Buông Tay Để Yêu

Chương 10




Đài truyền hình sắp tổ chức kỷ niệm ngày thành lập, vì thế "bà cô" phát động tổ chức một bữa tiệc lớn với một danh sách các khách mời dài dằng dặc. Lý Bối Lỗi liếc qua danh sách liệt kê toàn tên nhân sĩ các giới trong xã hội. Anh thở dài đặt bản danh sách đó qua một bên và đi chuẩn bị cho chương trình của mình. Anh luôn ghét những thứ quá hình thức thế này. "Nhưng hình thức là điều không thể tránh" là lời của "bà cô".

- "Bà cô" của bọn anh mời em tham gia bữa tiệc kỷ niệm thành lập Đài. - Vừa về đến nhà, anh vui mừng báo với Bối Nhĩ.

- Là "bà cô" mời em hay anh mời em? - Cô hỏi lại.

Anh cười khì khì:

- Đúng là chẳng giấu được em chuyện gì.

Cô bĩu môi:

- Chắc chắn là bà ấy sẽ không bao giờ mời một nhân vật tầm thường như em đâu.

- Vậy em có đi không?

- Đi chứ. - Anh tưởng cô sẽ từ chối nhưng không phải vậy. Kể từ Sau khi gặp Tỉnh Điền, càng ngày cô càng sợ phải ở nhà một mình. Không phải vì cô sợ Tỉnh Điền mà là cô sợ những kí ức ngày xưa sẽ quay trở lại. Dạo này cô bỗng phát hiện ra rằng, hóa ra người luôn khiến cô không thể cảm thấy nhẹ nhõm chẳng phải ai mà chính là bản thân cô.

Mẹ họ gọi điện về thông báo, sắp tới bà sẽ tham gia một hoạt động gì gì đó, tiện thể về thăm họ luôn. Anh báo tin này cho cô nhưng cô chẳng nói gì mà chỉ buồn bã gật đầu, bộ dạng tỏ vẻ chẳng hề quan tâm. Sau khi về đến phòng, cô vui mừng trồng cây chuối, dựng hai chân gác lên bức tường màu hồng cánh sen giống như hai vật trang trí treo trên tường vậy. Mỗi lần vui mừng hay buồn chán, cô đều thích trồng cây chuối như thể để giải tỏa những cảm xúc trong sâu thẳm trái tim mình.

- Em có đến tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập Đài không? Âu Dương San San gọi điện hỏi cô.

- Có chứ. Còn chị? - Bối Nhĩ hỏi lại cô ấy.

- Chị cũng đi. - Cô ấy vui mừng nói cứ như cô ấy sắp được đi gặp một đại minh tính nào đó vậy.

- À! - Cô đáp lại, nhưng trong lòng chợt cảm thấy lo lắng. - Nhưng mà...

- Nhưng mà họ không mời chị đúng không? - Cô ấy thản nhiên nói ra thắc mắc của Bối Nhĩ, - Họ không mời chị nhưng họ mời mẹ chị. Chị đi cùng mẹ chị thì họ không thể đuổi chị đâu.

Cô ấy nói về chuyện mình bị đuổi mà chẳng hề có chút xấu hổ nào, cứ như đó là một chuyện vô cùng vẻ vang ấy.

- Hôm đó, anh Bối Lỗi mặc bộ vest màu xanh lam sẫm. - Bối Nhĩ nhắc cô ấy.

- Được rồi. Cảm ơn em. - Cô ấy cảm kích nói với cô.

- Chúc chị may mắn!

- Chắc chắn chị sẽ nắm lấy cơ hội này. - Giọng cô ấy tràn đầy tự tin.

Nhiều khi, từ đáy lòng mình, Bối Nhĩ thấy xót xa cho cô gái có tên San San này. Chị ấy chỉ có một mình bơ vơ không tìm được lối ra của tình cảm khi yêu một người chẳng hề yêu mình. Đó là chuyện khiến người ta vô cùng mệt mỏi. Nhưng Bối Nhĩ lại rất ngưỡng mộ chị ấy, ngưỡng mộ tính cố chấp và kiên trì của chị ấy. Yêu, đau khổ, vấp ngã, thất vọng, chị ấy đều đã trải qua, nhưng chị ấy không bỏ cuộc mà vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ tình cảm dạt dào mà khiêm nhường của mình. Đó là ranh giới mà Bối Nhĩ không có cách nào chạm tới được. Cô cũng đã từng yêu một người, nhưng cô không tham lam cũng không quá tham vọng. Kết quả là anh ấy đã ra đi, còn cô không níu giữ cũng không kiên trì mà chỉ bình thản quay người đi.

Cô cảm động trước tình cảm nồng nhiệt mà chị ấy dành cho anh Bối Lỗi, vì thế cô muốn giúp Âu Dương San San. Gần đây, cô luôn nghĩ, nếu ngày hôm đó cô mở cửa cho Tỉnh Điền thì liệu cô có lao đến ôm chầm lấy anh ta rồi nói với anh ta rằng, cô rất nhớ anh ta không? Cái ôm của anh ta từng trở thành niềm hạnh phúc của cô, nhưng giờ đây cô đau đớn phát hiện ra rằng, tất cả những gì cô hy sinh và chờ đợi đều do cô cam tâm tình nguyện. Vì thế, cô sẽ không mơ tưởng những thứ viễn vông nữa, bởi anh ta đã không nể tình mà bỏ rơi cô. Cũng bắt đầu từ cái ngày anh ta kiên quyết rời bỏ cô ra đi, đáng ra cô nên hiểu rằng mình là kẻ thất bại lớn nhất trong tình yêu. Nhưng điều đáng buồn hơn đó là người cô thua không phải là ai khác mà lại chính là bản thân cô, vì cô đã yêu một người không yêu mình.

- Chị có cần đi làm tóc không? - Anh ấy có thích tóc quăn không? - Âu Dương San San gọi điện đến hỏi ý kiến Bối Nhĩ.

- Hay đấy! - Cô biểu lộ sự tán đồng. Thực ra cô không muốn nhẫn tâm phá vỡ cảnh gặp gỡ tuyệt vời mà chị ấy đang mong đợi. Cô cũng không nhẫn tâm nói với chị ấy rằng, khi yêu một người, cho dù chị có mặc quần áo rách rưới, mặt mày xấu xí ra đường thì anh ấy cũng không hề bận tâm. Nhưng ngược lại, nếu anh ấy không yêu chị thì dù chị có trang điểm thế nào, trong mắt anh ấy vẫn vô nghĩa, thậm chí là anh ấy chẳng hề để tâm.

Sau khi Âu Dương San San gác điện thoại, cô hài lòng ngả người xuống ghế sô pha, hai tay khua khoắng trong không trung như một đứa trẻ rất vui vẻ. Cô đi mua rất nhiều quần áo và còn đi làm tóc nữa, cô trang điểm cho mình giống với phong cách mà anh thích. Nhớ lại hôm đầu tiên khi cô đến thực tập ở Đài truyền hình, cô mặc một chiếc váy liền dài đến đầu gối màu đỏ tươi, trên ngực có một bông hoa cánh bướm. Đó là chiếc váy mà cô đã phải dùng tiền tiết kiệm của cả một năm mới có thể mua được. Và cô cũng mãi không thể nào quên được ánh mắt thẫn thờ ngây ra khi nhìn thấy cô của anh Lý Bối Lỗi.

- Trên mặt tôi có gì à? - Cô cười hỏi anh.

- Ồ! Không có gì. – Anh giải thích, - Chiếc váy rất đẹp!

- Cám ơn anh. – Cô lịch sự nói cám ơn rồi nhẹ nhàng quay người bước đi, nhưng sự thực trái tim cô đang rất xốn xang.

Trước đây, anh từng tặng Khả Lam một chiếc váy mà chiếc váy anh mua cũng được may theo kiểu váy mà năm đó Khả Lam từng mặc đến tham gia buổi biểu diễn nghệ thuật ở Nhật Bản. Khi đó, Khả Lam vẫn chỉ là một cô bé mười tuổi, còn Lý Bối Lỗi mới chín tuổi. Anh thấy cô thanh tao bước từ trên sân khấu xuống, lúc bước qua anh, cô ấy không ngần ngại nở một nụ cười và nắm chặt bàn tay nói với anh một câu "cố lên". Chiếc nơ cánh bướm trước ngực dường như tôn thêm khuôn mặt bầu bĩnh đỏ ửng của cô. Thật đáng yêu! Đó là cảnh tượng luôn hiện về trong những giấc mơ của anh.

Khi Âu Dương San San quyết định mua chiếc váy đó, cô đã tự nhủ:

- Sau này khi có cơ hội nhất định cô sẽ mặc nó trước mặt anh, để anh tìm lại được cảm giác năm xưa. Bởi trước đây cô từng nhìn thấy Khả Lam mặc chiếc váy như thế, còn bây giờ Khả Lam đã đi rồi nên cô muốn làm mình giống như người con gái trong lòng anh ấy nhưng cô đã nhầm. Cho dù cô có trang điểm hay ăn mặc giống người con gái đó đến mấy thì rốt cuộc cô vẫn không phải là cô ấy và cô cũng không thể nào biến thành cô ấy được. Cho dù có một ngày anh ấy sẽ đón nhận cô thì cô chẳng qua cũng chỉ là một vật thay thế đáng thương mà thôi, nhưng vì cô quá yêu anh ấy và cũng bởi tình yêu thường khiến người ta mất lý trí.

Cô còn đi làm tóc giống với kiểu tóc mà Khả Lam để năm đó, tóc được uốn thành từng lọn nhỏ, trên đỉnh đầu cài một chiếc nơ bướm màu đỏ. Cô mặc một chiếc váy trắng và chân váy xếp li màu sẫm, đi đôi giày cao gót màu đỏ. Khi bước đi, trông cô kiêu sa như một nàng công chúa xinh đẹp. Nhưng đứng trước mặt Lý Bối Lỗi, dù thế nào cô cũng không thể kiêu hãnh được.

Bữa tiệc thật náo nhiệt. Lý Bối Nhĩ ngồi ở góc phòng nhìn anh Bối Lỗi hàn huyên với mọi người xung quanh rất thân thiện. Khi ấy cô chợt phát hiện ra rằng, sau bao nhiêu năm mọi người đầu đã trưởng thành và ai nấy cũng đã thay đổi, duy chỉ có cô vẫn luôn nhốt mình trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, thậm chí việc mỉm cười xã giao với những người xung quanh cũng trở nên thật khó khăn với cô.

Tại buổi tiệc hôm đó, cô nhìn thấy Đặng Bành. Anh ta mỉm cười cúi đầu chào cô, còn cô đứng đờ người ra không biết đáp lại thế nào cho phải nên đành bắt chước anh ta cúi đầu lại. Cô không ngờ mình lại có thể gặp anh ta ở đây. Từ sau lần gặp mặt ở quán cà phê, cô cũng không có tin tức gì của anh ta và Kim Na nữa. Cô đoán là họ đã ly hôn rồi nhưng cô lại không dám gọi điện cho Kim Na, bởi cô không biết phải an ủi cô ấy thế nào.

Hôm đó có một phụ nữ mặc chiếc váy lụa màu vàng đang khoác tay Đặng Bành đi lại khoan thai, dung nhan xinh đẹp, tràn đầy tuổi xuân. Cô thẫn thờ nhìn người phụ nữ đó, chẳng ai khác mà chính là Kim Na.

- Chào Bối Nhĩ! - Kim Na cười chào cô, - Không ngờ tớ lại gặp cậu ở đây.

- Chào cậu! - Cô mỉm cười, - Cậu... Hai người...

- Suỵt... - Kim Na giơ một ngón tay lên môi, lại gần cô, - Chúng tớ đã ly hôn rồi.

- Ồ! – Cô đáp lại.

Họ đã ly hôn rồi những họ vẫn tay trong tay xuất hiện ở buổi tiệc làm như thể họ là một đôi vô cùng hạnh phúc vậy. Nhìn vào cảnh tượng đó ai có thể biết rằng họ đã sớm mỗi người một ngả rồi? Nghĩ đến đó, cô bỗng cảm thấy mệt mỏi! Đó là thế giới mà cô mãi mãi không thể bước vào được.

- Tớ muốn đi vệ sinh. - Cô đi qua Kim Na, len vào đám đông ra ngoài hành lang. Cảnh náo nhiệt và hân hoan tại buổi tiệc không thể lấp đầy nỗi cô đơn và buồn chán trong lòng cô.

- Bối Nhĩ! - Lý Bối Lỗi gọi cô từ phía sau.

- Em chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút thôi. - Cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ đang sưng đỏ của mình. - Bên trong nóng quá!

- Anh tìm em khắp nơi vì nghĩ là em đi dạo.

- Vẫn là anh hiểu em nhất. - Cô cười cười, vỗ vào vai anh.

- Vào thôi. Có người muốn gặp em đấy. - Anh nói.

- Ai vậy?

- Em vào thì biết.

Cô đi theo anh Bối Lỗi giống như chú mèo ngoan ngoãn theo sau bước chân của chủ. Hồi xưa, khi anh phát hiện ra cô ở trong nhà kho sau nhà bà nội, anh gắng gượng đặt cô lên lưng rồi cõng cô trở về. Khi ấy, khuôn mặt nhỏ bé của cô áp trên lưng anh để anh đưa cô về giống như bây giờ vậy. Thời gian trôi qua trong giây lát, thế mà bây giờ đã cách lần bỏ nhà đi đó hai mươi năm rồi đấy. Cuộc sống của cô và Lý Bối Lỗi hiện tại đều có quá nhiều thay đổi, chẳng biết có bao nhiêu người xuất hiện rồi lại ra đi trong cuộc đời họ nhưng chỉ có tình cảm giữa họ là mãi luôn ấm áp. Cô rất cảm động bởi mỗi khi cô đau khổ trong tình yêu, anh lại đem tình thân xua đi nỗi buồn chán trong lòng cô, hóa giải thù hận trong cô. Anh dùng sự quan tâm của mình để nói với cô rằng, chỉ có yêu thật sự thì mới có thể có được tình yêu, chỉ có niềm tin vào hạnh phúc thì mới có được hạnh phúc.

- Bối Nhĩ... - Một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy đen, nở nụ cười rạng rỡ và bước tới bên họ.

Lý Bối Lỗi dùng tay mình huých vào tay Bối Nhĩ:

- Em còn đứng ngây ra đó là gì? Nói gì đi chứ.

- Mẹ... - Từ cổ họng cô phát ra một tiếng khô khan.

- Con ngoan! - Bà Hách Huệ Tử vui mừng bước đến ôm cô, - Mau cho mẹ xem công chúa của mẹ nào.

Cô muốn né khỏi bà nhưng cuối cũng cô cũng không thể tránh được cái ôm bất ngờ đó.

- Mẹ đừng như vậy. - Cô gắng gượng vùng ra khỏi vòng tay của bà, - Con không còn là trẻ con nữa.

Bà Bách Huệ Tử cười lớn:

- Trong mắt mẹ, con vẫn luôn là trẻ con.

- Có chuyện gì mà vui thế? - Hai người phụ nữ trung niên phía đối diện bước tới.

Bà Bách Huệ Tử vui mừng giới thiệu cô với họ:

- Nào nào, Bối Nhĩ, con mau đến làm quen với hai người bạn thân nhất của mẹ nào.

Lý Bối Nhĩ nhẹ nhàng cúi đầu cười chào hai người phụ nữ đối diện và cùng lúc đó, cô phát hiện ra Âu Dương San San đứng sau một trong hai người phụ nữ đó.

- Đây là cô Hà, Giám đốc Đài. Cô là bạn học thời đại học của mẹ và cũng là lãnh đạo hiện nay của anh trai con. - Bà Hách Huệ Tử chỉ vào người phụ nữ trung niên mặc bộ váy xám rồi nói với cô.

Cô chợt nhìn sang phía anh Lý Bối Lỗi và dường như anh cũng hiểu được ý của cô nên anh ghé sát tai thì thầm một câu:

- Đây chính là "bà cô".

- À! Cháu chào cô. - Cô lại cúi đầu cung kính chào người phụ nữ đó.

- Chào cháu! - Người phụ nữ trả lời ngắn gọn.

- Đây là chị học khóa trên hồi đại học của mẹ và giám đốc Hà. Bà ấy là người mà mẹ rất kính trọng đấy. Bà Hách Huệ Tử tiếp tục giới thiệu.

- Cháu chào bác. - Cô lễ phép chào, ánh mắt cô nhìn về phía Âu Dương San San đứng sau bà.

- À! Đây là con gái bác. - Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên người phụ nữ đó mỉm cười giới thiệu.

- Là San San phải không? Cháu lớn thế này rồi cơ à? Còn nhớ hồi cháu vừa chào đời, cô đã đưa Bối Lỗi đến thăm cháu đấy. Loáng một cái, các con đều lớn cả, còn chúng ta cũng già hết rồi. - Bà Bách Huệ Tử thở dài.

- Khi chị sinh tụi nhỏ thì chị cũng đã già rồi mà. - Người phụ nữ đó xen vào.

- Năm đó, chị mải mê cống hiến cho sự nghiệp mà. - "Bà cô" nói.

- Nhưng sự nghiệp của chị còn xa mới bằng các cô. - Người phụ nữ đó thở dài, nhìn hai người phụ nữ thành đạt trước mặt với ánh mắt ngưỡng mộ.

- Chị đào tạo nên những nhân tài, còn chúng em thì mãi mãi không bao giờ làm được điều đó. - Bà Hách Huệ Tử khuyên giải.

- Cũng phải. - Người phụ nữ đó cười nghiêng ngả như một đứa trẻ đang thỏa mãn.

- San San xinh đẹp thật đấy! - Bà Hách Huệ Tử nhìn Âu Dương San San, mỉm cười nói: - Hôm nay, cháu ăn mặc khá "môn đăng hộ đối" với Bối Lỗi đấy.

- Mẹ... nói gì thế? - Lý Bối Lỗi chau mày phản đối bà.

Bà cười:

- Mẹ đùa chút có sao đâu.

- Cháu chào cô Hách ạ. - Âu Dương San San lộ rõ sự vui mừng và phấn khởi hơn bất cứ ai ở đây. Cô không biết gia đình cô và gia đình Lý Bối Lỗi lại thân thiết với nhau như vậy, dường như có một sợi dây vô hình đang rút ngắn khoảng cách giữa họ. Mẹ anh ấy nói anh và cô rất môn đăng hộ đối mà, điều đó càng làm tăng thêm lòng kiên định trong niềm tin về tình yêu mà cô dành cho anh.

Lúc này, Đặng Bành dắt Kim Na đi tới:

- Tổng giám đốc Hách, Giám đốc Hà - Anh cười rồi nâng ly với hai người phụ nữ này.

- Phó tổng giám đốc Đặng cũng đến rồi. - Bà Hách Huệ Tử tao nhã chạm ly với anh.

- Phó tổng giám đốc Đặng tuổi trẻ tài cao, thật hiếm người sánh bằng. - "Bà cô" giới thiệu, - Công ty quảng cáo JS và Đài truyền hình chúng ta luôn có mối quan hệ hợp tác rất tốt đẹp.

Bà Hách Huệ Tử cười cười, thực ra trong lòng bà hiểu rất rõ cái gọi là mối quan hệ hợp tác chẳng qua là một chút tài trợ mà thôi chứ cũng chẳng có gì hay ho cả. Nhiều năm qua, thương trường đã sớm dạy bà nhìn đời và cả tình cảm của con người nữa. Bất cứ người nào mời bà về chẳng qua cũng chỉ là dựa vào mối quan hệ mà nhờ bà giúp đỡ gì đó thôi, còn bà cũng thừa biết họ quen nhau bao nhiêu năm thì cũng bấy nhiều năm họ cạnh tranh với nhau. Giờ đây, họ đều đã thành đạt ở các lĩnh vực khác nhau, cả bà cũng vậy, nhưng bà luôn cảm thấy mệt mỏi, cũng như sự sắc sảo của bà khi xưa đều trượt dốc theo năm tháng. Hai người phụ nữ trước mặt và bà đều bước sang tuổi trung niên, trong số họ chỉ bà là có hạnh phúc nhưng nó cũng sớm phai nhạt rồi.

Trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, Lý Bối Lỗi bước đến bên đàn dương cầm giữa phòng tiệc chơi bài Giấc mơ. Trong thoáng chốc tiếng vỗ tay cổ vũ anh đã chuyển thành âm thanh của những nốt nhạc thâm trầm, anh đang đưa mọi người chầm chậm, nhẹ nhàng trở về với câu chuyện quá khứ đã bị lãng quên của từng người. Theo tiếng nhạc, ai nấy đều trở nên trầm lắng, tiếng chạm ly cũng không còn nữa, khắp nơi tĩnh lặng, mọi người đều ngập chìm trong quá khứ của chính mình. Dường như trong giấc mơ đó, những chuyện đã qua đều từ bờ bên kia ùa về bờ bên này của cuộc sống.

Thế giới lớn là vậy nhưng nó cũng nhỏ bé biết nhường nào. Bao người xa lạ vốn chẳng quen biết nhau, vậy mà họ đều tập trung tại bữa tiệc này. Họ nói cười vui vẻ, kể cho nhau nghe những tâm sự của mình, nhưng đến khi quay người bước đi họ lại trở nên lạnh lùng như không hề quen biết. Lý Bối Nhĩ nhìn đám người xa lạ trước mắt để kiếm tìm một chút chân thành hiếm có trên khuôn mặt thân thiện của họ. Cuối cùng, cô phát hiện ra rằng, tất cả những người ở đây ai cũng rất hợp làm diễn viên hơn cô.

- Con yêu, con muốn về rồi sao? - Bà Bách Huệ Tử kéo tay Bối Nhĩ hỏi.

- Dạ! Không ạ. Con chỉ muốn ra ngoài hóng gió một lát thôi. - Bối Nhĩ dùng tay phải làm quạt, - Ở đây hơi nóng... hơi chán mẹ ạ.

- Con muốn mẹ đi cùng không? - Bà Bách Huệ Tử nhìn cô với ánh mắt chân thành.

- Không, không càn đâu ạ. Mẹ cứ ở lại với bạn của mẹ đi. f Cô lạnh lùng nói.

- Con không cần mẹ đi cùng thật sao? - Bà mong được làm điều gì đó cho con gái mình và bà cũng hy vọng con gái sẽ cần bà làm thứ gì đó cho nó, nhưng bà buồn bã phát hiện ra rằng, Bối Nhĩ lớn đến mức không cần bà nữa rồi.

- Bao nhiêu năm nay, dù mẹ không đi cùng con thì con vẫn vượt qua được mà. - Lý Bối Nhĩ lạnh lùng buông một câu rồi quay người rời khỏi phòng khách, bỏ lại bà Bách Huệ Tử đứng thẫn thờ một mình. Tiếng chạm ly khiến bà cảm thấy thực sự rất chán ngán, những thứ đó đã sớm trở nên nhạt nhẽo vô vị rồi. Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc bà bận rộn việc gì? Bà tự hỏi mình giữa đám đông xung quanh.

- Tính cách của Bối Nhĩ là như vậy đấy ạ. – Lý Bối Lỗi bước tới an ủi bà.

- Ừ! Mẹ biết. - Xoay đầu dựa vào vai Bối Lỗi, - Bối Nhĩ giống hệt bố các con.

- Bố... bố có khỏe không ạ?

- Ừ! - Bà nâng ly rượu trên tay lên uống một hơi cạn, - Tháng trước, bố mẹ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ ở Anh. Nghe nói ông ấy đã lấy một cô vợ người Nga rồi và cuộc sống của họ cũng được, khá thoải mái!

- Vậy còn mẹ thì sao? - Lý Bối Lỗi nhìn vào những nếp nhăn trên khóe mắt mẹ, xót xa hỏi bà.

- Mẹ ư? - Bà cười, tiếng cười sảng khoái như để che giấu nỗi cô đơn trong lòng, - Như con thấy rồi đấy. Mẹ sống cũng rất tốt.

Lý Bối Lỗi biết đây không phải là suy nghĩ thật sự của bà. Còn nhớ năm anh mười tám tuổi, bố mẹ họ đã ly hôn. Khi ấy anh đưa Bối Nhĩ chuyển từ nhà bà nội ở nông thôn về thành phố và bắt đầu học cách sống tự lập. Anh biết cuộc hôn nhân của bố mẹ đã chấm hết nhưng anh chưa từng hỏi họ điều gì, bởi dù sao đó cũng là điều họ không muốn nhắc đến nữa.

Bà Bách Huệ Tử lấy ông Lý Dân Hưởng từ năm bà hai mươi lăm tuổi. Họ đã cũng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn nhất của cuộc đời, nhưng đến khi cuộc sống của họ ngày càng khấm khá hơn thì tham vọng của bà cũng theo đó ngày càng lớn hơn. Bà không chấp nhận hạnh phúc hiện có mà khao khát có cuộc sống sung túc hơn, vì thế họ đã gửi con mình về vùng nông thôn và cùng nhau ra nước ngoài tìm kiếm cơ hội "vàng". Tính cách bằng lòng với những gì mình có của ông Lý Dân Hưởng khiến cho người phụ nữ như bà cảm thấy không thể trông cậy vào ông được. Bà cần một người chồng không chỉ biết chăm sóc vợ, khiến cho vợ có một cuộc sống ấm no mà còn phải là một người đàn ông giúp đỡ bà thành đạt trong sự nghiệp. Đối diện với thành công của bà, đối diện với thái độ ép người của bà, cuối cũng ông cũng cảm thấy mệt mỏi và đau lòng nói lời đề nghị ly hôn với bà. Thực ra, điều ông cần không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ và thành đạt trong sự nghiệp mà là một người vợ có thể ở nhà đợi ông đi làm về. Thế nên, trong tiết trời tuyết rơi lạnh lẽo, họ đã chia tay nhau ở một đất nước xa lạ.

Sau khi ly hôn, tâm trạng của Lý Dân Hưởng cực kỳ suy sụp. Và trong lúc ông đau khổ nhất thì một phụ nữ xinh đẹp người Nga đã cứu ông thoát khỏi tình trạng đó và họ đã định cư ở Anh, sống một cuộc sống bình thường. Còn bà Hách Huệ Tử thì vui vẻ đi hết nước này đến nước khác, nhờ thế sự nghiệp của bà ngày càng thành đạt, thăng tiến. Rồi cũng có một ngày, bà và ông Lý Dân Hưởng tình cờ gặp lại nhau tại một ngã tư ở Anh, khi ấy vào khoảng chập tối, bà bỗng cảm thấy đói và muốn đi ăn bánh mỳ bơ. Vì thế trong chiếc áo gió rộng thùng thình, bà chạy ra khỏi quán rượu. Còn lúc đó ông Lý Dân Hưởng đang đứng bên đường, trái tim ông bỗng đau thắt lại khi nhìn thấy bà - một người phụ nữ xinh đẹp có những lọn tóc được uốn cong. Bà bước về phía trước cười nói với ông:

- Chào anh!

Ông giơ tay định gạt lọn tóc rối của bà sang một bên nhưng rồi khi tay đưa lên nửa chừng bỗng ông lại buông xuống và nói:

- Chào em!

Họ cùng nhau nói chuyện trong một quán cà phê nhỏ. Ông kể cho bà nghe về cuộc sống của mình, còn bà cũng chỉ biết mỉm cười mà chúc ông hạnh phúc. Khi họ chia tay nhau, bà nhìn theo ông mãi đến khi bóng ông khuất hẳn. Lúc đó, dòng nước mắt nóng hổi bỗng trào ra nơi khóe mắt. Bà đã khóc. Nỗi đau đớn thắt chặt trái tim bà, đôi chân bà run rẩy rồi quỵ xuống giữa ngã tư ảm đạm, bà khóc như một đứa trẻ bị lạc đường.

Cũng chính ngày hôm đó, bà chợt nhận ra mình đã già. Bà điên cuồng chạy về quán rượu rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh, cởi hết quần áo và nhìn kỹ cơ thể mình trước gương. Những nếp nhăn vô tình như đang khiêu khích bà, bà đau đớn ngồi bệt xuống sàn lạnh giá. Bà nghĩ đến ông Lý Dân Hưởng, nghĩ đến hai đứa con đáng yêu của họ. Đến tận ngày hôm đó, bà mới hiểu ra rằng, hạnh phúc mà bà luôn theo đuổi chẳng qua chỉ như một bữa tiệc thịnh soạn nhưng có độc, lạnh lẽo mà thôi. Đêm đó, bà trở mình liên tục trên giường. Bà nghĩ đến người đàn ông đã không còn thuộc về mình nữa.

Sau khi hội nghị ở Anh kết thúc, bà nhận được cuộc điện thoại của bà Hà Hữu Lệ. Bà biết người phụ nữ kiêu ngạo đó gọi bà về nước là nhằm mục đích gì nhưng bà chẳng để ý nhiều đến thế, điều bà muốn chỉ là mau chóng trở về bên các con của mình. Nhưng trong bữa tiệc hôm đó, khi bà càng muốn gần gũi thân thiện với chúng bao nhiêu thì thái độ của chúng lại lạnh lùng bấy nhiêu. Trái tim của bà khi đó như bị đông cứng lại, rồi bà cũng hiểu ra rằng, bà chẳng còn gì nữa.

- Lần này mẹ định bao giờ sẽ đi? Sau khi buổi tiệc kết thúc, mẹ sẽ đi à? - Lý Bối Lỗi hỏi bà. Dường như anh đã quá quen với việc ra đi đột ngột của bà.

- Mẹ ở lại có được không? – Bà cười hỏi anh mà lòng thấy chua xót. - Ý mẹ là từ nay về sau, mẹ sẽ không đi đâu nữa mà sẽ sống cũng các con. Con thấy có được không?

- Thật ạ? - Anh Lý Bối Lỗi vui mừng khôn xiết.

- Tất nhiên rồi. - Bà giải thích, - Ý mẹ là đợi mẹ làm xong hết công việc, mẹ...

- Thôi đi ạ. - Anh Lý Bối Lỗi chán ngán xua tay, - Công việc của mẹ sẽ không bao giờ hết đâu.

-Bối Lỗi...

- Không sao đâu ạ. - Thái độ của anh ôn hòa nhưng cũng kiên quyết. - Bao nhiêu năm nay, bố mẹ đâu có ở bên chúng con nhưng chúng con vẫn sống rất tốt. Mẹ không cần phải lo lắng cho chúng con đâu.

- Mẹ... - Bà muốn nói gì đó nhưng Âu Dương San San chợt bước tới cắt ngang.

- Cô Hách ơi, cô cháu mình cùng chụp một tấm ảnh nhé. - Âu Dương San San hớn hở khoác tay bà Hách Huệ Tử.

- Được chứ. - Bà Hách Huệ Tử cười đáp lại.

- Con xin lỗi. Con phải đi đây ạ. - Bối Lỗi mặt dài thườn thượt, lặng lẽ đi qua Âu Dưong San San.

- Thầy Lý... - Âu Dương San San tiu nghỉu.

- Kệ nó. Chúng ta lại chụp ảnh nào. - Bà Hách Huệ Tử an ủi cô.

- Có phải cháu đã làm phiền hai mẹ con cô nói chuyện không ạ? - Cô ấy rụt rè hỏi.

- Không đâu. Mẹ con cô cũng vừa nói chuyện xong. Bà Hách Huệ Tử kéo tay cô ấy, - Nào, cùng tận hưởng một chút sức sống của tuổi trẻ nào.

- Cô chưa già chút nào đâu ạ. - Âu Dương San San nói ngọt lịm. Thật sự, cô ấy cũng nghĩ như vậy, bà Hách Huệ Tử thanh cao, khuôn mặt được phủ bởi lớp mỹ phẩm cao cấp nên cũng không thấy những vết nhăn sâu. Thi thoảng vài "kẻ phá đám" ở đuôi mắt cũng không có gì ghê gớm lắm. Nếu so sánh thì mẹ cô ấy còn già hơn rất nhiều. Vì mẹ cô quanh năm đeo cặp kính cận trên sống mũi khiến cho bà trông như một nhà nghiên cứu già chẳng hiểu nhân thế sự đời gì ấy. Trên người bà không có chút gì yếu tố thời thượng của thành phố hoa lệ này.

- Cháu sao thế? - Bà Hách Huệ Tử trìu mến nhìn Âu Dương San San đang ngây ngô nhìn bà rồi cười hỏi.

- Dạ! Không có gì ạ. Ý cháu là... Ý cháu là trông cô vẫn rất trẻ ạ. Nhưng mẹ cháu thì già lắm rồi.

- Cháu đừng nói vậy. Tâm hồn mẹ cháu vẫn rất trẻ, còn tâm hồn cô thì đã già cỗi lắm rồi.

- Gì cơ ạ?

- Ồ! Không có gì. - Bà không biết tại sao mình lại đi nói chuyện này với cô bé chứ? Bà cảm thấy thật sự mệt mỏi và muốn tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi hoặc là tìm ai đó để tâm sự một chút về những khó khăn gian khổ mà mình đã phải trải qua. Nhưng rốt cuộc, bà cũng cảm thấy mình đã già.

- Trong đó chán thật đấy! - Anh Lý Bối Lỗi bước ra nói với Bối Nhĩ.

- Khiến em khó chịu quát. - Cô dựa vào lan can nhìn ra của sổ.

- Chúng ta chuồn khỏi đây nhé. - Anh bỗng hỏi cô.

Cô cười gật đầu thật mạnh tỏ ý tán đồng.

Chiếc xe hơi từ trong bãi đỗ xe từ từ chạy ra. Cô nhìn anh cười rúc rích:

- Anh Bối Lỗi, anh khá lắm! Lát nữa "bà cô" không tìm thấy anh thì anh thê thảm rồi.

- Thê thảm thì thê thảm. Mặc kệ bà ấy. - Anh vẫy cô, - Đi nào. Anh sẽ đưa em đi ăn gì đó.

- Còn mẹ thì sao ạ? - Khi chiếc xe hơi vừa tăng tốc thì bỗng như cô như nhớ ra điều gì đó, liền vội hỏi anh.

- Mẹ có rất nhiều bạn bè ở bên cạnh. - Anh nói.

Cô ngạc nhiên nhìn anh:

- Anh có tâm sự gì ư?

- Không.

- Mẹ vừa nói gì với anh à?

- Không.

Cô lại ngồi ngăy ngắn về chỗ.

- Anh có cảm thấy lần này về, mẹ đã già hơn rất nhiều không?

- Mẹ vẫn rất đẹp! - Anh đáp.

- Em không nói điều đó mà em nói ánh mắt của mẹ cơ.

- Ánh mắt của mẹ rất mệt mỏi giống như một người già đã kiệt sức vậy, trông ánh mắt đó độ lượng là vậy nhưng lại vô cũng buồn bã.

- Có lẽ do mẹ quá mệt! - Anh giải thích.

Thực ra, ngay từ lúc nhìn thấy mẹ, anh đã có cảm giác giống như Bối Nhĩ. Đúng là bà Hách Huệ Tử quá mệt mỏi rồi. Bà giống như một chú chim mệt mỏi muốn quay về tổ. Nhưng anh hiểu mẹ anh hơn ai hết. Bà rất yêu công việc, thậm chí bà còn yêu nó hơn cả con cái mình. Bà đã tự đưa mình lên đường cao tốc, vì thế việc dừng lại là không thể mà chỉ có thể đũng cảm tiến về phía trước thôi.

- Chúng ta ăn gì đây? - Lý Bối Nhĩ khéo léo chuyển chủ đề.

- Ông ấy kết hôn rồi. - Bỗng Bối Lỗi trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của cô.

- Ai cơ ạ?

- Bố của chúng ta.

- À! - Cô thản nhiên đáp lại nhưng thực ra trong lòng cô đã sụp đổ rồi, - Chắc là bố hạnh phúc lắm!

Cô mãi không bao giờ quên được ngày bố đưa cô đến nhà bà nội. Cô giơ cây kẹo mút vị hoa quả lên trước mặt mà nói với ông rằng, đến tối bố nhớ quay lại đón con về nhà nhé và bố cô đã đồng ý. Trước khi đi ông còn ngoắc tay với cô, miệng cô lẩm nhẩm đọc:

- Ngoắc tay, đã hứa thì một trăm năm cũng không thay đổi. - Một bàn tay lớn và một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy nhau. Đó là lời hứa mà ông dành cho cô. Ngày hôm đó, cô ngồi xổm trước cửa nhà bà nội đợi đến tận lúc trời tối, ông mặt trời mệt mỏi đã bỏ xuống núi mà cô vẫn ngồi y nguyên như cũ tựa một bức tượng điêu khắc đợi bố cô về vậy. Cũng từ ngày hôm đó, cô bắt đầu hoài nghi về những thứ gọi là lời hứa.

Bà Hách Huệ Tử nói rất đúng, tính cách của Bối Nhĩ rất giống bố cô ấy. Cô thông minh, hướng nội và an phận chấp nhận hiện thực. Vì thế cô cũng ít oán giận bố cô hơn, còn người mẹ suốt ngày bận rộn lại khiến cô có cảm giác ngày càng xa dần.

- Anh nghĩ yêu là gì? - Cô bỗng quay đầu lại hỏi anh Bối Lỗi.

Anh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói:

- Yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc.

Cô gật đầu nhưng lòng cảm thấy day dứt, bao nhiêu năm nay, bố mẹ họ, rốt cuộc là ai đã làm cho ai được hạnh phúc?

Anh đưa cô đến một quán mì sữa rồi nói với cô:

- Món mì sữa ở đây rất nổi tiếng đấy.

Cô không nói gì, chỉ cúi đầu bước vào quán mì. Từ nhỏ, cô đã cảm thấy mình không có cảm tình gì với bà nội. Trong ấn tượng của cô, bà là một người phụ nữ cay nghiệt và thích làm dáng. Ngày cô bỏ nhà đi hồi năm tuổi, khi anh Bối Lỗi thở hổn hển cõng cô về, ấy vậy mà bà nội cô xót xa lau mồ hôi trên mặt cho anh Bối Lỗi, thậm chí bà còn chẳng quay lại nhìn đôi chân sưng đỏ vì lạnh cóng của cô lấy một cái. Chính anh Bối Lỗi đã khóc xin bà mau đi mời bác sĩ tới nên cô mới giữ nguyên được đôi chân của mình. Năm đó, khi bác sĩ nói với họ, nếu chậm một chút nữa có thể sẽ không giữ được đôi chân của Bối Nhĩ nữa, anh Lý Bối Lỗi đã nắm chặt tay cô mà khóc không thành tiếng, còn cô lại chỉ nở một nụ cười lạnh lùng. Từ hôm đó, cô bắt đầu biết rằng bà nội vốn không hề yêu quý cô.

Những ngày bà bị ốm nặng, cô không hề đến thăm bà. Ngày bà mất, cô trốn trong nhà vệ sinh ở ký túc xá để sơn vẽ móng tay móng chân. Anh Lý Bối Lỗi gọi điện cho cô nói:

- Bà nội không qua nổi nữa rồi. Bà muốn gặp em. - Khi cô ngồi trên taxi vội vàng quay về thì bà nội của họ đã đi sang một thế giới khác rồi. Cô nhìn cây táo lớn trong sân, những chiếc lá tươi đang đón ánh mặt trời và in hình bóng trên mặt sân. Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều chuyện của quá khứ cứ lần lượt hiện về trong đầu cô nhưng cô vẫn kiên quyết không rơi một giọt nước mắt nào.

Ngày đưa tang bà. nội, anh Bối Lỗi nói với cô rằng:

- Trước khi bà mất, bà chẳng nói gì cả mà chỉ giơ hai ngón tay ra. - Lúc đó, nước mắt được kìm nén bao nhiêu năm trong lòng bà đều trào ra. Cô nhớ hồi nhỏ, bà nội luôn gọi cô là " Nhị nha đầu".

- Em sao thế? - Anh Bối Lỗi vừa ăn mì vừa hỏi cô.

- Không có gì ạ. - Cô nói.

Hai anh em họ mỗi người ăn hết hai bát mì lớn. Mùi vị quen thuộc đó đã đưa họ trở về với tuổi thơ đã sớm biến mắt từ lâu, họ chợt nhận ra rằng, dòng chảy của thời gian vẫn không ngừng bủa vây quanh họ và không ai trong số họ có thể thoát khỏi được quy luật nghỉệt ngã của thời gian.