Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 41: 41: Chuyện Ở Thư Viện





Người ta thường nói nếu muốn biết thế nào là lãng mạn thì hãy đến Pháp.
Pháp, kinh đô ánh sáng, nơi sẽ làm tất cả lữ khách phải dừng chân để mà ngẩn ngơ giữa cái nắng thơ mộng, những cung điện âu cổ, và ngọn tháp Eiffel đẹp tuyệt.
Cát Diệp một lần nữa đắm chìm trong không gian châu âu huyền diệu.

Giờ thì cô nghĩ mình thích nước Pháp nhất, thích hơn nước Ý, nhưng vẫn thích sau Đế Thiết Thành.
Nếu như ở Hy Lạp và ở Ý, thời tiết tháng bảy rất ấm áp, thì ở Pháp, mùa hè lại vô cùng mát mẻ, có ngày còn se se lạnh.
Và hôm nay là một ngày như thế.
Đế Thiết Thành quay trở về với sơ mi đen và quần tây chỉnh tề.

Anh đã từng sống tại Paris vài năm để mở rộng mối quan hệ với các đối tác trên thị trường quốc tế nên đồng thời cũng sở hữu một căn hộ ở khu trung tâm sầm uất cùng khả năng chịu lạnh tốt.
Cát Diệp không thích ứng dễ dàng như anh.

Cô vội vàng diện lên măng tô nâu thiết kế tinh giản, áo oversized trắng và quần âu kín đáo.
"Đẹp không ạ?" Cát Diệp ngước mắt lên nhìn anh.
Đế Thiết Thành khẽ cười:

"Hỏi thừa, em lúc nào cũng đẹp."
Rõ là vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà trong đôi mắt của kẻ si tình!
"Chết thật, mình si tình quá rồi." Đế Thiết Thành hoang mang tự lẩm nhẩm với bản thân trong khi Cát Diệp vô tư ngắm nghía cảnh vật.
Vì mấy ngày qua đi lại nhiều quá, Cát Diệp sớm thấy thấm mệt và cạn kiệt năng lượng.

Cô níu tay áo anh, vừa muốn chơi lại vừa muốn dừng, ý nghĩ cực kì mâu thuẫn.
Đế Thiết Thành chưa từng có kinh nghiệm trong việc đoán ý phụ nữ.

Nhưng khi yêu ai đó thật lòng, thì không cần nhắc người đàn ông cũng sẽ tự biết hành xử sao cho đúng.
Anh không phải ngoại lệ.
"Họa mi nhỏ mệt rồi à? Leo lên lưng, tôi cõng em tới chỗ này nghỉ chân."
Cát Diệp thấy mình hơi trẻ con, ngượng nghịu để cho anh cõng đi.

Sợ cô thấy khó chịu, Đế Thiết Thành không chạm bàn tay vào đùi cô, chỉ dám dùng cổ tay để đỡ.
Cát Diệp ôm vai, vùi mặt vào cổ áo phẳng phiu của Đế Thiết Thành.

Cô mê mẩn gom hết hương thơm nam tính vào mũi, tự hỏi anh đã dùng loại nước hoa gì.
Cảm nhận thấy hơi thở âm ấm phả lên da, Đế Thiết Thành như đọc vị được tâm trí cô:
"Mùi nước xả vải đấy."
"Em thì nghĩ là không phải đâu."
"Tại sao?"
"Nhớ lần đầu mình quan hệ, Đế thiếu không mặc quần áo vẫn có hương thơm mà." cô nói với giọng tỉnh bơ.

"Vậy nên chắc là mùi cơ thể rồi."
Anh cười trừ bất lực lần thứ n trong tuần:
"Chậc, sao người có gương mặt ngây thơ như em lại nhớ rõ mấy chuyện đen tối thế."
Rồi Đế Thiết Thành rẽ vào một con phố nhỏ yên bình có tiếng nhạc cổ điển êm đềm ngân nga.

"Vì em là búp bê hư hỏng a." Cát Diệp nghịch ngợm cắn lên vành tai anh.
Đế Thiết Thành mím môi, da mặt anh không dày nên theo phản ứng thường lệ, hai gò má cùng đôi tai dần chuyển màu như kẻ say rượu.
Tên tổng tài băng lãnh và quyền quý này chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải bị một nhóc con mới qua tuổi trưởng thành khiêu gợi, cũng không lường trước được việc bản thân hoàn toàn lép vế dưới sự khiêu gợi ấy.
"Em còn quậy nữa là tôi không trụ nổi đâu, ngoan ngoãn ngồi xuống đi nào."
Đặt cô xuống một chiếc ghế mây trong thư viện, anh xoa tai chạy đi kiếm sách, nhưng thực chất là không muốn bị cô cười chê sự thiếu nghị lực của mình.
Cụ bà thủ thư mỉm cười hiền:
"Bonjour.

Ça fait longtemps." (chào buổi sáng, lâu rồi không gặp cậu.)
"Bonjour madame.

Comment allez-vous?" (chào bà, bà có khỏe không?)
"Pas mal." (không tệ lắm)
Bà đáp bằng chất giọng hơi khàn rồi kéo anh lại, và anh cũng lịch sự cúi xuống cho bà thơm gió ba lần hai bên má.
Trước đây, khi công tác tại Pháp, Đế Thiết Thành thường ghé qua thư viện này để thư giãn.

Đa số sách trên kệ gỗ đều đã cũ, bàn ghế ngả màu, không gian hoài cổ và bình yên vô cùng.
Sau khi hỏi thăm sức khỏe, bà cụ liếc nhìn Cát Diệp đang ngồi đằng xa, tủm tỉm huých tay anh:
"On dirait que vous avez trouvé votre bonheur." (Có vẻ như cậu đã tìm thấy hạnh phúc đời mình.)

Đế Thiết Thành chỉ biết thật thà gật đầu và không giải thích gì thêm.

Anh nghĩ những hành động của mình luôn đủ chân thành để bất cứ ai nhìn vào cũng có thể đoán được tình cảm anh dành cho cô lớn đến đâu.

Ai cũng đoán được, trừ mỗi cô ra thôi.
Cát Diệp không biết tiếng Pháp, chỉ thấy rằng khả năng ngoại ngữ sâu rộng và phong thái lịch thiệp của Đế Thiết Thành trông rất cuốn hút.
"Bonjour madame." cô vụng về bắt chước câu chào ban nãy mình nghe lỏm, quyết định khi nào có thời gian sẽ nhờ anh dạy tiếng Pháp.
Cuộc trò chuyện tạm dừng lại ở đó, cả ba, mỗi người một cuốn sách, ngồi xuống tận hưởng không khí yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Tiếng giấy lật loạt xoạt cách vài phút lại đều đều vang lên.

Bà cụ thủ thư sau đó chậm rãi vào bếp pha trà mời khách và nhường lại góc riêng tư cho đôi trẻ.
Cát Diệp đung đưa chân, tò mò thắc mắc:
"Hồi xưa Đế thiếu thường đến đây ạ?"
"Ừm, nhưng khi đó tôi chỉ đến thư viện này một mình, giờ tôi đến cùng một người nữa, là mình."