- Chào cô chủÁnh mắt di chuyển từ bác quản gia đến cô, trông không lắm thiện cảm và đầy cảnh giác. Cô không biết lí do tại sao trông cô bé ở trong một ngôi giàu có mà lại có khuôn mặt hốc hác, xanh xao đến vậy. Trông cô bé chắc tầm 15, 16 tuổi,cái tuổi dậy thì biết vui chơi chạy nhảy vậy mà...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một ngày nắng đẹp, trời trong xanh không một gợn mây. Lan Hi bắt xe bus đến ngôi biệt thự ở ngoại ô bắt đầu ngày đầu tiên làm việc. Thật ra ai cũng vậy khi cảm thấy yêu thích thì nhất định sẽ làm được, cô cũng vậy bắt đầu từ hôm ấy khi nhìn thấy cô bé đáng thương đó cô đã nghĩ mình phải làm cho cô bé khỏi bệnh và sẽ vui đùa như những đưa trẻ khác. Biết là rất khó nhưng cô không phải người thấy khó khăn sẽ lùi bước.
Vừa vào đến bếp cô đã thấy bác Hòa đang cặm cụi nấu gì đó. Thấy cô đến bác Hòa ân cần hỏi thăm. Dù chỉ là mới đến nhưng bà cảm thấy ở cô bé này có cái gì đó rất hoạt bát,lanh lợi và quan trọng là rất thật thà.
- Dạ con chào bác
- Lan Hi đấy à, cháu ăn sáng chưa.?
- Dạ cháu ăn rồi, bác đang nấu gì đấy ạ
- Bác nấu ít cháo cho cô chủ
Thấy làm lạ vì bác Hoà nói nhà có đầu bếp mà
- Sao bác không để đầu bếp nầu ạ
- À cô chủ chỉ hợp khẩu vị này thôi, và buổi sáng cô chủ chỉ ăn cháo thôi
- Ra là vậy cháu sẽ ghi nhớ, để cháu bưng lên cho ạ
- Nhớ cẩn thận nhé
Cô chỉ cười rồi nhận lấy tô cháo, không phải cô không biết bác Hòa lo điều gì...
Căn phòng cuối dãng hành lang tầng 2,nơi mà không người giúp việc nào muốn đến trừ bác Hòa. Theo như chị Lan kể lại,đã từng có rất nhiều bảo mẫu đến làm nhưng khi ra về người không thương tích thì cũng hoảng sợ bỏ chạy dù tiền lương có cao cỡ nào đi chăng nữa. Cô cũng sợ chứ nhưng cô đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho cô chủ thì sẽ không nuốt lời.
“ cốc cốc “
“ cốc cốc “
Cô gõ muốn nát cả tay nhưng bên trong vẫn không có tiếng đông gì. Nhẹ nhàng mở cửa, tiếng cửa kêu vọng lại nghe rợn người. Bên trong tối om không một tiếng động,không khác gì hôm trước.Học tập theo bác Hòa cô men theo tường tìm công tắc điện, do quá tối và không quen lối đi trong căn phòng chân cô vấp phải cái gì đó như chân bàn đau điếng. Nén lại cơn đau cô tiếp tục tìm công tắc và cuối cùng cũng tìm thấy. Căn phòng tối om bỗng chốc được nhuộm một màu sáng. Chưa kịp thở phào, cảnh tượng xung quanh đúng là làm người ta kinh ngạc. Đồ đạc xung quanh phòng lộn xộn, chăn gối trên giường thì rơi vãi xuống nền nhà. Tất cả dèm cửa trong phòng đều bị kéo xuông gim chặt vào tường, đây là tại sao căn phòng luôn thiếu ánh sáng tự nhiên. Điều nghi vấn ở đây là tại sao trong căn phòng bàn ghế mọi thứ đều bị lật tung còn các bình hoa lại không hây hấn gì. Điều này hoàn toàn trái với lời mọi người hay nói. Và... tại sao mọi người không ai hay biết khi trong phòng có camera, không lẽ là.... Đầu cô chợt lướt qua hình ảnh mà cô không muốn nó là sự thật. Đặt nhanh tô cháo xuông đất, cô hốt hoảng chậy quanh tìm cô chủ. Mong điều cô nghĩ chỉ là “ nếu như “ thôi
“ cô chủ “ “ cô chủ cô ở đâu vậy “
Cô đã tìm hết các phòng, từ phòng tắ đến phòng thay đồ nhưng không hề thấy bóng dáng bất kì ai.
Cô lo lắng định chạy xuống nhà báo cho bác Hòa thì một vật đột nhiên lướt qua mắt cô. Đúng rồi “ cái tủ “, cô không hề để ý đến nó, cũng có khả năng...
Nhẹ nhàng bước đến gần cái tủ gỗ, cô hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay ướtn nhẹp. Trong đầu cô lúc này chỉ cầu trời mong cô chủ trốn trong này. Từ từ mở cách cửa ra và.... cô hoảng hốt ngồi thụp xuốn sàn