Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 62: 62: Tâm Ý





Chỉ trong thời gian ngắn Thượng Lâm trở thành giám đốc điều hành khách sạn K trực thuộc tập đoàn Lạc Thị.

Đồng thời khoảng thời gian đó Nguyệt Nhi lần ra được dấu vết của kẻ điên đã vung tiền như nước cứu một tập đoàn sắp phá sản.
Nhưng mọi tất cả đã dừng lại, Mạc Gia Kỳ chẳng màng đến chuyện của bọn họ nữa.
Quyết định chuyển trường sau một năm bị An Phong và gia đình thuyết phục, cô và hắn cùng nhau đi học cùng nhau trở về nhà.

Vệ sĩ không nhất thiết phải có, việc này đã được ông bà Mạc chấp thuận.
Trong khoảng thời gian này Lạc Lạc rất yên phận, ngoại trừ vài khoảnh khắc cô ta đứng bên cạnh Thượng Lâm cùng nhau xuất hiện trên tivi, còn lại đều tốt.
An Phong đúng như lộ trình của đời trước, tốt nghiệp trong vòng một năm đã xây dựng được danh tiếng cho bản thân, hắn mua nhà sát bên cạnh chính vì thế mà đường về của bọn họ trở nên tiện hơn.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp cho đến khi, cổ phiếu của tập đoàn ULK giảm mạnh, tình trạng này đã kéo dài được một thời gian.
Hiện tại Mạc Gia Kỳ là sinh viên năm ba, hai năm kể từ khi Thượng Lâm rời đi.
Cô gái nhàn nhã tay cầm quyển sách, bóng cây loang lổ in lên trang giấy, cô khẽ đưa tay lật sang trang mới.

Bên dưới có chỗ gác chân mềm mại, màu trắng sáng.
Đồ gác chân bỗng sủa lên vài tiếng cảnh báo người lạ.
An Phong tiến đến xoa đầu Hắc Hắc vài cái: “Tính cảnh giác cao thật.”
“Anh chưa đi làm sao?”
“Hiện tại là giờ nghỉ trưa.” An Phong cố ý đem việc về nhà giải quyết.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, sinh nhật lần thứ hai mươi của Mạc Gia Kỳ.


Hắn đã bàn tính với ông bà Mạc rất nhiều mới thể có thể dành một vé vào khâu chuẩn bị, nhiệm vụ lớn nhất là đem cô ra khỏi nhà.
Sinh nhật năm rồi hắn không biết cô trải qua thế nào, có một khoảng thời gian tâm trạng của Mạc Gia Kỳ rất tệ, nguyên nhân là gì người xung quanh đều biết.
An Phong nhìn vào bên trong rồi hỏi: “Chủ tịch và phu nhân đã ra ngoài rồi sao?”
“Ừm, ra ngoài từ sớm.” Cô khẽ cười “Bọn họ quyết định dọn đến căn nhà chật chội này tôi cứ nghĩ hai ba ngày rồi dọn đi, thật không ngờ…”
Ở liền hai năm trời, ngày tháng thất tình đau xé gan xé phổi cũng không dám khóc nức nở trước mặt họ, suốt ngày khóa cửa nhốt mình trong phòng, Mạc Gia Kỳ hồi tưởng lại mà thấy bản thân thật đáng thương.
Từ lúc Thượng Lâm rời đi, cô nhận ra có rất nhiều thói quen khó sửa, ví dụ như đưa tay ra liền có hộp sữa bắp, những lúc căng thẳng chỉ cần hai chữ bình tĩnh mà người xung quanh ít ai làm được, một thợ chụp ảnh không có kinh nghiệm nhưng cho ra những bức ảnh xuất sắc.
“Nhà chính ở Mạc Gia thế nào rồi?”
Bộp!
Cô gấp cuốn sách trên tay đặt nó lên bàn, lưng thẳng tắp mở miệng: “Đóng mạng nhện rồi, nếu cổ phiếu không có khởi sắc sớm muộn gì cũng bán nó đi.”
Hắn từng khẩn thiết đưa ra đề nghị giúp đỡ, Mạc Gia Uy còn chưa suy nghĩ cô đã sống chết từ chối.

Mọi người không hiểu nhưng chính cô là người rõ nhất, thật mất mặt khi đồng ý với lời đề nghị đó.
Mạc Gia Kỳ vươn vai sau đó đứng dậy, thúc giục An Phong.
“Anh muốn đem tôi ra ngoài chứ gì? Đi thôi.”
Hắn giật mình vì chột dạ, những lời lẽ vừa dùng có chỗ nào khả nghi sao? Nếu cô đã biết thì còn gì là bất ngờ.
“Không phải chứ…” An Phong lẩm bẩm trong miệng.
Mạc Gia Kỳ cứ như vậy mà ngồi lên xe An Phong, chiếc xe lăn bánh đi được một lúc ông bà Mạc liền trở về.
Bọn họ nghiêm túc bàn với nhau, nhưng vào lúc sinh nhật năm mười chín của Mạc Gia Kỳ, cô lại không cho mọi người tổ chức, nhìn vào thứ cảm xúc lẫn lộn kia hai người bọn họ quyết định không nên đả kích thì hơn.
Chuyện khi xưa hẹn đến hôm nay.
Một chiếc xe khác dừng phía sau xe ông bà Mạc, bước xuống xe là một người đàn ông chững chạc, hắn vòng qua phía bên kia mở cửa cho ai đó, bước xuống xe là cậu nhóc với khuôn mặt lém lỉnh.
Yên Hải Bình sau hai năm thay đổi rất nhiều, từ đứa bé với thân hình nhỏ nhắn hiện tại đã phát triển chiều cao, nổi bật hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, mặt này có thể thừa hưởng từ Yên Xích.

“Con lớn rồi, ba không cần chăm sóc con như vậy.” Yên Hải Bình mặt đỏ bừng bừng nói tiếp “Chị ấy nhìn thấy được sẽ đánh giá.”
Yên Xích phớt lờ câu nói của cậu nhóc, trước đây dễ dạy dễ bảo có ném một xó cũng tự mình cam chịu, từ khi gặp được Mạc Gia Kỳ hệ tư tưởng của cậu nhóc phát triển vượt bậc, có thể một với một cùng hắn rồi, nói cái gì không đúng liền xách balo đến nhà Mạc Gia Kỳ.
Đứa trẻ ngây thơ biến thành tên tiểu quỷ.
“Chủ tịch, phu nhân.” Yên Xích lễ phép bắt tay với Mạc Gia Uy, gật đầu chào hỏi với Túy Liên.
Tuy tập đoàn nhà họ Mạc gặp vấn đề nhưng trong bọn họ thật thảnh thơi, việc công ty còn chẳng thèm xử lý.
“Đến sớm như vậy không phải là muốn giúp một tay đó chứ?” Mạc Gia Uy lạnh nhạt nói.
Yên Hải Bình tươi cười, lễ phép đáp lời: “Con muốn giúp ông bà ngoại một tay.”
Nói rồi chạy đến ôm Túy Liên đầy thân mật, người đi đường còn tưởng bọn họ là người một nhà hàng thật giá thật.
“Ngoan lắm, ngoan lắm.” Bà ta nắm tay cậu nhóc đi vào trong “Chúng ta đi làm bánh kem.”
Mạc Gia Uy và Yên Xích cũng định lái xe vào trong thì bắt gặp một chiếc BMW dừng sau xe của Yên Xích, còn nghĩ là bọn họ chắn đường ai ngờ người kia bước xuống cuối người chín mươi độ chào hỏi.
“Chào Mạc chủ tịch, tôi là Thất Diệp.”
Ông ta lạnh lùng mở miệng: “Có mời cậu sao?”
Cậu ta ngại ngùng cúi đầu, nói lí nhí: “Không có.”
“Vào trong đi, đến cũng đến rồi.”
Mạc Gia Uy có biết chuyện con gái là cây hái ra tiền của công ty nào đó mà cụ thể Thất Diệp chính là chủ.

Một năm gần đây cậu ta cố gắng nâng cao sự tồn tại của mình với Mạc Gia, đến dì Lý còn biết người này tên gì.
Ông ta không thích cũng không ghét, không vừa mắt chính là sự nhiệt tình của Thất Diệp, mẫu người Mạc Gia Uy vừa mắt chính là điềm tĩnh, biết cách nói chuyện như An Phong, chịu trách nhiệm nhận ra lỗi lầm rồi sửa chữa như Yên Xích.
Toàn là những thiếu gia có tài đi lên từ sự cố gắng, ông ta sớm đã cho người điều tra nên biết rất rõ.

Ngày cuối tuần lượng xe lưu thông số khá nhiều, tình trạng kẹt xe là điều hiển nhiên.

Ngu ngốc ở chỗ An Phong lựa đúng con đường kẹt cứng, lui không được mà tiến cũng không xong.
Mạc Gia Kỳ hết nhìn diễn cảnh phía trước lại nhìn kính chiếu hậu, nhìn dãy xe thẳng tắp kéo dài ở phía sau.

Cô day day trán mình, thật muốn thở dài.

Cô định gọi cho Tạ Dương Tiễn đến hỗ trợ, tình cờ có người gõ cửa kính xe, hạ cửa kính, người đó ra hiệu bảo cô xuống xe, có thể di chuyển bằng phương tiện của mình.
Thời khắc này chỉ trong chờ có người đến giải vây, Mạc Gia Kỳ ngu gì không nhận, lập tức quay đầu nhìn An Phong.
Hắn lập tức nói: “Không được, lỡ như có người mang tâm địa xấu xa muốn bắt cóc tống tiền.”
Người bên ngoài gỡ nón bảo hiểm để lộ khuôn mặt của mình, giọng điệu bỡn cợt: “Xấu lắm hả?”
“Thiên Thiên.” Lời nói của cô nghe ra chút vui mừng “Em đã lấy được bằng lái rồi sao?”
“Đương nhiên, em gái của chị giỏi mà.” Con bé nói với An Phong “Giao chị ấy lại cho tôi nhé, anh thì tùy ý.”
Buổi tốt nghiệp của Thiên Thiên cô có đến tham dự, ít nhiều giữ suy nghĩ sẽ gặp lại Thượng Lâm nhưng hình như anh không có xuất hiện.

Muốn gặp người dễ nhất là xem trên tivi hoặc vài bài viết trên mạng.
Mối quan hệ của bọn họ triệt để cắt đứt về phần Thượng Thiên Thiên thì vẫn còn, cô từng đến thăm Thượng Dao một vài lần.

Mỗi lần đến đều do con bé dẫn đi, cô nói lời xin lỗi với ông ấy rồi, chỉ tiếc không phải cùng anh xuất hiện.
Mạc Gia Kỳ xuống xe, ngồi phía sau chiếc moto của Thượng Thiên Thiên.
“Làn đường dành cho oto em cũng dám chạy vào.” Trong lời nói không mang theo ý trách mắng.
Con bé nhún vai: “Em vốn dĩ chạy đúng làn đường, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang rầu rĩ đánh bạo mà vòng qua đây, nào ngờ là chị thật.”
Mạc Gia Kỳ nhìn vào cửa kính liền biết con bé nói điêu, cửa kính của An Phong nhìn từ bên trong có thể thấy bên ngoài, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen, thà nói đôi mắt nhìn xa nghìn dặm cô còn tin một chút.
Chuyện phát hiện không biết con bé làm bằng cách nào, nếu đối phương nói dối chắc chắn có lý do, cô đành tiếp nhận.

“Ông ấy muốn gặp chị, chị có thời gian không?”
“Là chú Thượng? Chuyện quan trọng lắm sao?”
Thượng Thiên Thiên gật đầu.
Nói không phải khen, con bé chạy qua làn đường đang kẹt xe chỉ trong năm phút, Mạc Gia Kỳ muốn treo trái tim trên đầu.

Cứ sợ va chạm vào xe khác làm phiền đến người ta, cũng may con bé biết dừng lại khi đèn chuyển sang đỏ.
Đến bệnh viện lớn nhất trong nước, đi vào phòng bệnh vip có hai cảnh sát đang canh.
Mạc Gia Kỳ cuối chào hai người bọn bọn, bọn họ cũng đáp lại bằng cái chào nghiêm túc.
Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, có vẻ lớn hơn lão Uy nhưng vẫn giữ được nét của tuổi trẻ, vài nếp nhăn xuất hiện ở khóe mắt, quầng thâm nhàn nhạt.

Đời trước gián tiếp hại chết con trai của người này khiến cô không dám nhìn thẳng.
Viện cớ đến đây xin lỗi vì chiếc ô ngày mưa, thật chất tảng đá đè nặng ở quá khứ vẫn còn tồn tại trên vai, cô chưa buông xuống được.
“Chú Thượng, chú cảm thấy thế nào rồi?” Mạc Gia Kỳ gác lại tâm tư ở trong lòng, thận trọng hỏi.
“Ta vẫn như vậy thôi.” Ông ấy cầm lấy bó hoa Thanh Anh đưa đến trước mặt cô “Có người nhát gan muốn ta chuyển lời giúp ‘Anh thích loài hoa Thanh Anh, xin lỗi vì đã tặng thứ anh thích mà không phải thứ em cần.’ nó nói như thế.”
Anh ấy vẫn khỏe chứ?
Mạc Gia Kỳ nhịn lại câu quan tâm này.
Cô từng làm ra chuyện không dễ dàng được tha thứ, còn làm ngơ trước tội lỗi của mình, là do ông bà Mạc đứng ra giải quyết, hiện tại cô xứng đáng nhận được sự ân cần này sao? Gia đình bọn họ vốn dĩ tốt như vậy sao?
Hàng nước mắt lẳng lặng rơi xuống, cánh tay đang buông thõng từ từ đưa lên nhận lấy bó hoa, cô nhận nó bằng hai tay, nhẹ nhàng đến mức sợ nó bị đau.
Thượng Thiên Thiên để lộ ra gương mặt buồn rầu.

Con bé và Thượng Dao đều hiểu rõ tính chất công việc của Thượng Lâm, cô gái đứng trước mặt bọn họ hoàn toàn mù mịt.
Hai năm anh không quay về lần nào đến bó hoa cũng phải nhờ người khác đem đến, bọn họ có nhớ, có lo lắng, nhưng đau lòng nhất vẫn là cô gái này đây..