Phố Đen, nơi đây được xem như con phố tự trị tối tăm nhất thành phố Xuân.
Người dân cư trú ở đây phần lớn là những người ở tầng lớp thấp nhất của pháo đài phồn hoa này. Bọn họ không có dị năng mạnh mẽ gì, cũng không có thủ đoạn đặc biệt để mưu sinh. Có một số người còn là người thường không có bất cứ dị năng nào. Họ chỉ có thể làm những công việc thiếu vệ sinh nhất, mệt nhọc nhất để cố gắng sống sót được.
Tiểu Truy ở phố Đen này từ nhỏ, nó không nhớ rõ bố mẹ mình là ai, cũng không có tên họ. Bởi vì thói quen ăn trộm ăn cắp, thường xuyên bị người đuổi đánh trên phố cho nên nó được đặt tùy tiện một cái tên là Tiểu Truy.
Đứa bé trai bảy tám tuổi ngồi xổm ở đối diện tiệm tạp hóa của Lại Lão Tam, nó chảy nước miếng nhìn bình thủy tinh đựng kẹo đủ màu sắc trên quầy. Chiếc bình thủy tinh kia được sợi thép quấn quanh, khóa lại bằng khóa đồng, tỏ rõ cái bình này đựng đồ ăn quý giá mà không ai được tùy tiện đụng vào.
Từ nhỏ đến giờ nó rất hiếm khi được nếm loại đồ ăn ngọt ngào này. Giờ phút này Tiểu Truy bỗng nhiên nhớ đến người bạn mình mới quen biết mấy ngày hôm trước, người kia bị cụt hai tay, nằm một mình trong căn phòng âm u nhỏ hẹp, nhìn khá đáng thương.
Nhưng lại có người nguyện ý mua kẹo cho ăn.
Nếu cũng có người chịu mua kẹo cho mình ăn thì tốt rồi, Tiểu Truy nuốt nước miếng nghĩ vậy.
Người bạn kia thật sự quá keo kiệt, chỉ một viên cũng không chịu cho mình. Nhưng ngoài cái này ra người đó cũng coi như một người bạn không tồi, ít nhất người này có thể yên tĩnh nghe mình nói chuyện, không giống người khác không đánh chửi thì chính là khinh bỉ mình. Đáng tiếc mấy ngày nay mình quay lại đó không thấy người bạn kia nữa, cũng không biết anh ta đi đâu rồi.
Tiểu Truy dạo tới dạo lui sau đó quay về chỗ ở của mình, nó ở trong một túp lều được dựng lên từ đống đồ bỏ đi, chỗ ở của nó có hình thù tương đối kỳ lạ, nghiêm túc nhìn thì có thể nhìn thấy được lều trại nho nhỏ ở trong góc, khung của lều được làm từ xương ngực của ma vật, cánh cửa xiêu vẹo bị gió lùa miễn cưỡng có thể thực hiện chức năng che chắn được làm từ vô số mảnh nhỏ của xác ma vật khâu thành.
5 năm trước, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một mặt trăng màu xanh khổng lồ, mặt trăng này trút cơn mưa ma chủng xuống mặt đất. Kể từ khi ma chủng buông xuống, hoàn cảnh sinh thái trên Trái Đất bị thay đổi, hơn hai phần ba loài người bị ma hóa thành sinh vật hình thù kỳ quái. Văn minh nhân loại trong nhiều năm đến đây bị điên đảo, tiến vào thời đại đất hoang.
Năm tháng trôi đi, vật chất thời đại Hoàng Kim để lại dần dần thưa thớt, loài người bắt đầu học được cách tìm kiếm vật chất cần thiết cho cuộc sống ở hoàn cảnh sinh thái mới. Thân hình ma vật chắc khỏe hoặc có tác dụng đặc thù được lài người sử dụng cho chiến đấu và các phương diện sinh hoạt khác. Tuy rằng số lượng ma vật đông đảo nhưng cũng có lượng lớn người săn ma thường xuyên giao chiến với ma vật, nhưng loại vật tư quý giá phải đổ máu mới có được này cũng rất hiếm thấy tại phố Đen.
Cũng không biết Tiểu Truy làm cách nào mà có thể dựng một “nơi ở” tương đối kiên cố cho mình bằng phế liệu ma vật mà nhiều người muốn có cũng không được. Có lẽ những đứa trẻ tầm tuổi nó ở thời đại Hoàng Kim đang được bố mẹ bỏ tiền đưa đi học lớp năng khiếu. Nhưng chỉ qua năm năm ngắn ngủn, năng lực thích ứng mạnh mẽ của loài người hiện rõ trên đứa trẻ này, nó không đến mười tuổi mà có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt thế này, thậm chí có thể tự cải thiện hoàn cảnh sống của chính mình.
Tiểu Truy chui vào lều, nó xốc rèm cửa lên cho ánh sáng tiến vào, không gian hẹp hòi ngoài chỗ ngủ đặt một chiếc chăn bông rách có thể đặt chân ra thì xung quanh đều chất đầy đồ đạc được nó nhặt về, không thể chen chân vào. Từ những vật liệu thừa của ma vật cấp thấp được cải tạo là có thể thấy được đứa trẻ này có khả năng tự chủ hành động rất cao, cũng rất biết cách sử dụng những tài liệu này cho cuộc sống của mình. Một chiếc tủ lạnh đã rỉ sắt hoàn toàn được nó dùng làm bàn, bên trên bày các loại bảo bối nó nhặt được. Ví dụ như một ít hộp đạn, người máy bị gãy hai chân.
Hôm nay nó nhìn thấy một chiếc túi nilon trong suốt nằm bên cạnh chiếc ô tô điều khiển từ xa rỉ sét loang lổ, miệng túi mở rộng, có vài viên kẹo lăn ra ngoài.
Tiểu Truy không thể tin vào mắt mình, nó nhặt túi nilon lên. Mỗi một viên kẹo trong túi đều có màu sắc tươi đẹp như là đá quý được chế tạo tỉ mỉ. Nó vân vê một cái, cẩn thận vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, vị ngọt ngào lập tức tản ra khắp miệng từ đầu lưỡi.
Có khó hiểu đẩy cửa lều nhìn ra xung quanh.
Bên ngoài vẫn là đống rác như cũ, muỗi vo ve quanh đường phố tối tăm, lão Trương béo nhà cầm một cái xô đi ra, ông ta mang cái xô đựng đầy chất thải đổ xuống cái mương cách đó không xa, lúc đi qua nó, không ta phun một cục đàm, cũng mắng nó là thằng ra bụi đời.
Thằng bé không rõ một túi kẹo ngọt ngào mộng ảo này đến từ đâu.
Trên đường phố bụi bặm, một sợi cát vàng bị cuốn vào dòng nước giàn giụa, không thấy tung tích.
Lúc này, loài người và ma vật đang chiến đấu với nhau tại một rừng cây rậm rạp ở ngoại thành thành phố Xuân.
Một đợt sóng nhiệt quét tới đánh bay Sở Thiên Tầm xuống dưới.
Sở Thiên Tầm không dám dừng lại, cô lăn xuống theo sườn dốc khó khăn tránh thoát ma vật đang đánh lại đây.
Con ma vật này có thân hình cao lớn, xác ngoài cứng rắn, quanh thân là lửa cháy rực, nó lao đi như điên, hầu như không ai có thể tránh được.
Sở Thiên Tầm lau mặt, sau lưng và bả vai của cô bị lửa cháy bỏng đau sát, xương đùi bị gãy khiến cô bước mỗi một bước là lại đau đớn thấu tim.
“Thiên Tầm, em lùi lại.” Cao Yến lôi kéo cô.
Ma vật tiểu đội bọn họ phụ trách tên là Độn Hành giả, là một con ma vật hệ lửa cấp năm. Khả năng phòng ngự và tấn công đều cao, thân xác nham thạch có dung nham đỏ rực chảy quanh, nơi nó đi qua đều để lại dấu chân lửa cháy hừng hực, cỏ cây thành tro, rất khó đối phó.
Trong rừng rậm trên cao cách bọn họ không xa có một con ma vật hình thể nhỏ bé, trên lưng có hai cái cánh.
Ma vật kia có dung mạo xinh đẹp, dáng người lả lướt, khuôn mặt nó giống khuôn mặt của phái nữ loài người, thân hình lại có hình thái như côn trùng.
Nó đang bay trên không trung, đôi cánh sau lưng chấn động ong ong, đôi đồng tử là những vòng tròn đồng tâm màu vàng đen, từng nét vằn màu vàng quấn quanh cơ thể lả lướt, tứ chi của nó vừa dài vừa nhỏ như côn trùng, bên trên có gai ngược sắc nhọn.
Đây là một con ma vật cấp chín có tên là Bất Miên giả, nhìn dáng người nó nhỏ yếu như vậy nhưng nó chính là mục tiêu chính của lần săn ma này. Điểm khó đối phó nhất của loại ma vật này không ở năng lực chiến đấu của nó mà là khả năng khống chế độc đáo nó có được. Nó có thể khống chế một lượng lớn ma vật đi tấn công con người, số lượng ma vật bị Bất Miên giả khống chế tỉ lệ thuận với cấp bậc của nó.
Bất Miên giả cấp chín rất khủng bố, nó mang đến đại quân ma vật che trời lấp đất.
Hoàn Thánh Kiệt, thành chủ thành phố Xuân hao phí vốn to kêu gọi các cao thủ của những tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng đến bao vây tiêu diệt ma vật.
Chiến đội của Sở Thiên Tầm lại chiến đội của những thánh đồ có cấp bậc nhỏ, bọn họ chỉ phụ trách ngăn cản nhưng ma vật cấp thấp do Bất Miên giả gọi tới, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho các cao thủ mà thôi.
Cổ áo phía sau của Sở Thiên Tầm bị ai đó giữ chặt rồi ném cô ra ngoài, cô bay trên không trung, bàn tay xoay một vòng tạo ra lưỡi gió, lưỡi gió đánh một đường mang theo cát bụi lao về phía trước.
Gần như ngay lúc đó ngọn lửa che trời lấp đất cũng đánh về phía cô, ngọn lửa và lưỡi gió đâm vào nhau khiến lửa đổi hướng tạo cơ hội cho một vài tháng đồ gần đó có thể nhân cơ hội lùi lại.
Nếu chậm một bước, cho dù là thánh đồ thân thể rắn chắc cũng không tránh khỏi bị trút một tầng da dưới ngọn lửa phun ra từ mồm ma vật.
Người lôi cô đi tên là Lâm Thành, một thánh đồ hệ vật lý cùng đội, bởi vì cả hai cùng một chiến đội, từng phối hợp nhiều lần cho nên hai người rất ăn ý với nhau, kịp thời hóa giải một lần nguy cơ cho mọi người.
Độn Hành giả đột nhiên ngồi xổm xuống. Người săn ma kinh nghiệm phong phú chỉ cảm thấy lòng căng thẳng, họ đoán được nguy hiểm đang đến gần.
Quả nhiên, ngay sau đó con ma vật này tung ra chiêu sát thủ của nó, nó đột nhiên dùng lửa đẩy nhanh tốc độ lao về phía hai người nho nhỏ ngã trên đất chưa kịp đứng dậy kia.
Không gian hình hộp chữ nhật bỗng nhiên xuất hiện bao vây ma vật, nó vặn vẹo thân hình trong không gian ấy, người như bị ngọn núi đè ép lên khiến cơ thể ma vật có thể thiêu rụi tất thảy mọi thứ này bị ép cong, nhưng cũng không thể ngăn cản được con ma vật đang tăng tốc lao đi.
Cao Yến cố gắng thao túng dị năng trọng lực của mình để ngăn chặn con ma vật đang bùng nổ, cứu chiến sĩ tuổi nhỏ chưa kịp tránh né.
Sở Thiên Tầm quay cuồng đôi đoản đao màu trắng trong hai tay, cô chém một nhát giữa không trung tạo thành mấy chục lưỡi gió như cánh bướm đan xen lao về phía trước, lưỡi gió bổ rách ngọn lửa đánh thẳng vào người ma vật, lưỡi gió đan xen cắt rách lớp vỏ nham thạch của ma vật.
Dưới tiếng hô kinh sợ của Cao Yến, thánh đồ hệ Phong Sở Thiên Tầm xoay người trên không trung, cơ thể linh hoạt mang theo cơn lốc tiếp tục chém lưỡi đao gió vào bụng ma vật, đó là vị trí ma chủng của Độn Hành giả, cũng là nhược điểm của nó.
Bụng của Độn Hành giả bị cắt ra một lỗ to để lộ ma chủng màu xanh ở bên trong, trong lòng Sở Thiên Tầm vui sướng, cô vươn tay lấy ma chủng không màng lửa nóng.
Trùng hợp đúng lúc này Bất Miên giả trên rừng cây chợt thét một tiếng vang dài.
Cho dù ở cách rất xa, bọn họ cũng đã nhét nút bịt tai từ trước, nhưng sự chênh lệch cấp bậc khiến Sở Thiên Tầm vẫn thấy ngực bị nghẹn lại khi tiếng kêu kia vang lên, đầu cô choáng váng, người rơi xuống từ trên không.
Cô cách ma vật quá gần, trên mặt đất là biển lửa rừng rực, ngọn lửa lớn vươn bàn tay chộp về phía cô.
“Thiên Tầm!”
Cô nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Cao Yến.
Không trung đột nhiên trở nên tối sầm, sau đó là băng tuyết dày đặc giáng xuống đánh vào người ma vật.
Độn Hành giả rống to rung trời, ngọn lửa trên người bị băng sương dập tắt, khói đen dâng lên nghi ngút.
Ngọn lửa thiêu đốt trên mặt đất cũng biến mất, thậm chí còn bị kết băng, vô số trụ băng lấy ma vật làm trung tâm đâm ra tứ phía.
Trụ băng từ mặt đất đâm ra xung quanh kết thành một tảng băng lớn hình trái tim, con ma vật mới vừa còn thiêu đốt hừng hực đã bị tảng băng này đóng băng cứng lại.
“Lãnh Đông Chi Tâm! Lãnh Đông Chi Tâm!”
“Đó là tuyệt chiêu Lãnh Đông Chi Tâm đoàn trưởng Giang Tiểu Kiệt của băng Bạo Tuyết.”
Vô số thánh đồ đang đứng trên mặt đất kinh sợ nhìn cảnh tượng này, bọn họ dùng ánh mắt sùng bái ngẩng đầu nhìn chàng trai không biết đã đứng trên cây phía xa kia từ khi nào.
Thế giới này là thế giới lấy năng lực luận anh hùng, cho dù người đứng trên ngọn câu chỉ là một cậu thanh niên trẻ chưa đến hai mươi tuổi nhưng cũng không ai dám xem thường.
Đây là Giang Tiểu Kiệt, đoàn trưởng của binh đoàn Bạo Tuyết, binh đoàn mạnh nhất thành phố Xuân.
Ánh mắt mọi người đều bị người đứng trên cây hấp dẫn, Sở Thiên Tầm lại đang nghi ngờ khó hiểu sờ mặt đất dưới thân.
Khi cô rơi xuống từ trên không, ánh mắt mọi người đều bị bão tuyết từ trên trời giáng xuống hấp dẫn.
Chỉ có cô nhìn thấy rõ ràng, dưới nền đất đột nhiên trào ra cát vàng. Cô gã mạnh xuống đã được cát vàng mềm mại đỡ lấy, cát vàng kia không chỉ đỡ được cô mà khi nó còn kịp thời giúp cô không tiếp xúc với lửa và băng rơi xuống đầy trời.
Sở Thiên Tầm bò lên khỏi thảm cát, cô đưa mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng người cô muốn tìm trong đám đông.
***
Lưu ý: Mình quên không nhắc ngay từ đầu, nếu mọi người không muốn bị spoil trước cốt truyện thì nên đọc ‘Ma chủng buông xuống trước’, vì là thế giới song song nên hai truyện rất liên quan đến nhau, đọc truyện này trước sẽ bị spoil cốt truyện của Ma chủng.
Đặc biệt là ở chương 10, nếu các bạn đọc chương 10 thì sẽ bị spoil to đùng, ai không thích thì có thể dừng lại ở đây nhé.