Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 2: 2: Xin Ngài Đừng Bỏ Em





Khách sạn Hữu Thịnh, mười giờ đêm.
"Rất vinh dự được hợp tác cùng Đế Tổng.

Mong ngài chiếu cố."
Hoắc giám đốc cúi người cung kính.

Buổi kí hợp đồng đã kết thúc.

Tuy phải chịu nhiều ràng buộc và thiệt thòi nhưng được trở thành một đối tác nhỏ lẻ của G.K quả thật cũng đã là thành công lớn trên thương trường.
Đế Thiết Thành liếc nhìn chiếc đồng hồ nạm vàng trên cổ tay, không chút bận tâm, cứ thế sải bước đi khỏi.

Thư kí Hiển đã đợi sẵn phía ngoài, sau khi chăm chú quan sát sắc mặt của sếp, biết là anh đang không vui, cũng chẳng tức giận, cậu Hiển liền mở lời:
"Hoắc Thị có một món quà cảm ơn ở phòng 09"
Nghe vậy, đôi mắt xám tro lạnh lẽo khẽ nheo lại, khí chất băng lãnh vẫn vậy, thậm chí còn có phần khó đoán hơn.

Anh mở cửa, bước vào trong.
Khắc Cát Diệp đang ngồi ngoan trên giường, tư thế thẳng tắp và cứng nhắc.
Không liếc nhìn cô lấy một cái, Đế Thiết Thành trực tiếp đưa ly rượu lên uống.

Một lát sau, anh hướng mắt về vầng trăng sáng trên nền trời thành phố, ngữ khí nhàn nhạt, nói:
"Cô đi được rồi."
Khắc Cát Diệp tròn mắt.

Cô bấu chặt vạt váy, quay đầu nhìn bóng lưng cường tráng kia.

Đoạn, Khắc Cát Diệp nghĩ mình chưa đủ sạch sẽ nên khiến anh không hài lòng, bèn lặng lẽ đi vào nhà tắm.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua.

Đế Thiết Thành đặt tập tài liệu xuống bàn, day day mi tâm.


Anh ngả lưng lên chiếc giường lớn, thấy vẫn còn vương chút hơi ấm của cô gái ban nãy.
Nhưng Đế Thiết Thành không nghĩ nhiều nữa, chỉ đưa tay nới lỏng cà vạt và khép mi để nghỉ ngơi một chút.
Cánh cửa phòng tắm bỗng hé mở.

Khắc Cát Diệp bước ra.

Trên người cô chỉ độc một chiếc váy lụa mỏng manh, tôn lên vẻ đẹp kiều mị đến mê hoặc lòng người.
Đế Thiết Thành bị mùi hương tự nhiên của thiếu nữ đánh thức.

Cô gái thuần khiết kia làm lòng anh chợt thấy rạo rực lạ lùng.

Từ đôi mắt to tròn cho tới cánh môi đỏ mọng đều hệt như một búp bê sống.
"Em thuộc về ngài, thưa Đế thiếu chủ nhân"
Khắc Cát Diệp đặt tay chéo trên ngực, cúi người lễ phép, tỏ một phong thái hiến dâng của phận tôi tớ.
Khe ng ực đầy đặn lồ lộ ra ngay trước mắt Đế Thiết Thành.

Đế Thiết Thành nuốt nước bọt ừng ực, yết hầu không ngừng chạy lên xuống.

Một người theo hệ cấm dục bấy lâu, nay mặt mũi đang dần tối sầm lại.
"Không cần phục vụ tôi.

Em bị họ lừa rồi."
Đế Thiết Thành trầm giọng, nói.

Tuy nhiên bỏ ngoài tai lời cảnh báo, Khắc Cát Diệp vẫn tiến lại gần, dịu dàng ngồi lên đùi anh.
"Xin ngài đừng bỏ em."
Chất giọng trong trẻo vang lên đều đều và tha thiết.

Quả thật bây giờ, Đế Thiết Thành chính là người duy nhất mà cô có thể dựa vào.

Anh là chủ nhân của cô theo đúng như những gì hai gã đàn ông kia đã nói.
Lúc này, Đế Thiết Thành thật sự đã mất kiểm soát.

Vật n@m tính phía dưới bị sự mềm mại của Khắc Cát Diệp cọ xát mà ***** **** lên.
Đế Thiết Thành nắm lấy cổ tay cô, lật ngược người lại, ép cô nằm xuống nệm.

Anh không thể hiểu nổi, vì sao bản thân biết rõ cô gái nhỏ này chỉ là một con cừu non bị lừa mà vẫn có cảm giác rung động đến lạ.
Chưa bao giờ phụ nữ lại trở thành một cám dỗ khó cưỡng đối với Đế Thiết Thành như bây giờ.
"Đều do em tự nguyện." Đế Thiết Thành vừa dứt lời, liền say mê ngấu nghiến đôi môi cô.

Lưỡi anh tiến sâu vào khoang miệng Khắc Cát Diệp mà khuấy đảo như muốn m*t hết tất cả mật ngọt.
Sau đó, Đế Thiết Thành không yên phận mà bắt đầu di chuyển xuống cổ, xuống đôi xương quai xanh trắng nõn.

Làn da mịn màng của Khắc Cát Diệp lần lượt in đỏ từng dấu hôn mặn nồng.
Đế Thiết Thành bất ngờ đưa tay lên nắn b óp bầu ng ực tròn đầy, rồi anh không kiềm được mà bắt đầu mê mẩn cắn m*t nơi nhũ h0a hồng nhuận.

Khắc Cát Diệp bị anh k1ch thích đến khẽ rên lên.

Âm điệu cao vút của cô làm d*c vọng đàn ông một lần nữa lại cuộn trào như sóng bể.
Thân nhiệt tăng lên dữ dội, anh nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi và quần âu, trưng ra thân ảnh rắn chắc hoàn mỹ.

Từng múi cơ trên người đều gắng gồng lên hòng ức chế máu nóng đang sôi sục mà không thành.
Đôi tay to lớn dần lần mò xuống nơi tư m@t của Khắc Cát Diệp.


Lớp phòng vệ cuối cùng đã được tháo gỡ.

Đế Thiết Thành không ngần ngại mà cúi xuống, **** *** vườn xuân mơn mởn ấy.
Hơi thở của Khắc Cát Diệp càng trở nên dồn dập.

Cô r3n rỉ, đỏ bừng cả mặt, không còn điều khiển được tâm trí mình nữa.

Một xúc cảm thăng hoa chưa từng có nay đang bao trùm lấy Khắc Cát Diệp.

Mọi sự nhạy cảm của cô đều đã được phô bày đầy phong tình và quyến rũ dưới thân Đế Thiết Thành.
Khi d*m thủy đã tràn ra ướt đẫm, cũng là lúc Đế Thiết Thành đạt đến ngưỡng kiềm chế cuối cùng.

Phía dưới của anh đang căng cứng vô cùng khó chịu.
"Cho tôi, được không?"
Ngữ khí tuy đã khản đặc nhưng anh vẫn cẩn thận hỏi xin Khắc Cát Diệp.

Nhận được cái gật đầu của cô, Đế Thiết Thành mới từ từ đưa vật nóng hổi kia thâm nhập vào sâu trong nơi ẩm ướt.
Cả hai con người tr@n trụi cùng nhau th ở dốc.

Khắc Cát Diệp ghim chặt móng tay trên lưng anh, rên lên đầy thảm thiết.
"Cố chịu đau một chút.

Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Đế Thiết Thành đan tay Khắc Cát Diệp, dịu dàng vỗ về.

Rồi anh cũng gầm lên, đâm xuyên qua màng trinh thiếu nữ.
Căn phòng mờ ảo tràn ngập những âm thanh ám muội của kh0ái cảm.

Tiếng da thịt va chạm vang lên không ngừng, ngày một mạnh hơn, nhanh hơn.
"A...S...sướng chết mất thôi..."
Đế Thiết Thành bị màn sương mờ của nhục d*c che phủ, liên tục ra vào nơi hạ th@n Khắc Cát Diệp.

Tiềm thức của người đàn ông đang trong cơn hứng tình đã hoàn toàn bị xâm chiếm bởi khoái lạc miên man và những đê mê bất tận.

Cô đang siết chặt lấy anh, cô đang hiến dâng cho anh, cô chỉ là của mình anh, tất cả đều chỉ thuộc về anh.
Mười lăm phút sau, Đế Thiết Thành ghì chặt chiếc eo thon, di chuyển hông mình mạnh bạo hơn nữa.

Rồi khi đã đạt tới đỉnh điểm kh0ái cảm, anh thỏa mãn giải phóng hết toàn bộ tinh hoa của mình.

Vật n@m tính vừa được rút ra khỏi, Khắc Cát Diệp liền khẽ rên lên.
"Đây là lần đầu của tôi nên có hơi nhanh và vụng về, để em phải thất vọng rồi."
Đế Thiết Thành cúi xuống, hôn lên trán Khắc Cát Diệp như một lời dỗ dành.
Khắc Cát Diệp lờ đờ mở mắt và tỉ mỉ nhìn ngắm từng đường nét tuấn tú của chủ nhân.

Cô cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Không tàn bạo, không vũ nhục, Đế Thiết Thành, từ đầu cho tới cuối, đều rất dịu dàng và trân trọng cô.
Thế là Khắc Cát Diệp bật khóc, giọt lệ cứ thế tuôn trào từ khóe mắt long lanh.

Khuôn miệng nhỏ khẽ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
Anh thấy vậy mà vội lúng túng, thủ thỉ trấn an cô:
"Tôi không khống chế được bản thân.

Xin lỗi vì đã làm em đau."
Khắc Cát Diệp nghe thế liền lắc đầu.

Thật ra không phải cô khóc vì đau, mà cô khóc vì chợt nhận ra rằng trên đời này vẫn còn có người đối xử tử tế với mình như vậy.
"Chủ nhân, ngài thật tuyệt!"
Từng câu từng chữ được bật lên trong cơn nức nở đều lọt vào tai Đế Thiết Thành, rõ ràng và thuần khiết.

Thế nhưng đầu óc trong sáng như màn đêm của anh lại hiểu lầm thành cái phương diện kia.
Được khen, ai mà lại không thích?
Đế Thiết Thành đỏ mặt, lật ngược Khắc Cát Diệp lại.

Anh nâng phần th@n dưới mềm mại lên, mon men x0a nắn bờ m ông đ ẫy đà.
"Dám đùa với lửa.

Đêm nay sẽ dài lắm đây".