Buông Rèm Pha Lê

Chương 12: Mây Mù Lững Lờ [2]




Là mùi hương của nàng, Vệ Sóc liếm môi, hắn càng thêm khát khao.

Nào ngờ, sau khi nếm phải vị tanh của máu, những hình ảnh trong đầu hắn càng trở nên hỗn loạn.

Bên trái là nước mưa hòa lẫn với máu, hắn lại thấy Ngũ đệ của mình nằm trên mặt đất thoi thóp, nhìn về phía xa xa một thiếu nữ non nớt bị cấm vệ quân vây quanh, ngay cả trước lúc lâm chung vẫn không thể tin được, chỉ về phía nàng: "Sao lại... là muội..."

Bên phải, khuôn mặt của thiếu nữ năm năm trước chồng lên gương mặt của Diêm Vũ, bên tai là tiếng thì thầm hoảng loạn của nàng: "Buông ra, thả ta ra!"

"Thả nàng ư?" Vẻ dịu dàng trong mắt Vệ Sóc biến mất, cắn mạnh vào vết thương trên cổ nàng, "Ta phải giết nàng, để báo thù cho đệ đệ của ta."

Bất ngờ, hắn hôn lên môi nàng, chiếm lấy đôi môi ấy.

Hơi thở nam tính đang hung hăng xâm chiếm cơ thể Diêm Vũ, đó là một sức mạnh lạnh lẽo, không thể chống cự, đang từng đợt từng đợt quét qua khoang miệng nàng.

"... Ưm, buông, buông ra." Nàng vẫn không dám lớn tiếng kêu cứu, chỉ có thể van xin hết lần này đến lần khác, "Đừng, đừng làm vậy."

Diêm Vũ không biết rằng, Vệ Sóc coi tất cả những điều này như một giấc mơ, giống như vô số lần trước đây mỗi khi hắn tỉnh giấc vào nửa đêm, từng tấc từng li lột trần, cho đến khi nuốt chửng nàng vào bụng, ăn no nê thỏa thích.

"Tiếc không nỡ giết, vậy ăn nàng thì sao?"

Trên cổ, trên môi, đều bị hắn cắn xé không thương tiếc. Nàng càng trốn tránh, hắn càng cắn mạnh, Diêm Vũ đau đớn, lại bị hắn ôm chặt trong lồ.ng ngực không thể cựa quậy, giờ đây mặt nàng đẫm lệ, trong tình thế này, muốn cứng đối cứng, rõ ràng nàng không phải là đối thủ của hắn, đành phải đổi giọng dỗ dành: "Đau, ưm... nhẹ chút..."

Hơi thở nặng nề của Vệ Sóc đọng lại bên môi nàng, bỗng nhiên bật ra tiếng cười trầm thấp.

"Đêm nay, sao lại sớm nói đau như vậy?"

"Còn đau hơn ở phía sau đấy." Chưa đợi Diêm Vũ phản ứng, hắn đã há miệng cắn lấy vành tai nàng, lại mút mát chỗ đó đến đỏ ửng một mảng, dịu dàng nói: "Lên giường đi."

"Điện hạ!" Dù có ngây thơ khờ dại đến đâu, nàng cũng hiểu rõ ý tứ ẩn giấu trong lời nói này, thừa dịp lực đạo trong tay hắn lơi lỏng mà thoát khỏi vòng kiểm soát, "Ngài uống thuốc nên thần trí không tỉnh táo, thiếp, thiếp đi gọi người khác đến hầu hạ."

Thấy nàng từng bước lùi lại, Vệ Sóc nghiến răng cười lạnh, cũng từng bước ép sát: "Hôm nay không muốn trên giường ư? Vậy muốn ở đâu? Trên bàn, hay là trên bệ cửa sổ?"

"Thiếp không hiểu thái tử điện hạ đang nói gì cả." Diêm Vũ lắc đầu, cẩn thận tránh né, "Hầu hạ ở Đông cung năm năm, thiếp chỉ biết mình chưa từng vượt qua giới hạn, với điện hạ luôn là thanh thanh bạch bạch "

Bốn chữ cuối cùng thốt ra, tai nàng nóng bừng, trước kia quả thật là thanh thanh bạch bạch, nhưng sau đêm nay, sợ rằng không còn mặt mũi nào nhắc lại bốn chữ này nữa.

Nói xong, mấy giọt nước mắt bỗng nhiên không kiểm soát được mà lăn xuống.

"Nếu nàng thanh thanh bạch bạch, sao lại đêm đêm đến tìm ta." Vệ Sóc vươn tay, ôm ngang eo nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng quệt lên vệt nước mắt trên má, lau lung tung mấy cái, lại không để lại dấu vết mà bóp lấy một đám nhũ phồng, xuyên qua lớp y phục véo lấy đầu n.hũ hoa x.oa nắn tỉ mỉ.

"Thiếp không có!" Diêm Vũ hung hăng cắn vào cánh tay Vệ Sóc một cái, thừa lúc hắn đau đớn mà lần nữa chạy thoát, "Thái tử điện hạ đừng nói bậy nữa."

Nhưng khắp đất toàn là ngọc châu, vừa chạy được một bước nàng đã ngã xuống đất.

Cánh tay nàng chạm đất trước, lại bị mấy viên ngọc cứng đâm vào đau nhức, không nhúc nhích được.

Mắt cá chân bỗng thắt lại, quay đầu lại thấy Vệ Sóc đang ngồi xổm trên đất nắm lấy nàng, kéo một cái: "Sao lại không có?"

Sau đó, hắn bế ngang nàng ném lên giường, cười khẽ một tiếng rồi bước lên, chỉ quỳ một chân bên mép giường đánh giá nàng từng tấc một, Diêm Vũ chỉ cảm thấy, dưới ánh mắt rực lửa kia, mình dường như không mảnh vải che thân mà xấu hổ khó chịu.

"Không biết mà làm cả trăm ngàn lần, quả thật là mê hồn mà."

Ánh mắt nàng lúc này lại lệch về phía chiếc chén không ở đầu giường.

Có khi nào, là do thuốc này có vấn đề không.