồi thủ thỉ:
"Đôi trẻ này, lại đây..."
Cả hai nắm tay nhau tiến tới, thấy tu sĩ hiền hậu nhìn mình.
"Hai vị đã bao giờ nghe câu chuyện Nhà thờ Đức Bà Paris chưa?"
"Thưa, có phải tiểu thuyết của Victor Hugo, còn được gọi là Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà đúng không ạ?" Cát Diệp trả lời.
Tu sĩ gật đầu rằng:
"Phải rồi.

Hai vị có thể dành chút thời gian để nghe tôi kể về nó chứ."
Và rồi tu sĩ chậm rãi kể lại, mắt vẫn bâng khuâng nhìn họ, chăm chú và thần bí như thể thấu thị tương lai.

"Giữa một không gian nhà thờ uy nghiêm và sừng sững, trầm lắng và đắm say, đã diễn ra một câu chuyện nghiệt ngã, khi mà ranh giới giữa tình yêu và sự thù hận chỉ là một sợi tơ rất mỏng manh.
Họ có quyền lựa chọn, nhưng lại không thể lựa chọn được điều gì là đúng, điều gì là sai, bởi lý trí không đủ mạnh để tỉnh táo quyết định.

Chỉ có trái tim - trái tim đôi khi vì yêu, vì hận mà mù quáng vô cùng.
Quasimodo là một thằng gù xấu xí, mồ côi khốn khổ được người ta đưa về nhà thờ nuôi dưỡng và trở thành người đánh chuông cho nhà thờ.

Một thằng gù sống hoang dại, trơ lỳ, tưởng như trái tim đã bị đánh cắp, tưởng rằng không còn điều gì có thể lay động nổi trái tim ấy nữa.
Vậy mà thằng gù xấu xa đó đã biết yêu, yêu một tình yêu say đắm, cuồng nhiệt.

Hắn yêu nàng Esmerald, trong khi nàng lại sợ sệt cái hình dạng xấu xí của hắn.

Nàng thiếu nữ Bohemien xinh đẹp ấy đã đem lòng yêu một con người khác.
Mối tình ấy là một mối tình câm lặng, tuyệt vọng.

Nhưng chính mối tình ấy là sự cứu rỗi vô cùng với tâm hồn Quasimodo, để hắn biết yêu, biết khóc, biết hận thù, và đi đến tận cùng của những cảm xúc loài người.
Tình yêu chính là nguyên nhân của tất cả những điều mà Quasimodo đã làm.
Hắn chấp nhận đánh đổi tất cả những gì đã tồn tại trước đây để có được những khoảnh khắc sống thật với tình yêu của mình.

Và đó là con đường mà hắn lựa chọn từ đầu cho tới khi kết thúc tác phẩm, khi hắn đã dám giết chết người đã cưu mang hắn từ nhỏ, để giải thoát cho nàng Esmerald, và cũng tự giây phút ấy, hắn kết thúc cuộc sống của mình.
Tác phẩm kết thúc, cũng là khi mọi mâu thuẫn, bi kịch được giải thoát – giải thoát bằng cái chết đau đớn của cả thằng gù và nàng, người hắn si mê, để những con đường Paris còn vương mãi những tiếng khóc, những tiếng oán hờn, và những cơn gió buồn đến xác xơ lòng người...
Hai vị còn trẻ tuổi, có thể thấy thứ đó chính là tình yêu, nhưng là một tình yêu ám ảnh.

Sau này, cảm xúc hai vị ắt phải một lần chạm tới ranh giới mãnh liệt và điên cuồng như thế.

Lựa chọn đều tùy thuộc vào quyết định của mỗi người."
Nói rồi, tu sĩ đứng lên, đối diện với Đế Thiết Thành và Cát Diệp:
"Chúa ban phước lành cho hai vị."

Cầu phúc xong bà chậm rãi hòa lẫn vào dòng du khách đông đúc, nhanh như hạt bụi vàng tan biến vào thinh không.
Sự xuất hiện của tu sĩ chỉ là ngẫu nhiên? Câu chuyện thằng gù cùng mối nghiệt duyên chỉ là tùy tiện? Những lời cuối cùng của tu sĩ chỉ là nói nhảm lú lẫn?
Cát Diệp không nghĩ thế.
Một tay cô đặt tay lên ngực, quỳ gối xuống và tay còn lại phủi bụi trên mũi giày của anh.

Một hành động hạ mình và trung thành như trâu như khuyển.
"Có lẽ tu sĩ muốn nói đến em.

Lỡ sau này Đế thiếu có mệnh hệ gì, em thiết nghĩ mình cũng sẽ mù quáng như thằng gù Quasimodo thôi.

Vì em là búp bê của Đế thiếu, nên búp bê sẽ làm tất cả mọi thứ cho chủ nhân của mình, bất cứ điều gì, kể cả phạm tội hay tự sát, kể cả có bị Đế thiếu quay lưng đi chăng nữa."
"Diệp, em điên cuồng và tôi trung một cách ngốc nghếch." Đế Thiết Thành khẽ nhăn mặt xót xa.
Cát Diệp lắc đầu, cô thậm chí còn cúi xuống hôn lên mũi giày anh, rồi ngước mặt lên, môi hồng mỉm cười thanh thản:
"Đó là nghĩa vụ của em.

Đế thiếu biết không, nếu một ngày mai anh đón thiếu phu nhân thực sự lên xe hoa, em nhất định sẽ là người đầu tiên chúc phúc, cũng là người ra về cuối cùng.

Em sẽ biết thân biết phận và không làm rạn nứt hôn nhân của hai người.

Em không làm phiền Đế thiếu, nhưng em vẫn sẽ luôn nép bên rìa bóng tối, để khi nào Đế thiếu cần, em luôn sẵn sàng có mặt để hy sinh vì anh, mãi mãi."