Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Ừ, rất sung sướng.” Khương Trừng khom lưng, trán tựa trán với cô.
Sắc mặt Lâm Giang Nam liền trầm xuống, cô duỗi tay đẩy anh, vừa đẩy vừa nói: “Nếu anh thích ôm người ta như vậy sao còn không đi ôm người ta đi, anh buông em ra!”
Khương Trừng chẳng những không buông cô ra, ngược lại còn ôm sát hơn, để cô dính chặt vào lồng ngực mình. Lâm Giang Nam dùng sức giãy giụa cũng không tránh được cánh tay của Khương Trừng, tay anh ôm chặt eo cô, tuy không đau nhưng cũng không có cách nào thoát ra.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang giãy giụa trong ngực mình. “Nếu em còn lộn xộn, anh không thể bảo đảm lát nữa sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu đấy.” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.
Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn anh theo bản năng, không cẩn thận lạc vào đôi mắt sâu thẳm, đen như mực của anh, dưới ánh đèn càng trở nên mị hoặc.
Lâm Giang Nam nhất thời quên giãy giụa, cứ như vậy bị hấp dẫn bởi đôi mắt anh.
“Em ghen à?” Anh nhìn vào mắt cô, bình thản hỏi.
“Em... Không có!” Lâm Giang Nam lập tức phản ứng lại, cô nghẹn họng một lúc, sau đó thề thốt phủ nhận.
“Con gái ngoài miệng nói không có, thực ra là có.”
“Anh…”
Lâm Giang Nam còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa.
“Có người đến.” Lâm Giang Nam cuống quít nhìn anh, sau đó duỗi tay đẩy đẩy.
Khương Trừng thì không hề dao động, chỉ nhìn cô như cũ, trên mặt tràn đầy ý cười.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sự hoảng loạn trong mắt Lâm Giang Nam cũng càng thêm rõ ràng.
“Có người… Có người…”
Khương Trừng thưởng thức đủ bộ dạng thất thố hoảng hốt của Lâm Giang Nam xong mới chậm rãi mở miệng: “Có người đến, giờ em mới đẩy anh đi, người khác sẽ nghĩ về anh thế nào?”
“Vậy… Vậy làm sao bây giờ?”
Khương Trừng cong môi, sau đó duỗi tay mở cánh cửa sau lưng cô ra, trực tiếp ôm cô bước vào. Gần như là hai người vừa bước vào, đóng cửa lại, người bên ngoài cũng đi đến.
Lâm Giang Nam bị Khương Trừng ôm lên, lưng tựa vào cửa, chân treo bên hông Khương Trừng.
Trong một không gian nhỏ hẹp, hai người gần đến mức không thể gần hơn, hơn nữa bên ngoài có tiếng mở vòi nước, nước chảy rào rào khiến Lâm Giang Nam vốn đã căng thẳng nay còn căng thẳng hơn.
Hô hấp của hai người đều phả vào má nhau, hơi thở giao hòa, nong nóng, ngưa ngứa.
Cô đang muốn đẩy mặt Khương Trừng cách xa mình chút thì đột nhiên nghe được đoạn đối thoại bên ngoài.
“Cậu có cảm thấy vừa rồi lúc chụp hình, Khương Trừng và Tống Điềm Nhiên trông xứng đôi hơn không?”
“Mình cũng cảm thấy vậy, hai người họ đứng cạnh nhau nhìn quá đẹp mắt.”
“Đúng rồi. Chắc là cậu cũng thấy, nhiếp ảnh gia chụp cho hai người họ lại là Lâm Giang Nam. Oa, nhìn kích thích thật đấy, tình tay ba nha, mình cũng thật bội phục Lâm Giang Nam, vậy mà vẫn có thể chụp được.”
“Đúng ha, khó hiểu thật đấy, vì sao Khương Trừng lại thích Lâm Giang Nam, rõ ràng Tống Điềm Nhiên bỏ xa cô ấy mấy con phố, dù là chiều cao, gương mặt, dáng người, khí chất, gì cũng tốt hơn, aizz…”
“Được rồi, đừng than ngắn thở dài nữa, ánh mắt của nam thần, phàm nhân chúng ta sao mà hiểu được, ra ngoài thôi, còn phải làm việc tiếp đấy.”
“Cũng đúng, đi thôi đi thôi.”
Lâm Giang Nam nghe thấy tiếng bước chân rời đi, sau đó là tiếng đóng sầm cửa, phòng vệ sinh lập tức trở yên ắng lại.
Hai người kia đi rồi, Lâm Giang Nam lại im ắng lạ thường, một lát sau, Khương Trừng mới thấy giọng nói rất nhỏ của cô: “Em thật sự rất kém cỏi à?”
Khương Trừng cúi đầu nhìn Lâm Giang Nam, nói: “Sao lại nói vậy?”
“Các cô ấy nói chiều cao, gương mặt, dáng người, khí chất của em đều bị Tống Điềm Nhiên bỏ xa mấy con phố…”
“Nói bậy.” Khương Trừng trầm mặt nói.
Lâm Giang Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mở to tràn đầy hy vọng, chờ mong câu nói tiếp theo của anh.
Khương Trừng ghé sát tai cô: “Hai người kia nói không đúng.”
“Chỗ nào?” Lâm Giang Nam ngây ngốc hỏi.
Khương Trừng không tiếng động cười cười, sau đó đột nhiên đè cô xuống dưới hạ thân mình.
“Dáng người của cô ấy không bằng em, không thể khiến anh sinh ra… dục vọng.”
Lâm Giang Nam cảm giác cái thứ cưng cứng dưới thân anh đang đâm vào mình, mặt cô lập tức đỏ lên. Đôi môi cô mấp máy nửa ngày, cuối cùng phun ra hai chữ: “Lưu manh.”
Bàn tay Khương Trừng đặt trên hông cô từ từ chuyển động, khiến cho Lâm Giang Nam run rẩy cả người.
“Dù có lưu manh thì cũng chỉ lưu manh với em.” Khương Trừng dán môi vào cổ cô, từ từ hướng lên trên.
“Mặc kệ người khác nói thế nào, trong lòng anh, ai cũng thua kém em...” Khương Trừng vừa hôn vừa nói.
Giọng anh khàn khàn dụ hoặc khiến cơ thể Lâm Giang Nam mềm nhũn đi.
Bờ môi anh từ cổ dần dần chuyển lên cằm cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ hồng.
Dường như Khương Trừng chỉ vừa đụng vào môi cô, Lâm Giang Nam đã lập tức tự giác hé môi, hai đôi môi nhẹ nhàng cuốn lấy nhau.
Một tay Khương Trừng ôm eo Lâm Giang Nam, một tay đỡ sau gáy cô, đẩy cô lại gần sát mình.
Lưỡi anh nhẹ nhàng chạm vào hàm răng Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam hơi hé môi, đầu lưỡi linh hoạt của anh lập tức tiến vào khoang miệng cô.
Anh thở mạnh, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, hai bên quấn quýt. Cánh tay anh đặt trên eo cô ra sức ôm chặt, để hai người càng gần nhau hơn.
Lâm Giang Nam cảm giác được thay đổi dưới thân anh, cô thở hổn hển, đưa tay muốn đẩy anh ra: “Không được, chúng… chúng ta phải ưm…”
Khương Trừng không cho Lâm Giang Nam cơ hội mở miệng nói chuyện, bàn tay anh để sau gáy cô càng đẩy cô lại sát mình. Dường như anh hôn thế nào cũng không đủ, chỉ hận không thể cứ dây dưa thế này với cô, mãi mãi không buông ra.
Lâm Giang Nam vươn tay đẩy lồng ngực anh, nhưng chỉ một động tác như vậy, lại khiến Khương Trừng cướp đoạt như mưa rền gió dữ.
...
Lâm Giang Nam nhìn đôi môi đã hơi sưng đỏ của mình trong gương, thế là không khỏi vươn tay đấm Khương Trừng đang đứng bên cạnh một cái.
“Đều tại anh, anh nhìn đi?” Lâm Giang Nam chỉ vào môi mình, liếc Khương Trừng một cái.
Bởi vì nguyên nhân chiều cao nên Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam liếc mình từ trên xuống, thế nhưng lại cảm thấy đáng yêu đến lạ.
Anh nhìn đôi môi có hơi sưng đỏ của cô, môi cô vừa nhỏ vừa mỏng, giờ hơi sưng lên một chút nhưng nhìn vẫn rất… mê người…
Lâm Giang Nam rất hiểu tâm tư của Khương Trừng, cô nhìn ánh mắt Khương Trừng dừng trên môi mình liền biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Cô vươn tay che miệng mình lại: “Đồ lưu manh!”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khương Trừng nhìn bóng dáng Lâm Giang Nam đang chạy đi, anh lắc đầu, sau đó cũng từ từ ra ngoài theo.
Khương Trừng thấy Lâm Giang Nam đang cố tình bảo trì khoảng cách với mình thì không đùa cô nữa, chỉ thả chậm bước chân, giữ một khoảng cách nhất định, đi theo phía sau.
Lâm Giang Nam ảo não chạy về studio, bởi vì vẫn luôn cúi đầu nên không cẩn thận đụng vào ai đó.
“A.”
Lâm Giang Nam nhìn người bị mình đụng vào, sau đó cảm thấy đau mới than nhẹ một tiếng.
“Em làm gì đấy, nhìn như bị quỷ đuổi vậy.” Trì Nguyên nhìn Lâm Giang Nam vừa đụng đầu vào người mình, lúc này đang xoa trán.
“Anh… Anh mới bị quỷ đuổi thì có!” Lâm Giang Nam xoa trán, cũng không quên trừng mắt với Trì Nguyên, sau đó đẩy anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
Trì Nguyên xoay người nhìn cô, trên môi là một nụ cười.
Đúng là ngốc.
Lúc anh vừa xoay người liền thấy Khương Trừng đang đi đến, dường như trong chớp mắt anh đã hiểu ra gì đó. Có lẽ là không phải bị quỷ đuổi, mà là bị Khương Trừng…
Khương Trừng thấy Lâm Giang Nam đã chạy đến khu nhiếp ảnh thì mới vào phòng nghỉ, vừa bước vào anh đã nhìn thấy Tần Hiểu Thiên ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
Tần Hiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Khương Trừng, tầm mắt dừng trên môi anh, trên mặt không khỏi mang theo một nụ cười, trêu chọc nói: “Chà, buông ra được rồi à? Ăn uống no đủ?”
Kết quả chỉ đổi lấy một ánh mắt sắc như dao của Khương Trừng.
Tần Hiểu Thiên tự rước lấy mất mặt. “Được rồi, dù sao trong lòng tất cả mọi người ai cũng biết rõ ràng.” Tần Hiểu Thiên vuốt tay.
Khương Trừng ngồi trên sô pha đối diện anh ấy, chân vắt chéo, tay đặt trên đầu gối.
“Anh rãnh rỗi muốn hóng chuyện à. Vậy đi, nói về anh chút, gần đây thế nào?”
“Anh?” Tần Hiểu Thiên chỉ chính mình, “Anh thì có thể có chuyện gì?”
Khương Trừng lạnh nhạt mở miệng: “Hình Mạn, Đường Tâm.” Anh thản nhiên phun ra hai cái tên.
Tần Hiểu Thiên sửng sốt, sau đó bật cười: “So?” (Thì?)
“Đừng có giả bộ nữa. Nói đi, Hình Mạn và Đường Tâm, anh quyết định thế nào?”
Tần Hiểu Thiên cười với anh, nhưng nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Khương Trừng lại phát hiện mình cười không nổi.
Nụ cười trên mặt anh ấy dần biến mất.
“Giữa Hình Mạn và Đường Tâm, anh chọn ai?” Khương Trừng nói trúng tim đen.
“Anh và Đường Tâm không còn khả năng.” Anh ấy bình tĩnh nói.
“Ừm.” Khương Trừng nhàn nhạt trả lời.
“Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua, hơn nữa nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đã thay đổi, kể cả anh hay là Đường Tâm. Nếu lúc trước cô ấy lựa chọn từ bỏ, anh tôn trọng lựa chọn của cô ấy, lúc đó cô ấy lựa chọn rời đi vậy đã nói lên trong lòng cô ấy, anh cũng không quan trọng đến vậy…”
“Vậy Hình Mạn thì sao?” Khương Trừng không muốn nghe Tần Hiểu Thiên kể về chuyện của Đường Tâm.
“Hình Mạn…” Ánh mắt Tần Hiểu Thiên mê man.
“Nói thật, anh cũng không biết.” Tần Hiểu Thiên bất đắc dĩ nói.
“Đã nhiều năm rồi, tâm tư của Hình Mạn với anh, em chắc chắn anh không thể không biết được.”
Tần Hiểu Thiên không nói gì.
Anh không phải một thằng ngốc, đương nhiên anh biết tâm tư của Hình Mạn với mình, chỉ là anh thật sự không biết phải đáp lại cô ấy thế nào, từ trước đến nay Hình Mạn cũng chưa từng nghiêm túc nói với anh về chuyện này, hai người đều lựa chọn im lặng, đều cho rằng đối phương không biết, đều không muốn đâm thủng lớp cửa số giấy này, chỉ vì sợ đến lúc đó, ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Nhưng bây giờ, dường như anh không thể không đối mặt, bởi vì Đường Tâm trở về lập tức đã phá vỡ tình cảnh giữa anh và Hình Mạn bao lâu nay.
“Nói thật, nếu anh không thích người ta thì tốt nhất là nhân lúc còn chưa muộn, nói rõ ràng mọi chuyện với người ta. Hình Mạn cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì chị ấy cũng phải kết hôn.”
Kết hôn?
Hình Mạn sẽ gả cho người khác…
Đôi tay Tần Hiểu Thiên không biết vì sao lại nắm chặt, anh cúi đầu, mái tóc che đi đôi con ngươi u ám.