Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 15: 15: Đều Thích Hết





Bầu không khí này quả thực rất khó xử.
Giữa một dàn những cổ đông già dặn, đột nhiên nổi bần bật lên vóc dáng mảnh mai của cô gái trẻ.

Cát Diệp không nghĩ anh lại ngang nhiên mang theo cô vào trong buổi họp.
Thế nhưng dù Đế tổng tùy hứng là thế, vẫn không ai dám ho he phàn nàn tiếng nào.

Những đại sự anh làm trên thương trường, họ đều đã rõ cả.
Bởi ẩn sau phong thái điềm đạm ấy chính là một con quỷ thực thụ, con quỷ thống trị mạch máu kinh tế rộng lớn.

Tất cả doanh nghiệp nằm trong vòng vây của anh đều không khác nào các quân tốt trên bàn cờ, mọi nước đi hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của kẻ đang ngự trên ngai vàng đỉnh cao.
Tuy nhiên cũng không phải sinh ra Đế Thiết Thành đã mang quyền thế ngút trời đến vậy.


Có được ngày hôm nay không chỉ nhờ tài năng thiên bẩm được thừa hưởng từ gia tộc họ Đế, mà anh còn phải tôi rèn, lăn lội hết sáu năm trời đằng đẵng.
Tất cả những tinh hoa và nỗ lực ấy đã cùng hội tụ lại, đúc kết nên một Đế tổng của ngày hôm nay.
Cát Diệp ngẩn ngơ ngắm nhìn cách anh điều hành công việc, phát ngôn rành mạch, phong thái tôn nghiêm, khí thế uy quyền, quả thực mang một sức hút nam tính khó cưỡng.
"Em thấy không khỏe à?" Đế Thiết Thành tiến tới gần, cúi đầu xuống hỏi.
Lúc này cô mới được kéo ra khỏi cơn mơ mộng, bối rối chớp mắt và lắc đầu:
"À...do em có chút bất ngờ trước dáng vẻ này của anh."
"Vậy Diệp Diệp thích cái nào hơn? Ôn nhu hay quyền quý?" Đế Thiết Thành nâng lọn tóc mềm lên hít hà như bỡn cợt.
"Chỉ cần là Đế thiếu, em đều thích hết."
Câu trả lời của Khắc Cát Diệp thành thật mà ngọt ngào tới nỗi có thể gieo rắc rung động nhiều hơn mọi lời tán tỉnh lai láng.

Vốn dĩ lãng mạn lại chính là một trong số những nét tính cách tự nhiên của cô, tiếc thay nó đã bị quá khứ tăm tối che khuất mà thôi.
"Bảo bối thật quá đáng.

Em muốn tôi bị nhồi máu cơ tim ngay trong giờ làm ư?" Đế Thiết Thành lẩm nhẩm.

Tay anh đưa lên che quá nửa gương mặt, tuy nhiên vẫn bị lộ ra hai gò má đang ửng đỏ.
Trái ngược với anh, các cổ đông và thư kí có mặt trong phòng họp ai nấy mắt mở to, sống lưng lành lạnh, tâm trí họ vừa ngạc nhiên lại vừa run sợ.

Họ chưa thấy một Đế tổng thế này bao giờ, chưa bao giờ trong suốt mấy năm qua.
Đây chắc chắn là dấu hiệu của tai ương sắp ập đến!
"E hèm...buổi họp tới đây là kết thúc, dự án sắp tới sẽ được triển khai đúng như kế hoạch đã đề ra." Đế Thiết Thành cố hắng giọng chữa quê, có điều sự nỗ lực che đậy này lại càng khiến anh trở nên ngớ ngẩn.
Đến khi tất cả mọi người đã rút khỏi, Cát Diệp mới rón rén hỏi xin:
"Em muốn ôm một chút, có được không?"

Anh nhướng mày, gật gù mái đầu thay lời đồng ý.
Cô liền chậm rãi đứng dậy, tựa mình vào tấm thân rộng phảng phất hương gỗ đàn hương và hổ phách.

Vòng tay mềm mại khẽ cuốn quanh chiếc eo săn chắc, cô như vùi toàn bộ ngũ quan vào anh.
Không hiểu vì sao dạo này Cát Diệp đột nhiên thèm hơi ấm đến lạ.
Có những lúc không vui cũng không buồn, chỉ là thấy lòng có chút trống trải, thấy đời có chút thiếu vắng, cô lại muốn được ôm.

Một cái ôm thôi, dù ngắn ngủi cách mấy, vẫn đủ để truyền đi ấm lạ lùng.
"Em đói chưa? Ôm xong chúng ta ăn chút gì nhé?" Đế Thiết Thành ân cần xoa đầu cô gái nhỏ.
"Vâng." Cát Diệp ngoan ngoãn đáp.
Bữa trưa hôm đó diễn ra khá êm đềm, và như mọi lần, sau khi đã đi dạo một chút, Đế Thiết Thành bắt cô phải chợp mắt nghỉ ngơi.
Đợi đến khi cô đã thiếp đi, anh mới ra hiệu cho thư kí theo mình trở lại phòng làm việc.
"Nhiệm vụ tôi giao cho cậu đến đâu rồi?" Đế Thiết Thành hỏi
"Đã thu thập đầy đủ thông tin thưa Đế tổng." Thư kí Hiển vừa báo cáo vừa đặt lên bàn một tập hồ sơ.
Đế Thiết Thành hít sâu, đôi mắt xám tro lặng lẽ dõi vào thinh không như đang suy ngẫm điều gì:
"Phiền cậu rút bớt các thông tin về năng lực và sở thích, tôi muốn được tự mình khám phá."

Chờ cho cậu Hiển đã hoàn thành yêu cầu của mình, Đế Thiết Thành bắt đầu cầm hồ sơ lên xem xét.

Anh đọc rất tỉ mỉ từng chi tiết, từ ngày sinh, ngoại hình, cho tới gia cảnh.
Mỗi một trang mới được lật, gương mặt tuấn tú lại thêm tối sầm đi như sắp có vũ bão.

Những gân tay nổi lên thấy rõ, mi tâm thu hẹp lại, đồng tử mở căng hết cỡ.
Và mới chỉ đọc được một nửa quá khứ của Khắc Cát Diệp, Đế Thiết Thành đã thất bại hoàn toàn trong việc kiềm chế cơn phẫn nộ.
Anh đẩy cửa, lao như bay tới giường ngủ, vội vàng ghì chặt cô vào lòng.
Bàn tay anh không ngừng run rẩy vuốt ve tấm thân nhỏ bé, khuôn miệng anh tuấn mím chặt lại.

Một nỗi xót xa đang ngân ngấn trong mắt anh, khiến trái tim anh quặn thắt và tâm trí thì rối tung lên.
"Chúa ơi, tại sao một người con gái mỏng manh nhường này lại phải chịu tất cả những chuyện khủng khiếp đến vậy!".