Buông Tay Để Yêu

Chương 6




Rốt cuộc thế nào mới gọi là thật sự yêu một người đây? Quyết tâm không chùn bước có thể khiến bông hoa trong sâu thẳm tâm hồn nở rạng rỡ. Cô âm thầm vì anh mà làm mọi thứ, không mong nhận được sự đền đáp hay chiếm giữ anh ở bên mình. Dù nơi chân trời góc biển, vẫn một lòng vì anh. Nhưng khi Lý Bối N hĩ vẫn chưa hiểu được tình yêu thì cô đã lãnh đạm với những gì thuộc về tình yêu rồi. Từ hồi lên năm tuổi, bố mẹ cô đã đưa cô đến ở nhà bà nội. Từ đó, cô luôn thấy mọi người quý mến anh Lý Bối Lỗi hơn, cho nên cô vừa ngưỡng mộ mà cũng vô cùng ghen tỵ. Tâm trạng này theo cô suốt cả tuổi thơ thế nên cô không biết thế nào gọi là yêu một người. Nhưng đến khi cô gặp Dã Tốt, rồi sau đó là Tỉnh Điền thì lại là lúc cô rơi vào một tình yêu tuyệt vọng. Sau khi mọi người đều đã rời khỏi buổi tiệc hoa lệ thì sau lưng họ chỉ còn lại cảnh hoang tàn, bề bộn. Cô luôn không hiểu rốt cuộc Thượng đế cho hai chàng trai đến bên cô là để ban thưởng hay trừng phạt cô. Một người làm cho cô hạnh phúc thì cô lại đau khổ vì một người khác. Cuối cùng, cuộc đời công bằng đã xoá đi mọi chuyện trong quá khứ.

Lý Bối Nhĩ nhìn bộ mặt nghiêm túc của Âu Dương San San mà bật cười như thể vừa xem xong một bộ phim hài kịch. Cô cười khiến cho Âu Dương San San bối rối chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

- Em cười gì thế? - Cô ấy trợn tròn mắt nhìn cô.

Cô không nói gì mà chỉ xua tay cười khiến cho Âu Dương San San sợ hãi nhìn xung quanh, lòng thầm nhủ:

- Có xảy ra chuyện gì đâu.

Cô ấy không biết rằng đây là thói quen của Lý Bối Nhĩ. Mỗi khi cô sợ hãi, căng thẳng hoặc là gặp chuyện buồn, cô đều cười phá lên như thế. Ngay cả bản thân cô cũng không thể lý giải nổi hành động khỏ hiểu này, nhưng dường như chỉ có cười lớn mới có thể rút bớt sức lực trong cô, khiến cô không còn sức suy nghĩ những thứ vẩn vơ nữa. Hồi nhỏ, khi cô còn sống ở nhà bà nội vùng nông thôn, có một lần mẹ Anh Tử - hàng xóm nhà bà nội mời họ đến ăn cơm. Khi mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa nói về những chuyện trong cuộc sống thì bỗng cô phá lên cười. Tiếng cười đó vừa vang lại vừa chói tai cứ như là cô bị một "cao thủ võ lâm" điểm phải huyệt cười vậy. Lúc đó, tất cả mọi người đều bỏ đũa xuống, kinh ngạc nhìn cô. Sau khi mẹ Anh Tử giơ tay ra sờ trán cô để chắc chắn là cô không bị sốt thì bà thì thầm nói với bà nội Lý Bối Nhĩ:

- Đứa trẻ này bị trúng tà mất rồi.

Thực ra, lúc đó chỉ là bỗng nhiên cô thấy nhớ mẹ mình mà thôi, nhưng không ai hiểu rốt cuộc trong trái tim nhỏ bé của cô đang ẩn chứa điều gì và cũng không ai hiểu có đã từng nhớ mẹ mình đến như thế nào.

Thấy Âu Dương San San nghệt mặt nhìn, cô cũng cố gắng kiềm chế không cười nữa. Cô với tay lấy miếng kẹo sô cô la trên bàn trà bỏ vào miệng nhưng không nhai mà để nó từ từ tan trong miệng giống như mọi chuyện đã qua từ từ hòa vào trong tim. Đúng vậy. Cô đã từng yêu một người và người đó đã từng hẹn thề với cô rất nhiều điều. Nhưng đến nay, chúng đều đã bị cuốn theo mây gió và ngoài cô ra thì chẳng còn ai nhớ tới chúng nữa chứ?

- Chị yêu anh Lý Bối Lỗi ư? - Cô bỗng hỏi lại Âu Dương San San.

- Hả?

- Em không cần hỏi cũng biết. - Cô ngồi xổm xuống nền nhà, bám một tay vào thành chiếc ghế tựa, - Chị có cảm thấy hạnh phúc không? Bây giờ ấy...

- Chị vẫn ổn.

- Chị nói dối.

- Thật mà! – Âu Dương San San chăm chú nhìn cô rồi quay đầu bước đến chỗ chiếc đàn dương cầm trong phòng khách. – Chị chạm vào nó được không?

Lý Bối Nhĩ mệt mỏi xua tay:

- Chị cứ tự nhiên.

Điều kì lạ là Âu Dương San San không hề kéo tấm vải đỏ phủ trên mặt đàn dương cầm xuống ngay mà cứ đứng ngây ra nhìn nó cả buổi rồi cuối cùng mới túm góc tấm vải đỏ, kéo xuống. Cô ấy muốn giơ tay ra vuốt những phím đàn, nhưng vừa giơ tay ra thì rụt lại ngay lập tức.

- Lâu lắm rồi chị không đánh đàn, tay cứng đờ hết rồi. – Cô ấy buồn bã nói.

Anh Lý Bối Lỗi cũng lâu lắm rồi không động đến nó. – Lý Bối Nhĩ thở dài giống như hồi tưởng lại chuyện đã qua.

- Chị biết.

- Chị cũng biết ư?

- Hì hì! – Cô ấy cười hai tiếng rồi lại ngồi xuống bên chiếc đàn dương cầm, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên các phìm đàn, tiếng đàn vang lên cũng tựa như những lời cô ấy muốn nói. Lý Bối Nhĩ cảm thấy bản nhạc này rất quen nhưng cô không thể nhớ nổi là mình đã từng nghe nó ở đâu. Khi cô ngẩng đầu nhìn Lý Bối Lỗi ở trên lầu thì mới sực nhớ ra. Đây là khúc biệt ly của Tiêu Bang. Anh Lý Bối Lỗi rất thích ca khúc này.

- Được đấy chứ! – Lý Bối Nhĩ chỉ vào Âu Dương San San ngồi bên chiếc đàn dương cầm hỏi anh.

Anh không nói gì mà chỉ giơ ngón trỏ phải lên môi:

- Suỵt...

Nhưng điều đó vẫn làm kinh động đến Âu Dương San San khi ngước lên nhìn thấy Lý Bối Lỗi, cô ấy vội đứng bật dậy như lò xo.

- Em... cái đó... em... em xin lỗi thầy ạ.

- Sao thế? Tiếp tục đi. – Lý Bối Lỗi nhìn cô ấy cười mà chẳng hề có ý trách móc gì cả.

- Không, không, không ạ. – Cô ấy xua tay như chiếc quạt. – Chỉ là tự nhiên em muốn đánh... Hay là... em... em về đây ạ.

Cô ấy vừa nói vừa nhặt chiếc ba lô trên nền nhà với bộ dạng vội vã rời đi.

Lý Bối Lỗi cũng chẳng níu giữ mà tự nhiên ngồi xuống bên chiếc đàn dương cầm. Anh vuốt hai tay trên các phím đàn. Bài Khúc biệt ly lại được tấu lên một cách nặng nề và buồn thương, tựa như đôi tình nhân mãi vẫn không tìm được nhau trong biển người mênh mông, nhưng đến khi tìm được rồi thì cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng mà thôi.

Trong lòng Âu Dương San San thầm nghĩ, có lẽ chỉ mình Lý Bối Lỗi mới có thể đánh lên được bản nhạc rung động lòng người đến vậy. Cô ấy bỗng dừng bước, đứng ngây ra nhìn lưng anh. Những chuyện quá khứ đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng cô ấy. Dù không nói gì nhưng khuôn mặt cô ấy đã ướt đẫm nước mắt.

- Anh vẫn còn nhớ chị ấy ư? - Sau một lúc trầm mặc, Âu Dương San San mở miệng hỏi Lý Bối Lỗi.

-Tôi...

Lý Bối Nhĩ chưa nghe rõ tiếp theo anh Lý Bối Lỗi nói gì thì tiếng nhạc điện thoại di động của cô vang lên, cô vội vã chạy lên lầu nghe máy. Đó là Kim Na.

- Bối Nhĩ, cuộc hôn nhân của tớ hết thật rồi. Cậu nói đúng. Tớ đã phá hỏng tình yêu của mình. Hì hì! Chắc cậu cho rằng tớ thật buồn cười. Sao cậu không ngăn tớ lại? Sao cậu lại để cho tớ làm chuyện hồ đồ như vậy? Giờ thì mọi thứ đều hết thật rồi. A lô... a lô... Bối Nhĩ, cậu còn nghe không thế?

- Anh ấy đã thấy tất cả rồi ư? – Lý Bối Nhĩ lạnh lùng hỏi một câu. Dường như tất cả đều đúng như cô dự đoán.

- Thấy hết rồi. Nhưng Bối Nhĩ này, cậu biết không? Anh ấy không hề giận. Chẳng hề giận chút nào mà chỉ nhìn cuộc hôn nhân của chúng tớ đi đến hồi kết thúc.

Lý Bối Nhĩ thờ dài. Chia tay đau đớn nhất cũng chỉ như vậy thôi. Một người chứng kiến sự phản hội của người kia, không to tiếng, chỉ bình tĩnh quay đi, lặng lẽ rời bỏ mà không một lời từ biệt.

- Nó còn không tồi tệ bằng việc bị người khác lạnh nhạt. - Cô buồn bã nghĩ.

- Bối Nhĩ, cậu nói gì đi. - Thấy Lý Bối Nhĩ không nói gì, Kim Na gào lên đau đớn: - Rốt cuộc giờ tớ phải làm sao đây? Cậu mau nghĩ cách giúp tớ đi.

- Dù nói thế nào, cậu cũng không nên làm như vậy. - Lý Bối Nhĩ cao giọng như muốn chứng minh cách nghĩ ban đầu của mình là hoàn toàn đúng.

- Tớ biết. Tớ biết rồi. - Kim Na bỗng trở nên hết kiên nhẫn, - Giờ nói những điều đó cũng chẳng ích gì. Sao cậu không sớm làm điều đó? Sao cậu không ngăn tớ lại? Sao cậu giương mắt nhìn tớ phạm sai lầm? Tại sao?

-Na nè...Cậu...

- Cậu nghe tớ nói hết đã. - Kim Na hét lên, đến cả con chó nhà Lý Bối Nhĩ cũng nghe thấy tiếng cô ta. Nó sợ hãi chạy quanh chân cô. – Tớ biết. Nhiều năm nay, các cậu luôn ghen tỵ với tớ, đúng không? Các cậu thấy tớ lấy được chồng giàu, các cậu cảm thấy không công bằng, đúng không? Giờ chắc các cậu vui lắm đây. Cậu gọi điện báo cho những bạn khác biết đi, xem họ có vui như cậu không? Cậu đi đi.

- Kim Na!

- Sao nào? Tớ nói sai ư?

- Cậu là đồ tồi! Cậu! - Không đợi Kim Na nói hết câu, Lý Bối Nhĩ đã tắt điện thoại, tháo pin và ném điện thoại xuống giường, "cạch" một tiếng, thậm chí cô còn chẳng thèm ngoái đầu lại xem nó rơi xuống đâu nữa.

- Em lại lập mưu kế cho ai vậy? - Lý Bối Lỗi khoanh tay ôm vai mình dựa vào cánh cửa phòng nhìn cô cười. Chính nụ cười đó thường khiến cho Lý Bối Nhĩ cảm thấy nghi hoặc. Cô không biết tại sao anh luôn bình tĩnh như vậy. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần anh Lý Bối Lỗi nhếch mép đều khiến cho cô cảm thấy sốc. Tuy rằng họ sống trong cùng một gia đình, được giáo dục theo cùng một phương pháp nhưng tính cách của họ lại khác xa nhau. Cô bi quan, sống thu mình, không hề trông chờ vào điều gi, còn anh Lý Bối Lỗi thì hòan toàn ngược lại. Bất kể gặp phải chuyện gì, anh vẫn mỉm cười đối mặt với nó giống như người trong bức ảnh, mãi mãi giữ nguyên nụ cười ấm áp và thái độ bình tĩnh như thế.

- Em chẳng làm gì cả. - Lý Bối Nhĩ lạnh lùng đáp lại một câu rồi cúi xuống bế chú chó dưới chân, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

- Chị San San về rồi ạ? - Cô cúi đầu hỏi anh.

- Ừ. Về rồi.

- Chị ấy là một cô gái tốt.

- Anh biết.

- Vậy anh còn...

- Bối Nhĩ, được rồi. - Anh Lý Bối Lỗi ngắt lời cô, - Em hiểu rõ anh mà. Trong lòng anh đã có một người và sẽ không bao giờ có chỗ cho người thứ hai đâu.

- Em biết. Nhưng chị Khả Lam... Chị Khả Lam đã...

- Bối Nhĩ! - Anh Lý Bối Lỗi bỗng lớn tiếng ngăn cô lại, - Em dừng nói nữa.

Anh trừng mắt nhìn cô. Cô phát hiện ra vành mắt anh đỏ lên, con ngươi của anh giống như quả cầu thuỷ tinh sắp rơi ra vậy.

Cô đứng thẳng người:

- Không nói thì không nói. - Bộ dạng bất cần. Thực ra, lòng cô hiểu rất rõ, bao lâu nay, chị Khả Lam luôn là vết thương không thể xoá nhòa trong lòng anh Bối Lỗi. Chừng ấy năm, vạn vật đều đổi thay, chỉ có vết sẹo đó là mãi gắn chặt ở tim anh, chưa bao giờ phai mờ.

Anh Lý Bối Lỗi xoay người đi xuống phòng khách dưới nhà. Còn Lý Bối Nhĩ ôm chú chó ngồi ở bậc thang nhìn anh:

- Anh đàn cho em nghe một bản nhạc đi. - Bỗng cô nói. Chẳng biết bao lâu rồi anh không động đến chiếc đàn dương cầm đó.

Anh không đáp lại, hai tay anh đặt lên mặt đàn, mười đầu ngón tay không hề dạo bước trên phím đàn.

- Thôi vậy. – Cô đứng dậy bước lên lầu, - Nếu anh không muốn đàn thì thôi.

Khi cô vừa bước lên một bậc thang thì hai tay anh ấn trên phím đàn. Tiếng nhạc vang bên tai có tựa như tiếng mưa xuân sau trận đại hạn kéo dài. Những hạt mưa rơi trên mặt đất, rơi xuống đồng ruộng, dòng suối, cuốn đi những chùm hoa nhỏ. Cô lắng nghe rồi bỗng bật cười, nước mắt cô chảy xuốg tận khoé môi. Nếu không phải vì cô thì có lẽ anh Lý Bối Lỗi bây giờ đã trở thành bố và đã có một cuộc sống khác mà anh hằng mong đợi. Nhưng cuộc đời là thế. Điều gì đã xảy ra không bao giờ quay lại được nữa, cũng giống như đánh đàn dương cầm, nếu bạn đánh sai một nốt nhạc, bạn muốn sửa lại nhưng không ngờ rằng nó sẽ càng tệ hơn, đã sai là sẽ sai đến cùng.

- Đồ đại ngốc! - Cô nhìn bóng lưng anh đang ngồi trước chiếc đàn dương cầm rồi nhẹ nhàng buông một câu. Khi ấy trong lòng cô tràn đầy cảm xúc. Tuy từ nhỏ, cô đã không thích Lý Bối Lỗi khi anh được mọi người đón chào nhưng vào thời khắc ấy anh lại là chỗ dựa của cô, anh đã hi sinh hạnh phúc của mình để cứu cô. Cũng kể từ đó, nỗi cô đơn và cảm giác thất bại mà không phải ai cũng hiểu ở trong lòng cô đều trở về với con số không tròn trĩnh. Tuy không phải là những kỳ vọng tích cực nhưng cô không còn thấy tuyệt vọng nữa. Anh đã giới thiệu cô viết kịch bản cho Đài truyền hình, để cô đem những dòng suy tư của mình thể hiện ra từng câu chữ. Thời gian thấm thoát thoi đưa, với sự mong mỏi của anh, cô đã dần dần thay đổi. Nhưng còn anh thì sao? Ẩn chứa đằng sau nụ cười đó có phải là một trái tim vui vẻ thật sự không? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.

- Anh vẫn còn nhớ chị ấy ư? - Trong chốc lát, tiếng dương cầm ngừng lại, cô bỗng hỏi câu hỏi Âu Dương San San vừa hỏi lúc nãy.

Anh Lý Bối Lỗi ngồi trước đàn dương cầm, lặng lẽ châm một điếu thuốc. Trời đang tối dần, bên trong phòng khách chưa bật đèn, giữa không gian âm u đó điếu thuốc trên tay anh lúc mờ lúc tỏ. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong tim anh. Điếu thuốc đó không chỉ thiêu đốt những thời khắc tươi đẹp ngày xưa mà còn đốt cháy cả tình yêu tuyệt vọng trong lòng anh.

- Đúng vậy. Anh vẫn còn nhớ cô ấy. - Một lúc sau, anh bỗng ngẩng đầu lên trả lời Lý Bối Nhĩ.

- Em xin lỗi anh. - Cô trở nên đầy thương cảm.

- Em đừng ngốc như vậy.

- Nếu không phải là vì em thì ngày đó, anh đã không để mất chị ấy. - Cô buồn bã nói.

- Đồ ngốc! – Anh đứng dậy bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài quăn của cô, - Đó là quyết định của anh và chuyện này chẳng liên quan đến bất kì ai.

- Nhưng mà...

Anh Lý Bối Lỗi dùng hai ngón tay đặt thành hình chữ "thập" và làm động tác "dừng lại":

- Em đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa.

- Anh không hối hận ư?

Anh không nói gì mà chỉ lắc đầu cười.

- Vậy anh đã từng hối hận về chuyện gì chưa?

- Rồi. – Anh thở dài nói, - Giờ...

Anh lặng lẽ lắc đầu và cái lắc đó lộ rõ vẻ bất lực.

Trong khoảnh khắc đó cô bỗng cảm thấy anh đã thay đổi. Quãng thời gian những ngón tay được lướt nhẹ trên các phím đàn đã dần dần trôi xa. Anh không còn hăm hở như xưa, anh cũng không còn kể cho cô nghe về lý tưởng của anh nữa. Dường như những trở ngại cứ thế nối gót đến với anh. Nhiều lúc, anh khát khao có được những câu trả lời, gặp được điều may mắn, nhưng có vẻ mọi thứ đều trở nên thật xa vời.

Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Đau đớn vô cùng! Bỗng cô ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy mặt. Cô không có cách nào nói thẳng với anh về lý do thật sự của việc Khả Lam ra đi. Sự thật là nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Khả Lam đã nguyện đợi Lý Bối Lỗi thêm mười năm nữa, nhưng cuộc sống là vậy. Nó không diễn ra theo kế hoạch mà bạn đã định trước, luôn có những chuyện, có những người bất ngờ nhảy vào cuộc sống của bạn, để bạn thoáng cận kề bên hạnh phúc rồi lại tuột mất nó. Nhiều năm sau, dù bên cạnh bạn đã có người bạn đời hay chưa thì khi bạn nghĩ về những chuyện đã qua, bạn chỉ có thể đơn độc một mình để xoa dịu nỗi đau ly biệt đó.

Cô biết anh Lý Bối Lỗi không thể nào quên được chị Khả Lam. Làm sao có thể quên được chứ? Người con gái dịu dàng như vậy, ai gặp cũng phải động lòng. Họ đã cũng nhau trải qua những ngày tháng tuyệt vời mà nhiều người hằng ao ước. Nhưng những câu chuyện tình yêu bị thay đổi hàng trăm nghìn lần rồi cũng chỉ đến như vậy thôi, bởi cô đã tận mắt chứng kiến tình yêu của họ. Vì thế những kí ức xa xôi bỗng hiện về trong đầu cô, những chuyện đã qua cứ hiện lên ngày một rõ hơn...

Từ năm lên bốn, anh Lý Bối Lỗi đã bắt đầu học đàn dương cầm. Khi đó, Lý Bối Nhĩ vừa mới chào đời. Sau khi nghe bà nội của họ khoe rằng thầy dạy dương cầm rất quý Lý Bối Lỗi, ngay từ khi lên năm tuổi, anh đã bắt đầu gặt hái được một số giải thưởng, năm chín tuổi anh còn được chọn đến Nhật Bản để biểu diễn. Hoa tươi và những tràng vỗ tay cứ như thế theo anh suốt dọc đường. Và cũng trong năm đó, anh đã quen Khả Lam, cô bạn cùng đến Nhật Bản biểu diễn đàn vi ô lông.

Hôm ấy, Khả Lam mặc một chiếc váy nhung màu đó, cổ đeo chiếc nơ bươm bướm rất lớn. Cô bé đáng yêu này đung đưa theo điệu nhạc, trong cơ thể nhỏ bé đó đang tràn trề sinh lực. Lý Bối Lỗi đứng sau cánh gà nhìn cô bé, anh nhìn cô say đắm. Cho đến tận khi tới lượt anh lên biểu diễn nhưng anh cứ đứng ngây ra không nhúc nhích. Phải chờ tới lúc thầy dạy dương cầm chạy đến nhắc anh, anh mới vội vàng chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo, hít một hơi thật sâu rồi sải bước ra sân khấu. Khi cô bước xuống sân khấu đi ngang qua anh, tay phải cô nắm thành nắm đấm nhỏ cười nói với anh một câu:

- Cố lên nhé.

Điều đó làm tim anh trở nên thật ấm áp. Tối hôm đó, anh đã biểu diễn vô cùng xuất sắc. Hai bàn tay anh dạo bước thanh thoát trên những phím đàn, mười đầu ngón tay đi đến đâu như có hàng nghìn con sóng dâng lên tới đó. Đôi bàn tay bé nhỏ và những phím đàn như hòa làm một. Khi âm điệu cuối cùng vừa dứt, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên như sấm dậy. Mọi người đều đứng lên cổ vũ cho anh. Anh mặc bộ lễ phục màu đen cúi gập người chín mươi độ để chào khán giả như một cậu chủ nhỏ phong nhã hào hoa đang hành lễ. Khi ấy cô đã chạy lên sân khấu tặng hoa cho anh, nhưng anh bỗng ghé sát vào má cô thơm một cái. Anh cũng không thể giải thích nổi tại sao mình lại làm như vậy. Chỉ là anh muốn được thơm cô thôi. Đó chỉ là cảm xúc thích cô đơn thuần chứ không có gì khác. Nhiều năm sau, khi Khả Lam kể cho Lý Bối Nhĩ nghe về anh hôm đó, anh chỉ nhìn có nở một nụ cười rạng rỡ.

Anh đã từng yêu cô như vậy đấy.

Vì năm đi biểu diễn ở Nhật Bản mà anh và Khả Lam cũng được một nhạc sĩ người Anh chọn và có ý đưa họ đến nước Anh học tập. Khi cả gia đình đang ngập chìm trong niềm vui về thành công của anh thì Lý Bối Nhĩ mới được đưa về vùng nông thôn đột nhiên mất tích. Khi anh Lý Bối Lỗi đi tìm thì thấy cô đang ngồi trong nhà kho cũ sau nhà ăn bành màn thầu khô lấy trộm ở nhà. Đôi tay bé nhỏ lấm lem véo từng miếng bánh màn thầu. Thấy vậy anh Lý Bối Lỗi đi đến kéo cô đứng dậy, nhưng có vẫn ngồi im. Hóa ra đôi chân cô đã bị lạnh cóng không thể cử động được. Anh phải tổn rất nhiều sức mới có thể đặt cô lên lưng và cõng trở về bà nội được. Bà nội mời bác sĩ đến khám chân cho cô, bác sĩ nói nếu tìm thấy cô muộn thì e là cô sẽ bị liệt cả đời. Giây phút đó, anh Lý Bối Lỗi đã khóc, anh khóc như một đứa trẻ bị lạc mà không biết phải làm thế nào. Và cũng trong ngày hôm đó, anh đã đưa ra quyết định không đến nước Anh nữa. Anh muốn sống ở nhà bà nội cùng Lý Bối Nhĩ. Tin này đã khiến cho mọi người trong gia đình vô cùng kinh ngạc nhưng không ai khuyên được anh. Rốt cuộc anh đã ở lại. Lý Bối Lỗi không đi, và Khả Lam cũng vậy, cô không đến nước Anh. Hôm đó, cô gọi điện cho anh và nói:

-Bối Lỗi, không có anh, em sẽ rất cô đơn.- Khi đó, Lý Bối Lỗi vẫn chưa hiểu hết được hàm ý của từ "cô đơn". Anh chỉ biết rằng nếu anh không ở lại thì Lý Bối Nhĩ sẽ khóc ầm ĩ và thậm chí còn bỏ nhà đi mà anh thì không muốn chứng kiến điều đó.

Thời gian đã trôi đi sẽ không bao giờ trở lại được nữa nhưng những kí ức đó vẫn còn ẩn sâu trong tâm hồn Lý Bối Nhĩ. Tuy từ nhỏ cô đã ghét thấy người khác yêu quý anh Lý Bối Lỗi, tuy cô cũng từng ghen tỵ với anh nhưng cô lại không muốn nhìn thấy anh rời xa cô. Bởi hồi nhỏ, khi bố mẹ vừa đưa cô đến nhà bà nội được vài hôm thì đêm nào cô cũng trốn khóc nức nở trong chăn.

Cô đã từng sợ sự xa cách như vậy đấy.

Cho đến tận bây giờ, cô cũng chưa từng tham gia bất kì buổi liên hoan chia tay nào. Vào ngày cô tốt nhiệp, bạn bè cùng lớp đều đến nhà ăn của trường để ăn cơm chia tay, chỉ có mình cô quay về kí túc xá thu dọn đồ đạc, sau đó lặng lẽ kéo va ly bỏ đi. Ngay từ khi còn nhỏ, vì cô rất sợ phải nhìn thấy cảnh người khác bỏ cô mà đi cho nên mỗi lần như vậy cô đều bỏ đi trước khi người khác kịp xoay người bước đi. Có những thứ một khi đã để lại vết thương trong lòng thì sẽ khó có thể liền lại được.

- Giờ anh có cảm thấy hạnh phúc không?- Bỗng cô hỏi anh Lý Bối Lỗi.

Anh cười rồi bắt chước giọng điệu của cô nói:

-Giờ anh không dám mơ đến hạnh phúc. Anh sợ nếu giờ mình dùng hết hạnh phúc thì tương lai sẽ chỉ còn lại đau khổ. - Miệng anh nói như vậy nhưng trong lòng anh lại đang day dứt - Có thể trước đây anh đã quá hạnh phúc nên giờ anh mới phải chịu dau khổ thể này.

- Em xin lỗi anh.

- Hôm nay, em làm sao vậy? Em nói gì thế? - Anh giơ tay ra gõ vào trán cô.

- Không có gì ạ. – Cô cúi đầu lặng lẽ đi lên lầu. Chị Khả Lam đã bỏ đi lâu như vậy mà Lý Bối Nhĩ vẫn chưa bao giờ nói ra nguyên nhân thật sự của việc chị ấy ra đi. Phải chăng là do cảm giác tội lỗi và cũng là cô sợ làm tổn thương anh Lý Bối Lỗi. Nhưng thực ra cũng chính chị Khả Lam đã nhờ cô giấu anh ấy và cô đã nhận lời. Chị Khả Lam chỉ muốn anh ấy giữ mãi những năm tháng thơ ngây ngập tràn hạnh phúc đó và cô cũng đồng ý rồi. Nhưng lâu như vậy, cô luôn nợ anh một lời giái thích. Cô chưa từng kể cho bất cứ ai nghe về chuyện xảy ra trước khi chị Khả Lam ra đi.

Hồi nhỏ, Lý Bối Nhĩ và Lý Bối Lỗi chưa từng giấu nhau điều gì. Có một lần Lý Bối Lỗi tè dầm ra giường, vì anh sợ mọi người cười nhạo anh nên anh chỉ lén nói cho mình Lý Bối Nhĩ biết. Thấy vậy cô đã lấy mực nước trên bàn luyện thư pháp của ông nội để vẩy lên ga trải giường của anh, mực nước lập tức ngấm xuống đáy qua mấy tầng đệm bông liền. Cô đã phá hoại như vậy đấy. Bà nội đánh cô một trận nhưng anh Lý Bối Lỗi đã đỡ cho cô hai roi nên mới ngăn được trận đòn đó.

Hồi đó, họ thật thơ ngây và hạnh phúc. Nhưng giờ họ đều đã trưởng thành. Vì thế có rất nhiều chuyện họ không muốn kể cho người kia nghe nữa. Nhiều lúc họ cũng khát khao bản thân có thể làm tiêu tan những đau khổ và những nỗi buồn trong lòng.

Tối nay, Lý Bối Nhĩ đã mất ngủ. Khi cô đếm đến con cừu thứ chín mươi chín thì cô bỗng bò dậy với lấy điện thoại bên giường, ấn một loạt các chữ số Ả Rập. Một lát sau, chuông điện thoại đầu bên kia reo lên, một chàng trai nghe máy:

- A lô...

- Alô... - Tay cô run rẩy cầm ống nghe.

- Ai đấy?

- Tôi... tôi... tôi xin lỗi. Hình như tôi gọi nhầm số.

Đầu bên kia gác máy, thậm chí họ còn chẳng nói thêm câu nào, tiếp theo chỉ còn lại tiếng "tút tút".

- Đúng rồi. Là anh Dã Tốt. - Cô nằm trên giường tự nhủ. Dường như cô đã nói ra bí mật mà bấy lâu nay cô vẫn chôn giấu trong lòng...

Mùa hè năm đó, Lý Bối Nhĩ tròn mười tám tuổi. Lúc đó cô vừa mới tìm thấy tên mình trong danh sách những người đã qua ba vòng thi biểu diễn chuyên nghiệp ở học viện Điện ảnh thì bỗng nghe thấy một tiếng thét đinh tai. Liếc sang nhìn thì chỉ thấy một chàng trai mặc áo phông trắng hét lên giữa đám đông như một kẻ điên dại:

- Tôi đỗ rồi. Tôi đỗ rồi - Chàng trai khua chân múa tay đó đã thu hút được sự chú ý của cô. Cô lịch sự nhờ anh ta tránh đtrờng. Ai ngờ anh ta lại bế bổng cô lên mà quay mấy vòng liền, đến khi cô đứng vững trên mặt đất thì anh ta đã chạy đến ôm người khác rồi.

- Ôi mẹ ơi, hắn đúng là đồ thần kinh! - Cô chửi thầm trong lòng. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy tên mình Lý Bối nhĩ ở trên danh sách. Tâm trạng vui mừng đã xua tan đi mọi thứ, cô lập tức lấy điện thoại gọi cho anh Lý Bối Lỗi:

- Em đỗ rồi. Em đỗ rồi.

Lúc đó, anh Lý Bối Lỗi đang chuẩn bị cho chương trình trực tiếp, anh kẹp điện thoại ở cằm hết kiên nhẫn nói với cô:

- Em lại làm sao thế hả?

-Em đỗ rồi. Anh Bối Lỗi, anh biết không? Em đã thi đỗ vào Học viện Điện ảnh rồi. Em đỗ rồi.

- Thật ư?

- Thật mà. Thật đấy! Thật một trăm phần trăm! – Cô bị kích động đến mức quên hết tất cả mọi thứ.

Anh Lý Bối Lỗi cầm điện thoại nghiêm túc hỏi cô:

- Em không đùa anh đấy chứ?

- Trời ơi, không đâu. Lần này là thật đấy ạ. Em thì đỗ vào học viện Điện ảnh rồi. Khoa Diễn Xuất. Khoa Diễn Xuất đấy nhé.

Anh Lý Bối Lỗi vui mừng khôn xiết. Gác điện thoại xong, anh nhảy điệu cao bồi trong phòng chuẩn bị ghi hình trực tiếp. Đến tận khi chương trình bắt đầu mà anh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được. Ai có thể ngờ chứ? Cô bé Lý Bối Nhĩ sống thu mình khép kín từ nhỏ, trong lòng lúc nào cũng mang ý định xấu xa lại có thể thi đỗ vào Học viện Điện ảnh mà lại còn là Khoa Diễn Xuất nữa chứ. Nói không chừng, sau này cô bé lại có thể trở thành một minh tinh ai ai cũng biết ấy chứ... Nghĩ đến đó, anh lại thấy vui mừng vô cùng. Vì thế sau khi kết thúc chương trình, anh vội đi đón cô ra ngoài ăn mừng, dường như thành công của cô là ước mơ của anh vậy.

Anh vui mừng hớn hở mặc chiếc áo tím, lái xe ra phố. Anh chở cô đến thẳng nhà hàng đồ ăn Tây mà anh và Khả Lam thường đến. Sau khi xuống xe, anh giơ ngón tay cái vui mừng nói:

- Đi nào. Hôm nay, anh sẽ mời. – Cô nhìn anh cười khanh khách như một đứa trẻ. Phút giây đó, dường như cô cảm nhận được thời gian đang muốn nán lại bên họ, cô vẫn là cô bé nằm trên lưng anh năm đó, là cô bé được anh cõng về nhà bà nội và cảm giác như họ đều vẫn chưa trưởng thành. Hôm đó, họ gọi đầy một bàn đồ ăn và còn đặc biệt gọi nhân viên phục vụ mở chai rượu vang đỏ mà anh đã gửi ở đây nữa. Khi hai ly rượu chạm vào nhau, mắt anh cũng đỏ lên. Dưới ánh đèn rực rỡ của nhà hàng, anh giống như một đứa trẻ không tìm được chỗ trốn, ít nói và nhút nhát. Anh dùng tay gõ vào trán cô nói:

- Lâu lắm rồi anh không uống thứ này. Hình như là anh uống không quen. – Cô không nói gì, chỉ cười trừ. Bữa cơm hôm đó đã ngốn hết những ký ức đau buồn và cay đắng của họ. Và cũng bắt đầu từ giây phút đó, cuộc sống của họ đã bước sang một trang mới tươi đẹp và hạnh phúc.

Khi bước ra khỏi nhà hàng, một chàng thanh niên bỗng gọi anh Lý Bối Lỗi từ phía sau:

- Anh Lỗi...

Anh ngoái đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ:

- Cậu đấy hả? Nhóc con! - Anh vừa cười vừa giơ tay phải vỗ vỗ vai chàng thanh niên đối diện, - Thật không ngờ cậu vẫn ở đây.

- Vâng ạ - Chàng thanh niên giơ tay gãi đầu, - Lâu lắm rồi anh không đến đây.

- Đúng vậy. Lâu lắm rồi. Khà khà...

Đến thế nào được chứ? Từ sau khi Khả Lam ra đi, tuy bề ngoài anh tỏ ra là chẳng có vấn đề gì nhưng anh đã quyết sẽ không đến những nơi mà họ đã từng đến. Có lẽ, anh cho rằng anh đã thoát ra khỏi nỗi cô đơn sau khi cô ra đi nhưng kết quả là anh không thể thoát khỏi những ký ức đã đông cứng đó.

- Em nghe nói chị Khả Lam ra nước ngoài. - Chàng thanh niên đối diện buồn bã hỏi thăm.

- Phải. Cô ấy ra nước ngoài rồi.

- Chĩ ấy sẽ quay về chứ ạ?

- Sẽ về. - Anh trả lời cậu ta bằng một khẩu khí kiên định lạ thường, nhưng thật ra trong lòng anh đằng sau chữ "về" đó còn có cả một dấu chấm hỏi rất lớn. Anh không chắc chắn là cô ấy có về hay không, giống như anh không chắc liệu mình có yêu một người con gái khác say đắm giống như vậy không. Nhiều lúc, anh muốn quên đi tất cả, nhưng có thể quên và không thể quên lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

- Anh Bối Lỗi, anh có đi nữa không? - Lý Bối Nhĩ sốt ruột đứng đợi ngoài cửa. Cô muốn nhanh chóng giải cứu anh ra khỏi cuộc nói chuyện khó xử này.

- Ờ! Bối Nhĩ, em đợi anh chút. - Anh buông lời đáp, vẫn là giọng nói vui vẻ hiền hòa đó.

Lý Bối Nhĩ liếc mắt nhìn chàng thanh niên đối diện. Cô có cảm giác sao mà, sao mà hắn ta khó ưa như kẻ điên khùng trong Học viện Điện ảnh hồi sáng thế không biết.

- Để anh giới thiệu nhé. - Anh Lý Bối Lỗi kéo Bối Nhĩ đến bên cạnh anh và nói với chàng thanh niên đối diện: - Đây là Bối Nhĩ, em gái anh.

Sau đó, anh quay đầu về phía Lý Bối Nhĩ cười:

- Đây là bạn của anh và chị Khả Lam. Cậu ấy tên là...

- Ồ... đúng là anh rồi. - Chưa đợi anh nói hết câu, Lý Bối Nhĩ đưa tay chỉ vào mũi chàng thanh niên đối diện, - Anh chính là kẻ điên khùng bất lịch sự.

Chàng thanh niên đối diện ngây người ra bỗng phá lên cười:

- Hóa ra là cô.

Lần đầu quen nhau rồi sau đó lại tình cờ gặp, đúng là như đóng phim ấy, chả khác gì cái chuyên ngành mà họ đã chọn. Nhiều năm sau, khi Lý Bối Nhĩ kéo va ly bước ra khỏi học viện, có vẫn không thể nào quên hai cái tên liền nhau trong danh sách những sinh viên trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh chuyên ngành Diễn xuất hồi đó: Lý Bối Nhĩ, Cung Dã Tốt.

Chỉ là cuối cũng họ đều quá thủy chung với tình cảm đó. Điều đáng buồn là anh đã yêu cô quá nhiều, nhưng tình yêu của cô lại không hề dành cho anh. Cuối cùng, anh đã lựa chọn giải pháp chia xa để tác thành cho tình yêu của cô. Anh không ngần ngại hi sinh tương lai tốt đẹp của mình, nhưng ai có thể ngờ cô lại không có được hạnh phúc mà anh muốn dành cho cô. Đến giờ, khi cô hiểu ra thì họ đã không thể quay lại những ngày tháng tươi đẹp đã mất trước kia nữa. Cô nợ anh và e là cả đời này cô cũng không trả nổi món nợ ân tình đó.