Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 21: 21: Nộ





"Này, vừa rồi cậu thật sự rất ngầu luôn đấy!" cô cảnh sát trẻ hào hứng khen ngợi.
Cát Diệp cười trừ, trong lúc khó chịu, cô mới vô thức trở nên đáng sợ như vậy.
"Cậu là Lâm Tùng Chi phải không?" Cát Diệp vui vẻ mở lời làm quen.
Tùng Chi tròn mắt ngạc nhiên:
"Ơ, sao cậu biết hay vậy?"
Sự ngây ngô và thật thà của cô bạn khiến Cát Diệp thoải mái hơn và bông đùa một chút:
"Đó là bí thuật, tôi không tiết lộ đâu."
Tùng Chi nhảy chân sáo phấn khích trước sự ngầu siêu cấp này, vô tình quên mất rằng có một tấm bảng tên nhân viên đang đính trơ trơ trên ngực áo mình.
Hai cô gái đi bộ một hồi để tới cục cảnh sát tìm sự viện trợ.

Họ không thể trông đợi vào chi nhánh nhỏ vừa rồi nữa.
Sau nửa giờ trò chuyện, Cát Diệp và Tùng Chi nhanh chóng trở nên thân mật, cười đùa không ngớt.
"Thì ra có bạn là cảm giác vui thế này." Cát Diệp hạnh phúc nhủ thầm trong lòng.
Một lát sau, khi đang đi tới ngã rẽ, có một chiếc xe tải chạy lướt qua cả hai.

Không khí buổi cận trưa yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh động cơ nổ phình phịch, Cát Diệp nghe thấy rất rõ những tiếng gầm gừ phát ra từ chiếc xe ấy.
Trực giác nhạy bén của phụ nữ lập tức hoạt động hết công suất.

Hai cô gái nhìn nhau, bắt đầu lén bám theo chiếc xe.
Chiếc xe đi thêm một quãng ngắn thì đánh lái vào một ngách nhỏ.

Cánh cổng sắt hoen gỉ cót két mở ra, đủ cho xe đi vào trong, rồi liền đóng lại ngay như đang lấp liếm che đậy điều gì.
Con phố vốn dĩ đã vắng tanh, hai bên đường chỉ thấy lẻ tẻ vài quán rượu và hàng bài ảm đạm.

Bầu không khí càng tăng thêm phần đáng ngờ.
Nắng trưa bắt đầu gay gắt.

Thông báo trên điện thoại của Cát Diệp ting ting rung lên, làm cô phải vội tắt hết chuông, không để ý thấy tin nhắn hỏi han của Đế Thiết Thành.
Sau khi xem xét tình hình, cô đánh liều kéo theo Tùng Chi đi vòng ra góc phố đằng sau, nơi mình đã từng phát hiện chú Pitbull và nghe được thông tin về vụ chọi chó.
Men theo con ngõ nhỏ chập chờn ánh đèn điện, cả hai tìm thấy lối dẫn xuống tầng hầm của một căn nhà tập thể lụp xụp.

Tiếng bước chân đi lại tấp nập, giọng hò hét, nâng ly của các tên sâu rượu không biết ngày đêm vang lên xa xả, đặc biệt nghe rõ hơn cả là những tạp âm được tạo từ sự ma sát của kim loại, khiến bất kì ai cũng dễ dàng hình dung ra cảnh tượng những chú chó bị rọ mõm, xích chặt trong lồng, chờ cho đến lượt mua bán hay mang ra làm trò tiêu khiển.
"Tôi biết cậu đang rất muốn hành động, và tôi cũng thế, nhưng chúng ta không thể chà trộn vào trong với bộ dạng này đâu nhỉ?" Tùng Chi chạm tay vào bộ đàm lạnh ngắt đeo bên thắt lưng.
Cát Diệp đồng tình.

Hai người thiếu nữ, một người còn diện nguyên đồ ngủ và người còn lại thì mặc đồng phục cảnh sát, chắc chắn vừa bước vào sẽ bị đá ra ngay.
Cát Diệp mở điện thoại, nhìn vào số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng, đó là tất cả công sức làm thêm vất vả thời xưa của cô.

Nhưng giờ đây tiền bạc chỉ là phù du mà thôi, và điều quan trọng hơn cả chính là những bạn chó đáng thương kia.
Thế là ghé tạm vào một cửa hàng quần áo gần đó, hai cô gái chia nhau tân trang diện mạo.
Tùng Chi vốn vô cùng trẻ trung năng động, cô khoác lên mình bộ đồ da đen bóng, đính quanh áo là các hàng đinh bạc, mái tóc đen bồng bềnh bung xõa xuống, làm cô trông giống hệt một con sư tử hoang dã.

Còn Cát Diệp thì nhìn vào gương, mường tượng ra lợi thế của mình: gương mặt học sinh, nhưng thân hình lại rất...!phụ huynh.

Đế Thiết Thành không thể cưỡng được ngay trong đêm đầu tiên, thì tất nhiên các tên đàn ông khác cũng vậy.
Cô mua một chiếc váy body ôm sát cơ thể hoàn mỹ, môi dặm son đỏ, tóc cài kim băng.

Tuy chỉ trang điểm rất đơn giản những cũng đủ để tôn lên nhan sắc mị hoặc yêu kiều.
Mỹ nhân kế lúc nào cũng thành công.

Cát Diệp và Tùng Chi, trong một phong cách hoàn toàn mới, ăn chơi hơn, bụi bặm hơn, dễ dàng lọt vào bên trong.
Hàng chục ánh mắt háo sắc dán lên Cát Diệp, nhưng đều bị Tùng Chi chặn lại ngay.

Cô cảnh sát vào vai rất tài, khí chất phong trần kèm thêm một con dao nhỏ dắt trong tay áo làm mấy gã kia ngỡ cô là lão đại có tiếng nên không dám đi quá giới hạn.
Càng vào sâu hơn, không khí càng ẩm thấp và hôi hám.

Mùi rượu bia, thuốc lá ám vào vách tường cũ mèm.

Và ở khu trung tâm, người người đi lại rộn rã, chỉ chỏ vào dãy lồng sắt xếp chồng lên nhau.
Mỗi chiếc lồng lại nhốt một chú chó.


Đây đích thị là sàn giao dịch lậu với sự góp mặt của đủ giống loài, từ chó rẻ tiền tới chó săn, chó chọi, chó hiếm.

Người mua kẻ bán ở đây cũng tạp nham không kém, tên thì mang chó vừa trộm được đi rao, tên thì mua chó về đấu chọi, mổ thịt,...!Nhưng nhìn chung, cách chúng đối xử với động vật đều đã tố cáo một sự tàn bạo vô độ.
"Lũ chó!" Cát Diệp nghiến răng rủa thầm trong miệng, làm Tùng Chi đi bên cạnh cũng không rõ cô muốn nói chó thật hay đang chửi mấy tên vô nhân tính.
Nổi bật giữa dòng người, có vài gã mặc âu phục đồng bộ, trên tay cầm roi da, dùi cui điện, hông quần đeo theo mấy chùm chìa khóa lồng sắt nặng trịch.

Đó chính là những kẻ chủ chốt đầu cơ cho đường dây này, có nhiệm vụ quản lí mọi hoạt động.
Tùng Chi thầm thì với Cát Diệp:
"Nói thì có hơi xấu hổ, thật ra dù hiện tại tôi là cảnh sát, nhưng hồi còn ở quê tôi khá điêu luyện trong mảng trộm khóa nhà lẻn đi chơi đấy."
Cát Diệp cắn môi, ngầm hiểu được ý đồ của cô bạn.

Điều Cát Diệp cần làm bây giờ chính là thu hút sự chú ý và đánh lạc hướng.

Cô gửi lại điện thoại cho Tùng Chi, bắt đầu chỉnh trang lại tóc tai và tiến về phía sàn đấu, nơi sắp sửa mở một cuộc chọi gay cấn.
Tùng Chi thoạt đầu còn có ý định gọi cho cục cảnh sát, nhưng cô chợt phát hiện trong danh bạ của Cát Diệp có lưu một cái tên "Đế thiếu".

Tạm gác lại sự bất ngờ, Tùng Chi thủ sẵn nút gọi điện cho trường hợp khẩn cấp.

Uy quyền và tiếng tăm của Đế gia, không ai là không biết đến.
Cát Diệp lúc này đã đứng cách sàn đấu chừng vài mét, cô thấy trong tấm lồng lớn bị quây kín bằng song sắt ấy, có hai chú đấu khuyển đang bị bốn người đàn ông lực lưỡng ghì chặt đối diện nhau.

Và một trong hai chính là bạn Pitbull cô từng gặp trong chiều mưa hôm qua.
Nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc, liền nhảy dựng lên, hất mõm về phía Cát Diệp, làm mọi ánh mắt vây quang cũng đổ dồn lên cô.
"Em đặt phần thắng vào nó, cược một đêm ân ái a." cô bật chế độ ảnh hậu, dáng vẻ quyến rũ và phong tình ngây ngất.

Chưa đầy hai giây sau khi Cát Diệp dứt lời, một tràng hô hào âm ĩ vang lên làm rúng động tầng hầm.

Tất cả các gã đàn ông đều phấn khích và nổi loạn, bọn hắn những tưởng sống kiếp bần hàn này, có mơ cũng chẳng thể được ngủ cùng mỹ nhân.
"Đập gãy chân con bull đấy! Đập gãy chân cho nó chọi thua đi! Cô em phải ngủ cùng anh là chắc!" lũ sâu rượu thi nhau hét lên.
Tên đầu cơ đường dây chầm chậm tiến lại gần Cát Diệp, khóe môi d*m dục nhếch lên, và hắn nâng cằm cô thiếu nữ, thèm khát quét mắt một lượt từ trên xuống dưới.
"Đập nó." hắn nói.
Lập tức các tên đàn ông lực lưỡng kia cười khù khụ, rút roi ra quất tới tấp vào chú chó.

Nó sợ hãi co rúm lại, dù dư sức nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ biết rên lên ư ử.
Cát Diệp không nghĩ mọi chuyện lại có thể điên rồ đến nước này, cô hãi hùng trợn mắt.

Nhìn vào cảnh tượng tàn bạo đó, một cảm xúc dữ dội kì lạ bất ngờ kích thẳng vào trái tim cô, làm cho ruột gan nóng bừng bừng như lửa đốt, tâm trí quay cuồng, có cảm giác muốn bùng nổ.
"Dừng lại." Cát Diệp mấp máy môi, tay run run gồng lên.
Tiếng nói của cô quá nhỏ so với âm thanh kích động của người và tràng kêu rên đau đớn của chó.
"Tôi nói là dừng lại!" cô gằn giọng gào lên.
Tất cả mọi lý trí đột nhiên bay sạch, tính điềm đạm và nhún nhường thường có cũng biến mất hoàn toàn.
Cát Diệp hất tay túm lấy cổ một chai rượu ở chiếc bàn bên cạnh mình, đập mạnh vào bên thái dương trái của tên bầu trước mặt.

Lực vung của cô mạnh tới nỗi thân bình rượu vỡ tan, để lại cơn choáng váng thấu trời trên đầu và những mảnh thủy tinh đẫm hơi cồn dưới sàn đất lạnh lẽo.
Rồi không kịp để cho ai phản ứng, Cát Diệp choàng tay giữ chặt hắn, dí phần cổ chai nhọn hoắt vào cái cổ nhem nhuốc.
Cô giận dữ ra lệnh:
"Thả hết chó ra, hoặc tao xiên chết thằng trùm của lũ ôn dịch chúng mày!"