“Anh cảnh cáo em, đừng động tới con của anh. Còn về cô ấy thì em muốn làm gì thì làm.”
“Anh yên tâm, em chỉ nói vậy thôi, đằng nào sau này đó cũng là con của em.”
Cũng chẳng biết Đường Bích Vân nói thật hay là dối trá, Giang Phong vẫn tạm thời tin tưởng cô ta. Quả thực ở bên Bạch Uyển Vy hắn cảm thấy rất tốt, rất bình yên, bởi cô luôn nhường nhịn hắn chứ không phải hở một chút là giận dỗi như Đường Bích Vân. Tuy nhiên, chính vì quá an phận, quá nghe lời, quá hiểu chuyện, cho nên hắn mới không hề quan tâm tới cảm nhận của cô.
Ban đầu, Bạch Uyển Vy cũng chỉ vì tiền tài, danh vọng mà đồng ý hạ mình làm tình nhân cho Giang Phong. Hắn cho cô thân phận Giang phu nhân này đã quá đủ rồi.
“Hai người vào ăn cơm đi.”
Giang Phong và Đường Bích Vân phản xạ vô cùng nhanh, ngay khi nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Uyển Vy ở bên ngoài, cả hai đã trở lại dáng vẻ của một đôi nam nữ trong sạch trong mắt cô. Cảm giác lén lén lút lút này đôi khi khiến Giang Phong cảm thấy thật thú vị. Hắn luôn muốn có những cảm giác mới lạ, đây chính là như vậy. Dù gì trong hơn hai năm trời, người phụ nữ duy nhất bên cạnh hắn chỉ có Bạch Uyển Vy, có lẽ đã đến lúc hắn chán cô rồi.
Ngay khi vừa mới ngồi vào bàn ăn, một người phụ nữ cao tuổi ăn mặc vô cùng quý phái đã bước đến, đôi mắt đăm chiêu nhìn Bạch Uyển Vy, mang đến cho cô một cảm giác ghê rợn, khiến nụ cười trên môi bỗng chốc vụt tắt. Bạch Uyển Vy như chết sững khi thấy Giang lão phu nhân, bởi cô thực sự rất sợ bà ấy.
“Mẹ...”
“Tôi không dám nhận tiếng mẹ này của cô.”
Giang Phong biết cha mẹ mình chưa từng thật sự chấp nhận đồng ý cho hắn và Bạch Uyển Vy kết hôn, con dâu trong mắt bà chỉ có Đường Bích Vân, hắn nắm lấy bàn tay đang run sợ của cô. Giờ phút này, hắn phải bảo vệ cô gái của mình.
“Mẹ, dù gì Uyển Vy hiện giờ đã mang thai rồi, đừng khắt khe với cô ấy nữa.”
“Là nam hay nữ ?”
Bạch Uyển Vy không dám hé một lời, chỉ có trông đợi vào sự che chở của Giang Phong. Cái thai mới được hơn hai tháng, làm sao có thể biết được giới tính, thế nhưng cô có nói gì thì lão phu nhân cũng không tin, vì người mà bà căm ghét là cô. Bạch Uyển Vy cũng thực sự lo rằng cô sẽ sinh đôi con gái. Không phải là vì cô cổ hủ, lạc hậu hay là trọng nam khinh nữ, mà là cô sợ cả ba mẹ con cô sẽ bị vứt bỏ.
Nếu như không có Giang Phong, cô nghĩ cô sẽ không thể nào xoay sở được cho con của mình một cuộc sống tốt.
“Nam hay nữ thì đều là con của con, tại sao mẹ luôn phải cổ hủ như vậy ?”
“Không nói đúng không ? Nói không chừng là hai đứa con gái lỗ vốn đang trong bụng cô ta đấy !”
Bạch Uyển Vy sợ đến đứng tim khi bị lão phu nhân chỉ trỏ đủ điều. Bỗng nhiên, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi môi vốn đang hồng hào trở nên trắng bệch, cô nắm lấy tay Giang Phong ngày càng chặt, chặt đến nỗi hắn cũng bắt đầu cảm thấy đau. “Đau... đau quá...”
Giang lão phu nhân vẫn cố chấp cho rằng Bạch Uyển Vy đang làm trò để kiếm lấy sự thương hại của Giang Phong, bà ngay lập tức hất cả cốc nước vào mặt cô, nói lời cay nghiệt.
“Đừng nghĩ rằng diễn tuồng là có thể qua mắt được tôi !”
Mặc kệ Bạch Uyển Vy nói dối hay là nói thật, Giang Phong bế cô lên. Trong lòng càng thêm hoảng sợ khi nhìn thấy máu tươi đọng lại trên chiếc ghế. Ban đầu, hắn cho phép Bạch Uyển Vy giữ con lại, chẳng phải là vì cô sao ? Sức khoẻ của cô không tốt, sẽ không chịu đựng được tác động nào nữa. Nếu như lần này thực sự không giữ được cả hai đứa bé thì cô vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa.
...
“Thế nào rồi ?”
“Bạch tiểu thư quả thật có dấu hiệu xảy thai, có lẽ là vì chịu kích động nặng, nhưng đã khá ổn định rồi. Ở bệnh viện quan sát thêm một vài ngày nữa là được.”
Nghe vậy, Giang Phong cũng yên tâm hơn, hắn nhẹ nhàng xoa đầu người con gái đang nằm trên giường. Hắn chưa từng suy nghĩ đến tổn hại về tinh thần cũng có thể khiến con của hai người gặp nguy hiểm, cho nên mới ngang nhiên đưa Đường Bích Vân về sống chung. Thậm chí còn cho rằng cô phát hiện hắn và Đường Bích Vân qua lại với nhau thì cũng chẳng sao, bởi hắn đâu có hành hạ cô về mặt thể chất, hắn vẫn luôn chăm lo cho ba mẹ con hết mực.
“Tỉnh rồi à ?”
“Con...”
“Em yên tâm, con không có chuyện gì cả.”
Bạch Uyển Vy gắng gượng, cô cố gắng ngồi dậy, tựa lưng vào chiếc gối mà Giang Phong đã kê sẵn.
“Xin lỗi anh... em đã làm anh phiền lòng rồi. Chúng ta ly hôn đi, em không muốn anh và mẹ anh cãi nhau.”
“Bạch Uyển Vy, em nghe rõ đây, tôi muốn đời này chỉ có em là vợ của tôi. Cho dù tôi chán ghét em, tôi cũng sẽ không ly hôn.”