Anh trêu đùa cô, cười nhạo cái sức chịu đựng yếu ớt khi "lâm trận".
"Hứ, làm như Đế thiếu khỏe lắm."
Cát Diệp chun mũi phản biện.
Cô nói mà không biết nghĩ, hoặc có khi đi chơi để quên não ở nhà.
"Tự kiểm chứng rồi mà vẫn ăn nói hàm hồ, khi nào trở về tôi phải chứng minh lại cho em thấy rõ thôi, búp bê hư." ai kia bị động chạm chuyện chăn gối liền tự ái ra mặt, mặc dù anh hoàn toàn tự nhận thức được tinh lực của mình dồi dào tới đâu.
Cát Diệp không sợ, anh đã dọa cô nhiều rồi nhưng chưa từng một lần dám cởi áo cô ra.
Đế thiếu vừa nhát vừa hay xấu hổ, lại còn cứng đầu muốn chờ tới ngày cả hai xác nhận tình yêu mới tiến tới tình dục.
Hơn 1/4 thời gian trôi qua.
Quyền lựa chọn những ngã rẽ đều phụ thuộc vào Cát Diệp, bởi Đế Thiết Thành không quan trọng thắng thua, anh chỉ mong được mắc kẹt trong mê cung lâu hơn nữa để cùng nắm tay cô dạo quanh những hàng hoa sơn trà, rau xanh rợp mát và tản mạn chuyện phiếm.
Thế mới thật yên bình làm sao.
Dù đa phần cô đều dẫn anh tới nơi bị chướng ngại vật chặn, anh vẫn vui vẻ giải mã chúng để mở đường đi tiếp.
Chướng ngại vật được thiết kế dưới dạng cánh cổng sắt vòm cao bị khóa trái.
Trên tay nắm cửa có treo bảng điện hiển thị câu đố, nếu trả lời đúng, hệ thống sẽ tự động cung cấp chìa khóa mở cửa.
Toán học, triết học, kinh tế, lịch sử, y khoa, địa lí,...!Đế Thiết Thành dễ dàng xử lí nhanh gọn được hết.
Cát Diệp thán phục sát đất:
"Đế thiếu quả là bách khoa toàn thư di động!"
"Chỉ là nền tảng kiến thức cơ bản, tôi vẫn còn nhiều điều để học lắm." anh khiêm tốn phủ nhận, mặc dù được khen thì vẫn thích thấy rõ.
Rồi anh nói tiếp:
"Ví dụ như học cách chăm búp bê."
Cát Diệp cong môi.
Cô đã mười chín xuân xanh rồi mà anh vẫn cứ coi cô như em bé vậy, phải chăm sóc, nâng niu, bảo bọc đủ điều.
Thời gian trôi đi trong vô định.
Cả hai không rõ hiện đang là mấy giờ, sắp kết thúc cuộc chơi hay chưa.
Tuy nhiên mặt trời đã đứng bóng, dạ dày tham ăn của Cát Diệp đã reo lên ùng ục, anh và cô đành dừng chân nghỉ trưa và ăn uống lấy sức.
Cát Diệp mở chiếc ba lô đeo đằng trước ngực, lấy ra những chiếc bánh kẹp thơm mềm cùng nước ép.
Tay trái đang bị buộc vào với anh, cô vẫn có thể dùng tay phải để thưởng thức bữa trưa ngon miệng.
"Đế thiếu nghĩ mình sắp về đích chưa?"
"Có lẽ là sắp rồi, nhưng tôi lại có vài linh cảm xấu bé ạ."
"Haha, giữa nơi thế này thì không thể xuất hiện phần tử khủng bố hay động vật hoang dã gì đâu nhỉ.
Anh xem, chỉ có vài loài côn trùng đáng yêu thôi." Cát Diệp lạc quan tựa đầu vào vai anh.
Rồi thấy một bạn ong nho nhỏ bay ngang qua, cô liền ngân nga hát:
"Chị ong nâu nâu nâu nâu, chị bay đi đâu đi đâu...Đế thiếu, em muốn đi xem chị ong hút mật hoa."
Đế Thiết Thành thấy buồn cười trước tính trẻ con và ham vui của cô thiếu nữ, nhưng chừng nào sợi dây còn buộc anh lại với cô, thì khi đó anh vẫn phải chấp nhận nương theo.
Chị ong đậu trên một bông hồng vàng thơm ngát.
Cát Diệp có ý tiến lại gần hơn để ngắm nhìn, còn Đế Thiết Thành lại muốn giữ khoảng cách an toàn và tránh cho cô bị ong đốt.
Chính sự lệch nhịp này đã dẫn đến một hậu quả không ai lường trước được.
Người dừng người tiến, Cát Diệp mất đà, ngã thẳng vào bụi cây phía trước, vô tình kéo cả theo anh ngã xuống cùng.
Hàng bao chiếc gai nhọn trong bụi hồng đâm xước khuỷu tay cô.
Chưa kịp định hình cú ngã đau điếng vừa rồi, anh chỉ biết lúi húi dìu cô ra khỏi đám lá cành và xem xét phần da trầy xước đầy máu.
"Em có sao không?" anh lo lắng quan sát sắc mặt Cát Diệp.
Cô bàng hoàng, mắt mở to, khóe môi run run không thốt nên lời.
Sự hoảng hốt không phải do bị ngã, mà cô lảo đảo chỉ tay về phía sau anh.
Chính từ bụi hồng cả hai vừa lập cú "vồ ếch" kia, những tiếng vo ve từ từ nổi lên, dày đặc thành từng lớp đáng sợ.
Một đàn ong mật làm tổ trong bụi tưởng chiếc tổ của chúng bị tấn công, chúng hung hăng kéo nhau ra và bay thẳng vào kẻ địch.
Gặp người có thể đánh, nhưng gặp ong nhất định phải chạy.
Loài ong vốn rất hiền hòa, tuy nhiên một khi chúng đã nổi loạn thì càng chống cự lại càng khiến chúng hung hăng thêm.
Đế Thiết Thành và Cát Diệp vùng chạy hết tốc lực, tim đập thình thịch như đánh trống.
Đuổi theo sát ngay sau họ là bầy ong vàng đen lông lá với âm thanh inh ỏi dồn dập.
Đất cùng bụi bay lên mù mịt, bước chạy của hai người cuống cuồng và vội vã.
Cát Diệp mặt cắt không còn một giọt máu, chạy bừa vào một trong vô số ngách mê cung rối mắt.
Nhưng rồi mọi chuyện đã quá muộn màng.
Đây là ngách cụt.
Cô và anh bị dồn vào chân tường, với đàn ong vỡ tổ đang vồ vập xông đến tấn công.
Đế Thiết Thành kéo mạnh cô vào lòng mình, quỳ vật xuống đất.
Anh lấy phần thân lớn phủ trọn lên cô gái bé nhỏ, hai cánh tay cứng cáp bọc quanh bảo vệ phần đầu của cô.
Tấm lưng người đàn ông như một cái khiên kiên cường hướng về lũ ong hung dữ, quên cả bản thân mình vì người trong lòng.
"Mau lên, lấy bình xịt côn trùng trong túi ra giúp tôi." anh gằn giọng nói với Cát Diệp.
Cô lập tức làm ngay, động tác tuy còn luống cuống nhưng vẫn nhanh nhất có thể.
Và có một sự thật rằng dù tốc độ có tốt tới đâu cũng không thể tránh khỏi những con côn trùng nổi đóa vừa đuổi kịp tới nơi.
Chúng bu quanh cả hai, tới tấp chích những chiếc ngòi đen tuyền vào lưng, vào cánh tay Đế Thiết Thành.
Khắp thân hình anh gồng lên dữ dội vì nhói buốt, cảm tưởng như có cả chục mũi kim nhọn xuyên thẳng trên da thịt.
Gương mặt tuấn tú nhăn lại, gân xanh nổi lên từng đường rõ rệt, mồ hôi túa ra đầm đìa.
Từ đầu tới cuối, anh cắn răng không phát ra tiếng gào vì sợ sẽ làm Cát Diệp hoảng.
Sau năm giây lục lọi, cô mới lôi được bình xịt ra, chĩa thật nhiều hơi cay vào đám ong xung quanh.
Những con có ý định đốt vào gáy Đế Thiết Thành, Cát Diệp liền trực tiếp dùng cổ tay mỏng manh gạt chúng ra, thế nên cũng bị chích không dưới ba lần.
Cô bị từng đó thôi đã thấy đau rát, vậy mà Đế Thiết Thành lại hứng chịu biết bao đợt chích như thế.
Anh chẳng hề kêu than hay bỏ mặc cô, dù cả trong hoàn cảnh nguy cấp nhất.
Anh quyết tâm bảo vệ sự sống của mình tới cùng, và sự sống của anh nghiễm nhiên chính là Cát Diệp.
Sau hai phút nỗ lực tự vệ, ong đã bị thuốc xịt côn trùng đuổi cho vãn dần.
Đế Thiết Thành vẫn chưa buông cô ra, chỉ đến khi bốn bề không gian chìm vào tĩnh lặng thật lâu, anh mới thở phào gỡ bỏ cảnh giác.
"Đế...Đế thiếu!"
Đó là tất cả những gì Cát Diệp thốt lên được trước khi cổ họng bị chặn bởi tiếng òa khóc nức nở.
Cô vừa sơ cứu cho anh vừa sụt sùi thương xót.
Khắp cánh tay anh sưng tấy và mẩn đỏ, mỗi một ngòi ong được gắp ra là một nỗi sợ lại chồng chất xếp lên.
Anh vén lưng áo lên nhờ cô xử lí nốt chỗ vết chích còn lại bằng viên đá lạnh trong bình giữ nhiệt.
Dần dần cảm giác ê buốt cũng vơi đi một chút.
"Thôi nào...chỉ là mấy vết nhẹ như kiến cắn.
Tôi ổn mà." anh hạ giọng dỗ dành.
"Hức...Kiến đạn cắn hả? Để bị thương ra nông nỗi này, chắc lúc đó anh phải đau lắm chứ...Đều tại em vô dụng..." tiếng nấc cụt thê lương không ngừng xoáy vào trái tim Đế Thiết Thành.
Nâng đôi bàn tay phồng rộp bốn vết chích của cô lên, Đế Thiết Thành rửa nhẹ qua chúng bằng nước sạch.
"Ong đốt không đau, Diệp Diệp khóc tôi mới đau.
Vậy nên xin em đừng khóc nữa mà."