“Được... tôi quỳ, tôi thua rồi. Tôi cầu xin em... tôi không muốn mất em.”
Bạch Uyển Vy bỗng nhiên không kìm được nước mắt, giọt lệ ấy cứ thế mà rơi xuống. Một người đàn ông cao cao tại thượng như Giang Phong cũng có ngày hôm nay sao ? Hắn lại vì muốn cô sống... mà không tiếc vứt bỏ lòng tự tôn của mình, quỳ gối cầu xin trước mặt bao nhiêu người trong này sao ?
Nhìn Bạch Uyển Vy đang sững sờ, nước mắt không ngừng tuôn rơi, trong lòng Giang Phong lại hân hoan. Cô chắc hẳn đã rất cảm động rồi, cho nên mới không nói nên lời như vậy. Rõ ràng cô vẫn còn rất yêu hắn mà, cho nên chỉ cần hắn đau lòng một chút thôi, cô sẽ quên hết mọi chuyện mà tha thứ cho hắn.
“Em sẽ không chữa, anh đứng dậy đi...”
“Em... Bạch Uyển Vy, em đang đùa giỡn tôi sao ?”
Giang Phong ngay lập tức đứng dậy, nắm chặt lấy hai bả vai của Bạch Uyển Vy, nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của cô. Hắn vì chứng minh cho cô thấy là cô quan trọng đối với hắn tới nhường nào mà quỳ xuống cầu xin một cô gái. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn làm vậy... cô còn muốn trêu đùa tình cảm của hắn sao ?
Trên môi Bạch Uyển Vy lúc này là một nụ cười miễn cưỡng, khiến Giang Phong bỗng nhiên lại cảm thấy đau nhói trong tim.
“Không phải... trước đây anh cũng từng như vậy sao ? Anh luôn hứa hẹn... rồi lại thất hứa.”
“Em đang muốn báo thù ?”
“Đúng...”
Ngay khi nghe được câu trả lời của Bạch Uyển Vy, Giang Phong buông tay ra, hắn chỉ biết cười lạnh. Người con gái của hắn đã thay đổi đến mức này rồi sao ? Trước kia, cô lương thiện đến nỗi một con kiến cũng không nỡ giết, tại sao giờ đây lại vì trả thù mà hết lần này tới lần khác chơi trò mèo vờn chuột với hắn ?
Thấy hắn đau lòng, cô rất vui, đúng không ? Chắc hẳn là vậy rồi... cô muốn trả đũa hắn mà. Hắn từng làm cô đau, làm cô khóc biết bao nhiêu lần, giờ đây cô trả lại toàn bộ cho hắn. Thế nhưng, hắn đều có thể bỏ qua mọi thứ.
Hắn chỉ cần cô thôi.
“Chỉ cần giúp em báo thù, có phải là em sẽ đồng ý ?”
“Xin anh đấy... đừng nói chuyện này nữa... em không muốn chữa ! “
Cô rốt cục phải nói với hắn bao nhiêu lần là cô không muốn chữa bệnh, không muốn ở bên hắn nữa đây ? Cô chỉ là con chim sẻ chứ không phải phượng hoàng, cô không có tư cách mà đứng bên cạnh Giang Phong.
Ngay sau đó, Giang Phong rời khỏi phòng bệnh, đi gặp bác sĩ điều trị chính cho Bạch Uyển Vy.
“Mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không, ngày mai lập tức tiến hành.”
“Nhưng... Bạch tiểu thư không chịu hợp tác thì...”
“Trói cô ấy lại ! “
Giang Phong nghĩ kĩ rồi. Hiện giờ, không phải là hắn hỏi ý kiến của cô, mà là ra lệnh cho cô. Hắn không cho phép cô rời khỏi hắn... Cho nên, nếu hắn ích kỉ, cô hãy trách hắn đi. Dù có hận hắn đến mấy, cô cũng phải ở bên hắn.
Ngày hôm sau, Bạch Uyển Vy bị buộc phải tiếp nhận điều trị, Giang Phong vẫn luôn ở bên cô quan sát cả quá trình. Hắn biết cô đang nhìn hắn bằng ánh mắt gì. Cô hận hắn, ghê tởm hắn không khác gì tên bác sĩ khốn kiếp ở viện tâm thần đã từng làm với cô.
“Tại sao ? Giang Phong ! Anh thật ích kỉ...”
“Tôi làm mọi chuyện đều là vì em !”
“Cứu em rồi để làm gì ? Để em tiếp tục bị anh giày vò nữa sao ?”
“Không phải !”
Phải đến khi nào cô mới hiểu là hắn chỉ muốn được ở cạnh cô đây ? Hắn biết là hắn có lỗi với cô, là hắn phụ bạc tình yêu của cô, cho nên hắn đang chuộc lỗi. Chẳng phải cô nói có nằm mơ, cô cũng không dám nghĩ hắn sẽ đau lòng vì cô sao ? Giờ đây hắn biết đau rồi...
Thực sự rất đau. Sau khi biết cô bị bệnh, biết cô muốn buông tay, Giang Phong mới cảm nhận được căn nhà của hắn chưa từng có hơi ấm. Bởi vì... nó thiếu cô. Cuộc sống của hắn vĩnh viễn sẽ không hoàn thiện nếu như không có người con gái này.
“Vậy là vì cái gì ? “
“Tôi không muốn mất em.”
“Em không muốn nghe câu đấy...“
Bên cạnh hắn còn biết bao người phụ nữ tài giỏi, xinh đẹp, trẻ trung hơn cô, Giang Phong có thể hứng thú với cô được bao lâu nữa ? Khi được hắn cưng chiều, yêu thương, Bạch Uyển Vy vẫn còn là một cô gái 18 tuổi.
Lúc đó, thanh xuân có mà sắc đẹp cũng có, cho nên cô đã trao hết cho người đàn ông này rồi. Còn bây giờ, cô chẳng còn gì để giữ chân Giang Phong nữa. Cô làm sao dám tiếp nhận sự quan tâm của hắn nữa ?
“Anh yêu em không ? Phong... anh có từng...”
“Không.”
Giang Phong thẳng thừng chối từ. Hắn có yêu ai thì cũng không thể yêu một người đã từng vì tiền tài, danh vọng mà làm tình nhân của mình được. Bạch Uyển Vy đau xót, hắn không biết một câu nói đó đã xát muối vào tim cô thế nào đâu...
Nhưng cô hiểu, người đàn ông này vốn dĩ không có trái tim, hắn chỉ yêu bản thân mình.
“Nếu như không yêu, sao phải sợ mất em ? Sao không để em chết đi...”